Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh


Lúc đang chọn rau ở quầy hàng rau củ quả, một đôi vợ chồng trẻ đang vui vẻ cùng nhau đi chọn đồ gần chỗ Sở Sinh Trang đang đứng đã thu hút sự chú ý của cô.

Dường như người phụ nữ đó đang mang thai và có vẻ người chồng rất hạnh phúc khi anh ta sắp được lên chức, sắp được một bảo bối nhỏ gọi tiếng ‘baba’.
Sở Sinh Trang lặng yên nhìn một nhà ba người bọn họ, ánh mắt có vài phần ngưỡng mộ.

Chỉ là cô đột nhiên nhớ đến tờ chi phiếu mà ngày hôm đó Ngụy Thế Quân anh đã ném nó cho cô, có lẽ mong muốn được cùng anh có một đứa con mãi là điều không thể.

Được trở thành vợ của anh đã là quá tốt đối với cô rồi, nếu còn muốn hơn thế nữa thì quả thật Sở Sinh Trang cô quá không biết điều rồi.
Thấy con dâu hôm nay không được hào hứng lắm, Ngụy phu nhân liền dừng việc chọn hàng lại, nhìn theo ánh mắt của Sở Sinh Trang.

Mặc dù ở đây rất đông người qua lại nhưng bà ngay lập tức nhận ra cô là đang chú ý đến ai, khóe miệng khẽ cong lên:
“Nếu muốn con cũng có thể cùng với Thế Quân...”
“Dạ, không có ạ.”_Sở Sinh Trang lập tức ngắt lời
Ngụy phu nhân mỉm cười hiền từ:
“Mẹ còn chưa nói hết mà, con đã biết mẹ muốn nói gì rồi sao?”
“Dạ...”_Sở Sinh Trang ngẩn người
“Điều đó chứng tỏ trong lòng con cũng đang thực sự muốn.”
“...”

“Hai đứa bây giờ có con là đẹp, dù sao để đến lúc ba mươi tuổi ít nhiều gì cũng có nguy hiểm.

Phụ nữ chúng ta tốt hơn hết là nên tự bảo vệ mình, đàn ông bọn họ đều không hiểu gì đâu.”
“Mẹ à, con năm nay mới hai ba tuổi vẫn còn trẻ mà, với lại tụi con cũng đang muốn phát triển sự nghiệp.”_Sở Sinh Trang viện cớ
“Sự nghiệp của tụi con còn cần phải phát triển nữa sao? Tính làm bá chủ thế giới hay gì? Tụi con bây giờ là cần phát triển tình cảm.

Đừng nghĩ mẹ đây không biết hai đứa đã làm những gì.”_Ngụy phu nhân nói xong liền quay đi, tiếp tục công việc chọn thực phẩm
Sở Sinh Trang sững sờ, không phải là việc cô dùng thuốc tránh thai đã bị mẹ anh phát hiện nên bà ấy mới nói như vậy? Có lẽ là do hôm đó trong lúc dọn phòng Ngụy phu nhân đã vô tình thấy hộp thuốc tránh thai rơi ra từ túi xách của cô.

Mấy ngày sau đó cũng vì bận lo cho dự án mới nên không có thời gian để tâm đến, thành ra hộp thuốc bị lấy đi từ lúc nào không hay...
Xe vừa dừng trong khuôn viên dinh thự Ngụy Viên, hai người phụ nữ bước xuống, trên tay xách lỉnh kỉnh những túi đồ đi vào nhà.

Mới bước chân đến cửa đã gặp một đôi vợ chồng tuổi trung niên đang đi xuống cầu thang, họ là gia đình chú ba của Ngụy Thế Quân.
“Chào chú thím ạ.”_Sở Sinh Trang sau khi đưa đồ cho giúp việc cầm liền cúi đầu chào
“Chị với cháu về rồi ạ, mau vào trong nghỉ ngơi.”_ Ngụy nhị phu nhân tươi cười ra đón
Sở Sinh Trang gật đầu rồi theo Ngụy phu nhân đến bàn uống nước trong phòng khách ngồi xuống.

Nghỉ ngơi được một lúc cô liền xin phép mọi người vào bếp nấu cơm, cũng không phải do Ngụy gia không có người giúp việc chỉ là Ngụy lão gia vốn rất thích đồ ăn cô nấu.


Một người nổi tiếng là khó tính trong vấn đề ăn uống như Ngụy lão gia, là khắc tinh của các siêu đầu bếp, không mấy người có thể chinh phục được vị giác của ông, vậy mà Ngụy lão gia cũng phải tấm tắc khen ngợi thì có thể thấy tài nấu nướng của Sở Sinh Trang thực sự rất tốt, có thể nói là ngang ngửa với các đầu bếp nổi tiếng nhất thế giới hiện nay.
Có lẽ là do mẹ của Sở Sinh Trang cũng là một đầu bếp nổi tiếng thế giới nên cô đã được thừa hưởng tài năng nấu nướng thiên phú từ mẹ mình.
“Món chính cũng đã nấu xong rồi, còn lại để cho giúp việc làm nốt.

Con ra đây ngồi nghỉ một lát đi.”_Ngụy phu nhân sau khi bưng mấy đĩa đồ ăn đặt trên bàn liền tháo tạp dề ra, nói
Sở Sinh Trang cũng ngừng tay, dọn dẹp một chút rồi ra ghế ngồi trò chuyện cùng mọi người.
“Sinh Trang, con gọi cho Thế Quân về đi.

Nó không làm một buổi tập đoàn cũng không sập được đâu.”_Ngụy lão gia cau mày
“À...dạ.”
Sở Sinh Trang ngập ngừng, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy đi ra ngoài.

Cô gọi cho Ngụy Thế Quân nhưng anh không nghe máy, cũng không có gì là lạ vì từ trước đến nay anh có khi nào bắt máy của cô đâu, thậm chí còn không biết trong điện thoại của anh có lưu số cô không nữa.

Trước giờ nếu muốn liên lạc đều là thông qua Kha Vĩnh cả.
Sau khi gửi xong tin nhắn, Sở Sinh Trang đi vào nhà.


Trong lúc chờ đến bữa trưa, cô xin phép các vị trưởng bối trong nhà được lên phòng thăm Ngụy Tô Linh.

Ngụy phu nhân liền dẫn cô sang khu nhà phụ, đi đến cuối hành lang là một căn phòng thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.

Bên trong, một cô gái tuổi đôi mươi với khuôn mặt xinh đẹp nhưng xanh xao gầy gò đang nằm im trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, trên tay cắm đầy ống truyền dịch.
Sở Sinh Trang lại rơi vào im lặng, đã hơn một năm trời rồi, nếu càng để lâu thì khả năng khôi phục lại các chức năng của não bộ gần như bằng không và điều đó cho thấy Ngụy Tô Linh có thể sẽ phải sống thực vật từ nay cho đến tận cuối đời.

Trên thế giới này có mấy người tỉnh lại được sau một khoảng thời gian dài sống thực vật? Hiện nay giới y học cũng chỉ có thể dựa vào hai chữ ‘kỳ tích’.
Cùng lúc đó ở dưới gian nhà chính sau khi Sở Sinh Trang rời đi, Ngụy lão gia cùng Ngụy nhị gia liền vào thư phòng bàn một số công việc.
“Có điều tra thêm được gì không?”_Ngụy lão gia bắt đầu lên tiếng
Ngụy nhị gia lấy ra một tập hồ sơ bên trong là mấy tấm ảnh chụp khung cảnh đường phố đang trong giờ cao điểm đông nghẹt xe cộ qua lại, ông cầm lên một bức ảnh rồi đưa ra trước:
“Dựa vào bức ảnh này có thể thấy thời gian Sinh Trang lái xe rời khỏi trung tâm thương mại là lúc mười tám giờ ba mươi phút.

Thời gian đi từ đó đến nhà hàng ven biển LAS hết khoảng hai mươi lăm phút, theo như điều tra thì ngày hôm đó đúng là có bị tắc đường vì đang là giờ cao điểm.”
“Cụ thể là tắc đường mất bao lâu?”_Ngụy lão gia nhíu mày
Ngụy nhị gia lật lật tài liệu rồi nói:
“Năm phút.”
“Vậy là tổng cộng mất ba mươi phút, cũng có nghĩa là vào lúc mười chín giờ đúng con bé phải có mặt tại nhà hàng rồi?”
Ngụy nhị gia gật đầu đồng ý:
“Theo lời Thế Quân nói thì sự việc xảy ra vào lúc mười chín giờ năm phút nhưng Sinh Trang lại nói con bé đến chỗ hẹn lúc mười chín giờ tám phút, tức là sau khi Linh Linh bị rơi xuống nước ba phút.”

“Nếu như đã đến nhà hàng từ mười chín giờ vậy cô ta làm những gì mà đến tận tám phút sau mới có mặt tại chỗ hẹn? Chỉ đi từ hầm để xe đến phòng ăn, một quãng đường dài chưa đầy hai trăm mét mà cũng phải mất chừng ấy thời gian? Cô ta là trẻ con hay gì?”
Cả hai người đồng loạt nhìn ra phía cửa phòng, Ngụy Thế Quân tay đút túi quần chậm rãi bước tới:
“Chính cô ta cũng không thể giải thích được lý do tại sao mình lại đến trễ như vậy, hoàn toàn đổ lỗi cho việc bị tắc đường.

Dấu hỏi đặt ra ở đây là khoảng thời gian tám phút trống đó, không có bất kì sự kiện nào xảy ra để cô ta phải mất những tám phút giải quyết.”
“Thế Quân, cháu về rồi sao?”_Ngụy nhị gia ngạc nhiên vì không ngờ anh vậy mà lại về sớm hơn so với dự kiến
“Dạ.”_Ngụy Thế Quân ngồi xuống hai chân vắt chéo
“Thằng nhóc này, sự việc còn chưa rõ ràng mà đã buộc tội cho vợ mình như thế.

Cháu đừng quên Sở gia đã giúp đỡ cho nhà chúng ta như thế nào, ông đã dạy cháu làm người không được phép vong ơn bội nghĩa rồi cơ mà.”_Ngụy lão gia cau mày, giậm mạnh cây gậy gỗ cẩm lai xuống sàn tỏ ý không hài lòng với cách hành xử của cháu mình
“Cháu không hề quên lời ông dạy, nhưng cũng không thể phủ nhận được sự thật và cháu vẫn sẽ tiếp tục làm theo cách của mình.”_Ngụy Thế Quân kiên quyết
“Cách của mình? Cháu đừng tưởng bản thân có thể đưa được Ngụy Bắc lên vị trí đứng đầu nước Z thì cũng đồng nghĩa với việc tất cả các gia tộc khác đều không làm gì được cháu, cho dù Sở gia có sập thì bản thân Ngụy gia cũng đã mình đầy thương tích.”
“Vậy thì coi như Ngụy gia đang trả lại hết tất cả những nợ nần mà bấy lâu nay đã nợ Sở gia đi, nếu như chỉ vì nhờ có Sở gia mà Ngụy Bắc mới có được ngày hôm nay thì xem ra Ngụy Thế Quân cháu đây thực sự quá vô dụng rồi.”
“Cháu...”_Ngụy lão gia bị thằng cháu mình chọc đến tức nghẹn
“Thế Quân, chuyện này không đơn giản đâu.

Vây cánh của Sở gia có cả trong bộ chính trị nữa, e rằng sẽ không chỉ liên lụy đến một người.”_Ngụy nhị gia lo lắng
“Chú yên tâm, cháu sẽ giảm thiệt hại về phía Ngụy Bắc xuống mức thấp nhất.”_Ngụy Thế Quân nói với vẻ chắc chắn, xem ra để thực hiện cho kế hoạch đánh sập Sở gia lần này anh đã phải chuẩn bị rất kĩ lưỡng
“Ông nghĩ cháu vẫn là nên đợi điều tra mọi chuyện cho rõ ràng rồi lúc đó mới làm gì thì làm.”
“...”_Ngụy Thế Quân im lặng, ánh mắt dường như trở nên thâm sâu hơn, nó như đang ẩn chứa nhiều loại cảm xúc phức tạp khó lòng che giấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận