Em là tình yêu

Chiếc môtô chạy lạng lách điên cuồng, người cầm lái hình như muốn mượn cảm giác mạnh để giải toả bao ấm ức bực dọc trong người. Về đêm không khí có phần trong lành, dịu mát làm cho con người ta dễ chịu, sảng khoái, bao bực dọc căng thẳng dễ dàng tan biến đi nhanh chóng. Người cầm lái chiếc môtô này cũng vậy. Đang điên cuồng, lồng lộn như một con thú dữ hung hãn chợt dịu hẳn đi tốc độ xe chạy chậm lại đã nói lên được điều đó.
- Nhỏ thật cứng đầu, khó ưa mà. Bao lời anh định thốt ra để giải thích cho nhỏ hiểu cũng đều bị chận đứng lại cả. Một Hoàng Phong Trần vốn nổi tiếng lịch duyệt, giỏi ứng xử luôn chủ động trong mọi vấn đề thế mà trước một cô gái nhỏ nhắn, yếu đuối anh lại nằm trong thế bị động, không thể nào cọ quậy nhúc nhích được, nghĩ cũng thật tức cười.
Mải suy nghĩ, Trần không làm chủ được tay lái khi trong hẻm nhỏ bất ngờ phóng ra chiếc xe Draem màu nho chín do một cô gái cầm lái.
Rầm!
Hai chiếc xe cùng nằm thảm hại dưới mặt đường. Trần vội đứng dậy bước lại người bị nạn để xem cô ta có bị gì không. Cũng may là anh chạy xe chậm, chứ nếu giữ tốc độ như lúc đầu thì điều gì sẽ xảy ra khi một cô gái chạy ngược chiều cùng anh. Đã thế từ trong hẻm phóng ra đột ngột lại không mở đèn trước báo hiệu. Trần thầm nhăn nhó kêu rên trong bụng.
Hôm nay là ngày sao quả tạ chiếu mạng anh đây.
Nghĩ thế nhưng Trần vẫn nhanh nhẹn bước lại chỗ cô gái. Thấy cô nhăn mặt xuýt xoa, Trần lo lắng hỏi:
- Cô có sao không? Tôi gọi xe cứu thương chở cô vào bệnh viện có được không?
Cô gái đang ngồi nhăn mặt giờ nghe Trần đòi gọi xe cứu thương vội xua tay rối rít.
- Không sao đâu. Tôi chỉ hơi đau. Nhưng bây giờ thì hết đau rồi.
Rồi cô đứng dậy như để chứng minh câu nói của mình.
Trần yên tâm giúp cô dựng xe đứng dậy. Thấy đèn xi-nhan và bửng xe bị bể, Trần vội đưa tay móc lấy bóp ra sáu tờ giấy năm chục.
- Chút tiền nhỏ để cô sửa lại chiếc xe.
Cô gái ngẩng mặt lên nhìn Trần, cười nói.
- Lỗi này do em chạy ngược chiều nên đâm vào xe anh, chứ có phải tại anh đâu mà anh phải đền bù thiệt hại cho em. Anh hãy cất số tiền ấy đi. Cũng may anh không bị chuyện gì, chứ nếu không em thật ân hận.
- Cô làm vậy coi sao được.

- Phần lỗi thuộc về em, anh mà còn làm vậy nữa em thật áy náy không yên tâm chút nào. Và điều đó chứng tỏ anh trách mắng ngầm em là cô gái đểnh đoảng, vô ý vô tứ và không chịu tha thứ lỗi lầm cho em.
Trần nhìn cô gái mang nét đẹp thật quyến rũ mặn mà, nhưng anh lại cảm thấy nét đẹp dịu dàng đầy nữ tính ấy đối lập hoàn toàn đôi mắt cô ta. Một đôi mắt sắc sảo sâu đen ẩn chứa uy quyền. Một cô gái có đầy cá tính nhưng cô ta sạo lại chịu hạ mình ăn nói nhỏ nhẹ với anh, chuyện thật lạ lùng, đáng ngạc. Trần nói với cô ta ngay điều anh vừa nghĩ.
- Cô là người con gái thật lạ lùng mà lần đầu tiên tôi gặp đấy.
Nhìn thấy cảnh đụng xe giữa hai người giải quyết êm đẹp không có chuyện gì xảy ra, những người hiếu kỳ giờ mới chịu tản ra để nhường cho khoảng đường ùn tắc giờ tiếp tục lưu thông. Trần dựng chiếc mô tô của mình dậy rồi anh leo lên xe đạp máy, trước khi cho xe chạy, anh còn cố để lại câu nói đùa.
- Tạm biệt. Tôi mong những lần do mình sơ ý đụng xe lại gặp những người hoạt bát dễ chịu như cô.
Cô gái tươi cười:
- Tạm biệt. Hẹn gặp lại anh trong hoàn cảnh vui vẻ tốt đẹp hơn chứ đừng như lần này.
Trần vọt xe đi. ấn tượng về cô gái mà anh lỡ quẹt xe đó để lại cho anh cảm giác thật lạ lùng và anh không tài nào phân tích được. Nó tựa như báo trước một nỗi bất an đang sắp diễn ra trong anh. Tại sao anh lại có cái cảm giác lạ lùng nhỉ? Một con người từng thành đạt trong thương trường như anh luôn tin những điều gì có cơ sở vững chắc chứ đời nào lại nghĩ ngợi ba cái linh tính mơ hồ này chứ. Dẹp qua một bên tìm một nhà hàng nhỏ nào đó tấp vào uống vài ly cho thấm giọng rồi về ngủ. Còn chuyện xảy ra giữa anh và Nhu Phong anh sẽ tìm cách giải quyết sau. Trần hiểu Nhu Phong chỉ vì giận dữ anh nên cô nói cho đã nư, nói bằng mọi cách để anh thấm đau như nỗi đau mà cô đang gánh. Chứ tình yêu của cô dành cho anh vẫn nồng nàn, say đắm như tình yêu của anh dành cho cô. Đó là thông điệp tốt đẹp giúp cô dễ dàng thông cảm mà tha thứ lỗi lầm cho anh, một lỗi lầm xảy ra ngoài ý muốn.
Dừng xe trước một nhà hàng nhỏ thanh lịch. Trần gửi xe, đẩy cửa kính bước vào trong hơi lạnh từ trong phả ra khiến anh cảm thấy thật dễ chịu. Giọng hát của người ca sĩ nháy theo phong cách hát jazz của dân Mỹ da đen khá hay làm không khí thêm hưng phấn. Ngồi lên cái ghế cao trước quầy, Trần liếc qua kệ rượu.
- Cho một ly.
Anh chàng Bartender gật đầu với nụ cười muôn thuở trên môi. Tay lắc rượu điệu nghệ, anh ta hỏi.
- Anh mới ghé đây lần đầu phải không?
- Sao anh biết?
- Một người đến đây uống rượu chỉ mới một lần thôi là đã nhớ mặt rồi. Nhưng... tại sao mới đến anh lại đắc...
Anh chàng Bartender định nói tiếp là "sao anh lại đắc tội với nữ hoàng bướm đêm". Nhưng anh đã kịp dừng lại được, vì anh sợ hậu quả khi anh tiết lộ tin tức cho người đàn ông, chỉ mới nhìn qua thôi anh đã thấy cảm mến. Nghĩ thật tội cho anh ta...

Tiếng nhạc trong phòng trà vặn quá cỡ nên những lời nói sau chót của anh chàng Bartender, Trần không nghe nhưng anh cũng chẳng màng quan tâm thêm làm gì. Trần đưa tay đón lấy ly rượu và lim dim mắt để thưởng thức tài nghệ pha chế rượu của anh ta.
Hớp rượu đầu tiên khiến Trần khẽ giật mình, tay Bartender pha rượu tuyệt vời, đã lâu rồi anh không uống được một ly Cocktail nào ngon như vậy. Cảm thấy người mình lâng lâng, đầu nặng như chì chỉ sau một ly rượu khiến Trần thầm nghĩ.
- Chẳng lẽ lâu rồi anh không dùng đến rượu nên tửu lượng anh xuống dốc đến vậy sao? Nhưng tay Bartender này pha rượu tuyệt quá, uống thêm một hai ly nhằm nhò gì.
- Anh bạn cho tôi thêm một ly.
ánh đèn mờ mờ của phòng trà nên Trần không thấy được tia nhìn đầy ngạc nhiên của anh chàng Bartender.
Bưng ly thứ hai nốc cạn sạch, Trần cảm thấy mắt mình như muốn nhắm lại. Nhưng hương rượu thơm nồng quyến rũ của ly Cocktail đã ngăn chặn được đôi mắt muốn khép lại của Trần. - Cho tôi thêm ly nữa. Anh pha rượu tuyệt thật. Đã lâu rồi tôi mới tìm lại được mùi vị đúng nghĩa.
Không nén được lo lắng, anh chàng Bartender như muốn nhắc khéo Trần.
- Anh uống nhiều quá không sợ hay sao?
- Thêm một ly nữa có sao đâu?
Anh chàng lắc đầu, tiếp tục công việc của mình.
Không còn gượng được nữa. Khi ly thứ ba vừa cạn sạch cũng là lúc Trần gục đầu xuống quầy pha rượu luôn.
Chỉ chờ có thế, gã đàn ông ngồi cách Trần một khoảng cách nhất định chợt đứng dậy bước tới dìu Trần. Trước khi bỏ đi, gã đàn ông hất mặt nói cùng anh chàng Bartender:
- Một tay chuyên pha chế rượu mạnh như chú mày chỉ cần uống một ly thôi cũng đủ gục. Thế mà gã đàn ông mà chị Hai cần này uống tới những ba ly mới xi nhê. Bản lĩnh thật. tiếc hắn là người của chị Hai chứ nếu không tao đã kết bạn với hắn để cùng nhau so tài cao thấp rồi. Thôi chú mày tiếp tục công việc đi. Tao phải dẫn gã đàn ông này đến chỗ chị Hai.
***

Lữ Đông thả dọc trên vỉa hè. Giây phút này đây anh cảm thấy con người mình thanh thản nhất, bao buồn vui của quá khứ không còn là bóng ma đêm đêm hiện về giày vò tâm trí anh. Mà trái lại những cay đắng, nghiệt ngã của quá khứ xa xưa anh đã chấp nhận được nó, và xem nó như một phần đời không thể thiếu được của chính mình. Lữ Đông biết cuộc đời anh không phải xót xa cay đắng vì tình yêu mà vì do nỗi ân hận do chính anh gây ra cái chết thương tâm của hai đấng sinh thành. Họ vì anh nên bị bọn Mafia bên Mỹ báo thù. Một cái giá khá đắt do lòng thương người của anh gây nên. Lữ Đông nhớ có một lần anh cứu một người đàn bà đang bị chúng hãm hại một cách dã man, tàn nhẫn. Kết quả lòng tốt của anh là cái chết của cha mẹ anh được bọn chúng giàn dựng công phu để qua mắt được pháp luật. Mục đích của bọn chúng không ngoài lời cảnh cáo những ai dám chúi mũi vào công việc của chúng. Nhưng Lữ Đông đâu phải là gã đàn ông khiếp nhược, yếu bóng vía để cho chúng mặc tình bắt nạt, đe doạ. Để đối đầu với bọn chúng, Lữ Đông quyết tâm thi vào trường đại học luật để lấy chính công lý mà bọn chúng xem thường dạy cho chúng bài học đắt giá là công lý trên đời này bao giờ cũng trường tồn vĩnh cửu. Không có điều gì xấu xa, nhơ nhuốc có thể chạy trốn được trước bàn tay công lý.
Quyết tâm sắt đá của anh trở thành hiện thực khi chính tay anh đưa chúng lên vành móng ngựa, vạch trần tội ác do chính chúng gây ra cho bao người dân lương thiện - và cái ác đó chúng phải đền bù thật đích đáng. Kẻ nhẹ tội nhất thì cũng bị ngồi xé lịch từ mười đến hai mươi năm, đến chung thân. Còn người cầm đầu băng nhóm được đặt trang trọng trên chiếc ghế điện. Ai dám bảo luật pháp không công bằng.
Ngẫm nghĩ lại mà Lữ Đông phải cảm ơn bọn chúng, vì nhờ bọn ác lương đó, mà Lữ Đông mới có cùng một lúc hai tấm bằng xuất sắc. Một bằng Kinh tế do niềm say mê khát vọng làm giàu cho đất nước tạo nên. Một bằng tốt nghiệp đại học Luật do chính niềm căm thù cái ác, luôn tin vào chính nghĩa đã giúp anh đạt xuất sắc trong thành tích học tập.
Nhưng điều tốt đẹp nào cũng có mục tiêu cực của nó cả. Và Lữ Đông rùng mình nhớ lại khoảng thời gian, anh đã lao vào học như điên, học từ sáng đến tối. Chỉ cần có chút thời gian là anh lao vào thư viện hết ngốn ngấu nghiên cứu tài liệu đến ghi chép những điều mà anh cảm thấy quan trọng vào sổ tay để tối về tranh thủ thời gian xem lại. Khoảng thời gian đó Trần đau khổ vì tình yêu chẳng màng quan tâm đến điều gì ngoài việc học thế mà còn lên tiếng ngăn chặn việc học của anh. Lữ Đông còn nhớ sau cuộc lên tiếng can ngăn của Trần, Lữ Đông ngã một trận bệnh khủng khiếp, anh cứ ngỡ mình sẽ theo cha mẹ về bên kia thế giới. Nào ngờ thần chết buông tha anh sau một tháng dài nằm liệt giường với bao chứng bệnh đau đầu do lao động trí não quá mức, loét bao tử do ăn uống thất thường cộng thêm việc thiếu máu trầm trọng, hậu quả của những lần thức đêm... nói chung lúc đó mọi cơ quan trong người anh nơi nào cũng bị bác sĩ bảo là không tốt cả. Tội nghiệp Trần, lúc đó sợ anh chết mà quýnh quáng hết chạy đôn chạy đáo lo cho anh, còn cố dò thêm để xem có vị giáo sư bác sĩ nào tài giỏi là Trần mời khám cho anh bằng được mới thôi. Mạng sống của anh bây giờ có được cũng đều chính tay Trần gây tạo nên cả...
Mải suy nghĩ về quá khứ, mà Lữ Đông đã thả bộ vào con hẻm dẫn đến nhà Trần - lúc nào anh cũng không hề hay biết. Mặc dù chỉ mới hơn mười giờ đêm mà con hẻm này đã vắng lặng rồi. ánh đèn từ trong những ngôi nhà chập choạng hắt ra lúc sáng lúc tối khiến Lữ Đông không thấy rõ đường đi cho lắm. Nhưng cuối cùng rồi anh cũng đứng trước cổng nhà. Lữ Đông không dám bấm chuông gọi cổng vì sợ làm phiền mọi người trong nhà giữa lúc đêm khuya. Và anh đành chép miệng nói một mình.
Nên leo rào vào nhà vậy.
Vừa suy nghĩ xong, Lữ Đông đi tới đi lui xem xét nơi nào thuận tiện nhất để anh leo rào vào. Bất chợt chân anh đá phải một người.
- Ai mà nằm ngủ trước nhà Trần vậy cà? Sao họ không tìm nhà nào có hàng hiên mà nằm. Nằm ở đây rủi trời mưa xuống làm sao tránh kịp. Cảm thấy bất nhẫn, Lữ Đông cúi xuống đánh thức họ dậy cho họ một lời khuyên. Nếu cần có thể anh giúp họ chút đỉnh được kia mà. ánh đèn chiếu vào, soi rõ gương mặt đó, Lữ Đông hốt hoảng.
- Trần, Trần tỉnh lại. Tại sao mày lại nằm ngủ ở đây? Từ người Trần toát ra mùi rượu, Lữ Đông giờ mới hiểu nguyên nhân vì sao mà thằng bạn nằm ở đây. Khẽ xỉ tay lên trán bạn, Lữ Đông lầm bầm chửi.
- Thằng khỉ, riết rồi mày hư quá đi mất. Không còn cách nào khác, Lữ Đông đành đứng dậy đưa tay bấm chuông gọi cổng. Một thân một mình anh thì giải quyết vào nhà đã là chuyện khó rồi, đằng này lại có thêm thằng quỉ Trần say be bét thử hỏi anh xoay sở bằng cách nào đây. Ba mươi sáu chiêu chỉ có chiêu gọi cổng là thượng sách.
Bà Năm vẫn là người ra mở cổng cho hai đứa anh vào nhà.
- Ba má Trần ngủ rồi hả bà Năm?
- Ngủ gì mà ngủ cậu ơi. Ông bà chủ đang ngồi trò chuyện trong phòng khách kìa. Thôi cậu vào nhà đi, sẵn tôi ngồi ở đây đón gió rồi chờ cậu Trần về luôn thể.
Lữ Đông cười nhẹ:
- Nó về rồi bà Năm ơi.
Bà Năm đưa chiếc khăn rằn lau chiếc miệng đỏ chót vì nhai trầu rồi ngạc nhiên nói.
- Cậu Trần về lúc nào sao tôi không hề hay biết vậy cà?

- Bà Năm nhìn xuống chân cháu ai ngồi đây? Bà Năm theo lời nói của Lữ Đông, đưa mắt nhìn xuống rồi hốt hoảng hỏi Lữ Đông.
- Cậu Trần sao vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với hai cậu sao?
Lữ Đông khoát tay, anh nói như phân trần.
- Cháu về thì thấy Trần đã nằm ngủ ở đây rồi. Bà năm yên tâm đi, nó không sao đâu. Chẳng qua uống rượu nhiều quá nên quên trời quên trăng vậy mà, cũng may trực giác đã đưa Trần về nhà... Lữ Đông cúi xuống xốc Trần đứng dậy. Thôi ta vào nhà đi bà Năm. Đêm nay ba mẹ Trần có một phen hú vía vì cậu con quý tử này.
Sực nhớ, bà Năm hỏi:
- Còn chiếc xe của cậu Trần đâu cậu Đông?
Giờ nghe bà Năm hỏi, Lữ Đông mới sực nhớ đến chiếc mô tô mà lúc chiều tối Trần xách chạy. - Bà Năm bước ra xem có ở đâu đó không?
Bà Năm bước ra nhìn dáo dác.
- Hình như nó nằm ở sau cây bồ đề... Bà Năm tất tả đi về hướng đó.
- Đúng là xe của cậu Trần rồi.
- Bà Năm vui lòng giúp con canh cổng để con dìu Trần lên phòng rồi xuống đây dẫn xe vào gara.
- Được rồi, cậu cứ yên tâm lo cho Trần xong rồi xuống, giờ này bà Năm rảnh rang đâu có việc chi làm mà cậu gấp rút.
Lữ Đông yên tâm dìu Trần đi vào ngõ sau để lên phòng riêng của Trần. Anh không muốn ông bà Chấn Nam nhìn thấy cậu con trai cưng trong hoàn cảnh bê bết thảm hại như thế này.
Chỉ ít phút sau Lữ Đông trở ra cổng, anh tiến về cây bồ đề dẫn chiếc xe Trần vào gara. ánh đèn trong nhà sáng rỡ nên Lữ Đông thấy trên nệm xe Trần có vẽ hình con bướm đang dang cánh thật sinh động sắc sảo.
Lắc đầu cười, Lữ Đông khẽ nói một mình:
- Thằng này đã say còn biết ngọ nguậy vẽ hình. Mà nét vẽ thật sinh động, trông cứ y như là bướm thật vậy.
***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận