" Chậc Châc, rớt xuống hồ không chết mà còn có tâm tình ra hồ ngắm sen nha "
Tiểu Uyên bây giờ sâu sắc cẳm nhận được , nàng đã sai rồi. Tại sao nàng chỉ lo bên ngoài phủ mà không quan tâm bên trong phủ chứ ! Nếu lúc nãy nàng kiên trì một chút thì tiểu thư sẽ không gặp mấy người này rồi. Nhưng Tiểu Uyên quá xem thường Bạch Tuyết Sương rồi ,nếu nàng đã muốn làm gì thì cho dù có có 10 Tiểu Uyên kiên trì cũng không ngăn cản được đâu.
Bạch Liên Như a , Bạch Liên Như ta còn chưa tìm ngươi tính sổ thì ngươi đã tự vác xác tới đây tìm ngược rồi. Bạch Tuyết Sương nhếch miệng cười vẫy tay với Tiểu Uyên nói một số chuyện sau đó để nàng ấy rời đi. Trước khi đi Tiểu Uyên vẫn không khỏi lo lắng nhìn Bạch Tuyết Sương mấy cái, Tiểu thư nhất định phải đợi em trở về.
" Yo , thì ra là tứ muội à , tam tỷ ta đây phúc lớn mạng lớn để muội phí công vô ích rồi. " Bạch Tuyết Sương cười nhẹ , nhưng vẫn không nhìn lại mấy người đang đi tới. Ta từ từ chơi với các ngươi nha.
Thấy Bạch Tuyết Sương đã giám trả treo còn không chịu nhìn nàng , Bạch Liên Như mơ hồ tức giận. Con tiện này này hôm nay gan lớn , nàng ta nhất định phải dạy cho nó một bài học nhớ đời, cái thứ ti tiện.
" A, còn giám trả treo , không lẽ mấy trận đòn roi khi xưa không giúp ngươi biết thân biết phận kia à "
" Thật là khổ tâm tứ muội nghĩ cho ta như vậy nha , nhưng...tỷ tỷ ta sợ phải cô phụ tấm lòng của muội rồi. " Bạch Tuyết Sương nhếch miệng cười nhẹ, tuy vậy nhưng trong mắt Bạch Liên Như không giấu nổi tia ghen ghét. Khuôn mặt này nàng ta nhất định sẽ hủy đi , không nhưng vậy Bạch Tuyết Sương nàng ta cũng sẽ không tha.
" Tiện nhân , còn giám trả treo với Tứ tiểu thư , ngươi muốn chết " Đây là giọng nói nha hoàn thân cận Tiểu Liên bên cạnh Bạch Liên Như , bao lần tứ tiểu thư bắt nạt Bạch Tuyết Sương đều có phần của nàng ta giúp sức. Cho nên mới nói Tiểu Liên có thể ngang ngược lớn lối như vậy cũng là do Bạch Liên Như dung túng mà ra.
" Một nô tì cũng giám gọi Tam tiểu thư dòng chính Bạch Gia là tiện nhân , người có mấy cái mạng cũng không giữ nổi đâu. Còn nữa , a hoàn của tứ muội lớn lối không quy củ như vậy nếu bị người ngoài biết được ta e...thanh danh của muội và tướng quốc phủ cũng không hay đâu nha. " Chậc chậc , chỉ là nô tì cỏn con còn tưởng mình là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc à ! Không chỉnh ngươi một trận thì uổng kiếp này rồi. Tiểu Liên xem bản tiểu thư chơi chết ngươi đây.
" Ngươi , ngươi " Hai tay Tiểu Liên chỉ thẳng vào Bạch Tuyết Sương nói không nên lời , ả tiện nhân này hôm nay sao nhanh miệng vậy chứ ! Cho dù có là tiểu thư dòng chính thì sao ! Chỉ chỉ là một con tiện nhân mặc nàng bóp nắn hành hạ.
" A đúng rồi , người gọi ta là tiện nhân vậy không lẽ cũng ngầm muốn nói nhị tỷ , tứ muội , ngũ muội và thất muội đều là tiện nhân ? Chậc chậc tâm tư như vậy thật đúng là to gan nha ! " Bạch Tuyết Sương đưa ánh mắt ngây thơ vô ( số ) tội mở lời khích bác quan hệ chủ tớ hai người trước mắt. Nàng đoán không sai , Bạch Liên Như nhìn Tiểu Liên mơ hồ có tia chán ghét và tứ giận , xem ra chủ tớ hai người này cũng không phải là thật tâm tin tưởng nhau nha.
" Đủ rồi , Tiện nhân không cần châm ngòi li gián. Mẫu thân ngươi là tiện nhân nên ngươi cũng không khác tiên nhân là mấy. Cái thứ phụ thân không đau , mẫu thân mất như ngươi không gọi tiên nhân thì gọi gì ! " Bạch Liên Như đưa ánh mắt khinh bỉ châm chọc nhìn Bạch Tuyết Sương , ả tiện nhân này thông minh lên không ít , nhưng nàng sẽ không dễ mắc mưu đâu.
Tiểu Liên hai tay nắm chặt cơ hồ nghiến răng nghiến lợi , mặc dù Bạch Liên Như nói vậy nhưng Bạch Tuyết Sương đã gieo vào mầm móng phản bội trong lòng tứ tiểu rồi nàng ta sẽ còn có đường sống sao ? Không được , có chết nàng ta cũng muốn kéo theo con tiện nhân này làm đệm lưng.
Bạch Tuyết Sương mơ hồ nghe tiếng bước chân cách đây không xa , biết thời cơ đến nàng cười thầm. Bạch Liên Như tới lúc ta phản công rồi.
" Tứ muội , muội hành hạ ta sao cũng được , đánh đập ta hay muốn nói ta là gì ta đều có thể chấp nhận , nhưng muội nói mẫu thân ta là tiện nhân ta không thể chịu được nữa. Muội mặc dù không phải nữ nhi ruột thịt của người nhưng trên danh nghĩa vẫn là con của người mà , sao muội có thể nói người như vậy chứ ! Tứ muội, muội dung túng cho nha hoàn hành hạ ta , ta chịu nhưng ngay cả nha hoàn muội cố ý nói tất cả tiểu thư trong phủ chúng ta là tiện nhân muội cũng chịu được sao ? Ta tự hỏi muộn có phải là tiểu thư của Tướng quốc phủ hay không ? " Cơ hồ nói xong mấy câu này Bạch Tuyết Sương khóc nấc lên , Tiểu Uyên a~~ em không nên làm ta thất vọng nha , tuồng diễn hay như vậy tất nhiên phải để người nên xem xem cho hết rồi.
Bạch Liên Như châm chọc nhìn Bạch Tuyết Sương , ngu ngốc , nàng còn tưởng nàng ta thông minh lên ai ngờ... Haha khóc đi , nàng ta thích nhất là nhìn con tiện nhân này khóc , nó khóc càng thương tâm nàng ta càng vui vẻ.
" Ta nói mẫu thân ngươi là tiện nhân đấy , ngươi cũng là tiện nhân. Hôm trước đẩy ngươi xuống hồ ta thấy vẫn còn rất nhẹ nha! Người đâu, đánh nó một trận cho ta " Bạch Liên Như ra lệnh một cái đám đầy tớ nha hoàn đằng sau đồng loạt đi lên , bọn họ làm chuyện đánh đập vị tam tiểu thư này đã vô số lần rồi , cơ hồ mỗi lần đều đánh cho thừa sống thiếu chết cũng không bị gì.
" Dừng tay "
Đám đầy tớ chưa kịp ra tay với Bạch Tuyết Sương đã nghe tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Bước tới là Tiểu Uyên , Bạch Vân và cả vị phụ thân trong truyền thuyết Bạch Hạo nữa. Tiểu Uyên chỉ bảo em kêu mỗi Bạch Vân lại đưa thêm Bạch Hạo tới đây , hiệu xuất làm việc không kém chút nào nha ! Về sẽ thưởng thêm.
Nghe tiếng quát cơ hồ mỗi người ở đây đều run lên sợ hãi chỉ trừ Bạch Tuyết Sương đã đoán trước tất cả.
Phải nói rất đặc sắc nha , mặt Bạch Liên Như và Tiểu Liên thay đổi sắc mặt y như tắc kè hoa luôn , mới nãy còn vui vẻ khinh bỉ nàng bây giờ đã biến sắc sợ hãi cầm cập run lên. Bạch Liên Như từ từ thưởng thức vở kịch vị tam tỷ này tặng cho ngươi đi nha.
"Ca ca " Bạch Tuyết Sương nhào vào lòng Bạch Vân khóc lớn , bên ngoài nhìn vào chỉ thấy nàng khóc rất thương tâm , nếu không biết trước kế hoạch của nàng nhật định cũng sẽ cảm động mà khóc theo luôn rồi.
Bạch Vân đau lòng nhìn Bạch Tuyết Sương , không ngờ khi y không ở đây muội muội y đã phải chịu nhiều ủy khuất như vậy.
Bạch Hạo nhíu mày nhìn Bạch Liên Như , đúng là không ra thể thống gì. Trước kia ông ta nhắm một mắt mở một mắt là vì không gây ra án mạng, mà ông ta cũng không thích Bạch Tuyết Sương là mấy , từ nhỏ tới lớn ông ta chỉ gặp nàng đúng 5 lần , cho nên mới nói cha con chỉ là trên danh nghĩa chứ không có một chút tình cảm nào trong đó.
" Hồ nháo , Bạch Liên Như gan thật lớn nha , mưu hại tỷ tỷ , ngay cả nô tì cũng leo lên đầu tướng quốc phủ này ngồi rồi. Người đâu , phạt Tứ tiểu thư 50 đại bản rồi đưa lên Phật đình cạo đầu đi tu , Ả nha hoàn và đám đầy tớ này đánh chết không tha. "
Dừng một lát ông ta mở lời
" Nếu ai truyền việc này ra ngoài. Chết không tha "
Bạch Hạo làm vậy là xem ở phần Bạch Vân , một tay y giúp ông rất nhiều việc . Nếu bây giờ làm y bất mãn sẽ mất nhiều hơn được. Tuy Bạch Liên Như là nữ nhi mà ông ta sủng ái , nhưng cũng chỉ xem như là một con cờ thôi , mà cờ loại này ông ta không thiếu , về bồi dưỡng thêm là được. Nhưng Bạch Vân chỉ có một ông ta nhất định phải lợi dụng con cờ này thật tốt. Bạch Hạo ông ta không bao giờ nói chuyện tình cảm , những người bên cạnh chỉ là con cờ cho ông ta lợi dụng mà thôi, ngoại trừ người đó.
" Phụ thân , người không thể làm vậy với Như Nhi được , người thương con nhất mà. Phụ thân , đều tại con tiện nhân này hết , người phải làm chủ cho nữ nhi "
" Lão gia tha mạng "
" Lão gia tha mạng "
"..."
Tiếng khóc , tiếng vang xin của đám đầy tớ cộng thêm tiếng hét thê lương của Bach Liên Như cộng lại cuối cùng loạn thành một đoàn. Bạch Hạo mày cũng không nhíu lạnh lùng bỏ đi.
Bạch Liên Như không thể tin vào tai mình nữa , phụ thân luôn yêu thương sủng ai nàng như vậy , tại sao lại vì con tiên nhân này mà muốn đánh nàng , còn...còn bắt nàng cạo đầu đi tu. Bạch Liên Như ngất đi trong sự tuyệt vòng và ngỡ ngàng , nàng ta thật sự không nghĩ tới kết cục sẽ như thế này.
Chậc chậc đây là vị phụ thân trong truyền thuyết sao ! Vô tình nha , ngay cả xử nữ nhi của mình mà giống như vứt đi một con cờ vô dụng. Nàng đột nhiên thấy Bạch Liên Như cũng bất hạnh không kém nguyên chủ , từ khi sinh ra đã bị phụ thân của mình xem như là một con cờ , một món hàng hóa tùy tiện trao đổi để lấy lợi ích về cho ông ta , mà ngay cả như vậy nàng ta cũng không bao giờ biết , vẫn luôn nghĩ vị phụ thân này rất thương nàng ta.
Bạch Tuyết Sương cười lạnh nhìn kết cục hết thảy , đúng là ngoài dự đoán của nàng nhưng cũng không sao , xem như là trả thu cho nguyên chủ đi.
_________________________
Ta rành ghét ông phụ thân này a~~~