Sau khi kết thúc buổi họp thì cũng là giờ tan tầm Ngụy Thế Quân cùng Kha Vĩnh vừa bước ra khỏi phòng họp thì đã trông thấy Uyên Hạ đứng ngoài đợi từ trước, thấy anh đi ra cô ta liền vui vẻ đi đến cười nói tíu tít:
“Chúng ta bây giờ đi ăn tối có được không? Từ hôm cái cô tên Sinh Trang gì đó bị ngất xỉu đến giờ anh vẫn chưa mời cơm em được bữa nào đâu đó, tình cảm anh em bấy lâu nay như thế mà coi được sao? Anh làm em buồn đó!”
“Thật sao? Vậy xem ra hôm nay anh hơi tốn tiền rồi đây.”
“Đó là điều đương nhiên, em sẽ móc sạch tiền trong túi anh.”
“Vậy phải xem em có bản lĩnh đó không đã, tiền của anh không phải ai muốn lấy thì đều có thể.”
“Chưa gì anh đã dọa như vậy rồi.”_Uyên Hạ trừng mắt lên nhìn Ngụy Thế Quân
Cả ba người cùng tiến về phía cửa đợi thang máy, phía sau còn có Sở Sinh Trang, cô chỉ đơn giản là im lặng hòa vào đám đông cùng với những người đồng nghiệp cũng vừa bước ra từ phòng họp.
Thang máy dành cho những người cấp cao và nhân viên của công ty vốn khác nhau nên cô và anh cuối cùng vẫn là không chung một bầu không khí.
Về đến văn phòng, Sở Sinh Trang cố tình ở lại muộn một chút mục đích là để tránh gặp mặt Ngụy Thế Quân và cô nàng tên Uyên Hạ đó, khoảng chừng một lúc sau cô mới thu dọn đồ đạc rời chỗ làm việc.
Vừa đặt chân xuống dưới sảnh chính của công ty thì trời bắt đầu đổ mưa mỗi lúc một to, Sở Sinh Trang vì mới khỏi bệnh nên Ngụy phu nhân không cho cô tự lái xe đi làm, kết quả là bây giờ phải đứng đợi tài xế riêng đến đón.
“Là Sở tiểu thư phải không?”
Nghe thấy chất giọng có chút quen thuộc khiến Sở Sinh Trang quay lưng lại, ngay trước mắt cô lúc này là thiếu gia nhà họ Châu và cũng là bạn thân của Ngụy Thế Quân, Châu Bá An.
Nhưng bất ngờ hơn cả là hai người mà Sở Sinh Trang cô đang muốn tránh mặt lại xuất hiện ở ngay đằng sau cậu ta.
“Châu thiếu, anh đến khi nào vậy?”_Sở Sinh Trang gượng cười
“Cũng mới thôi, vừa xuống sân bay là tôi đến đây luôn.”
Châu Bá An nói xong thì bầu không khí bỗng trở nên im ắng đến lạ thường, cậu ta nhìn thằng bạn của mình rồi lại nhìn qua Sở Sinh Trang, bất ngờ lên tiếng:
“Hai người dạo này thế nào?”
Ngay lập tức hai con người đang được nhắc đến liền quay sang nhìn nhau, sau một hồi vẫn là không có tiếng đáp lại.
Để chữa quê Châu Bá An liền cười xòa cho qua rồi chuyển sang chủ đề khác:
“Bọn tôi đang định đi ăn tối, không biết Sở tiểu thư có muốn đi chung không?”
Thấy Sở Sinh Trang có ý muốn từ chối Châu Bá An liền chặn lại:
“Ấy, dù sao cô cũng phải nể mặt tôi chứ, đi chung đi.”
“Nhưng mà tôi...”
Sở Sinh Trang hoảng loạn nhìn sang Ngụy Thế Quân với ý nghĩ mong anh nói giúp cho vì cô biết anh cũng không muốn có sự xuất hiện của mình trong bữa tối, nhưng Ngụy Thế Quân chỉ bày ra vẻ mặt khinh bỉ cùng chán ghét rồi thẳng bước tiến đến chỗ chiếc xe dừng trước cổng tòa nhà.
Thấy thế Châu Bá An liền thuận nước đẩy vai Sở Sinh Trang kéo về phía cửa lớn, cô cuối cùng vẫn là từ chối không nổi đành phải tuân theo.
~Nhà hàng NB~
Chỉ một lúc sau khi gọi món, đồ ăn đã lần lượt được đưa lên bàn.
Vì là trợ lý nên Kha Vĩnh đã ở lại trong xe cùng tài xế không tham gia vào bữa tối, trên bàn ăn lúc này chỉ có bốn người ngồi với nhau quanh chiếc bàn tròn, không khí có hơi gượng gạo.
Uyên Hạ cầm dao lên, một tay dùng dĩa giữ chặt miếng bít tết tay kia dùng sức cắt thật mạnh miếng thịt như đang trút giận lên nó.
Cô ta vốn định tối nay sẽ đi ăn riêng với Ngụy Thế Quân kết quả lại có thêm hai cái bóng đèn to đùng từ đâu xuất hiện ngồi ngay trước mắt, vậy thì còn có thể làm ăn được gì nữa cơ chứ.
Một mình Châu Bá An đã cản trở rồi nay cậu ta còn kéo thêm cả Sở Sinh Trang vào nữa, chính chủ ngồi đó rồi thì cô ta sao mà hành sự đây? Cho dù Ngụy Thế Quân có không coi vợ mình ra gì đi chăng nữa thì Sở Sinh Trang cô vẫn là người vợ được pháp luật công nhận trên giấy trắng mực đen của anh, Uyên Hạ cũng đâu thể tùy ý làm càn.
Chính vì chuyện đó nên tiếng kêu ‘ken két’ do sự cọ xát giữa dao và đĩa ngày một lớn hơn.
“Tiểu thư, cô có cần giúp gì không ạ?”_Nhân viên phục vụ tại bàn thấy vậy liền lên tiếng
“Không cần, anh nghĩ tôi ngốc đến vậy sao?”_Uyên Hạ bực bội
“Tôi xin lỗi ạ!”_Cậu nhân viên đó vội cúi đầu
“Làm gì mà nóng thế?”_Châu Bá An ngồi cạnh ngứa mồm chọc ngoáy
Uyên Hạ cau mày khó chịu nhìn cậu ta.
Đúng lúc đó nhân viên phục vụ đi ngang qua, bất ngờ một cậu nhóc từ đâu chạy đến không cẩn thận va phải người cô nhân viên đó khiến tô canh vẫn đang còn nóng đổ xuống hướng thẳng về phía Uyên Hạ.
Sở Sinh Trang ngồi cạnh ngay lập tức rời ghế, một tay giơ ra đẩy Uyên Hạ vào trong, tay kia nhanh chóng đỡ lấy tô canh đang chuẩn bị rơi xuống đất khiến nước canh nóng đổ tràn qua tay cô.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý đâu ạ, cô có sao không? Thưa tiểu thư?”
Cô nhân viên đó lập tức nhận lấy tô canh từ tay Sở Sinh Trang, cúi đầu xin lỗi túi bụi.
Ba người đang ngồi cũng nhanh chóng đứng dậy đi về phía cô với vẻ mặt hoảng hốt.
Châu Bá An liền với lấy chai nước suối trên bàn, đổ lên làm ướt khăn sạch rồi đặt lên vùng da vừa bị bỏng cho cô để giảm đau rát.
Bỗng dưng có bàn tay ai đó đột ngột nắm lấy cánh tay cô, ngay giây sau Sở Sinh Trang liền cảm nhận được sự lạnh buốt truyền đến nơi bàn tay.
Là một xô nước đá, khi sự việc vừa xảy ra Ngụy Thế Quân đã lập tức giật lấy xô đựng đá trên tay người phục vụ bàn sau đó tự mình điều chỉnh độ lạnh của nước sao cho chúng không quá lạnh để khi Sở Sinh Trang nhúng tay vào thì không gây kích ứng chỗ da bị bỏng.
Nhìn cánh tay mình bị bàn tay của anh nắm chặt, Sở Sinh Trang bỗng cảm thấy cả người như nóng bừng lên đặc biệt là chỗ tiếp giáp với lòng bàn tay anh.
Không phải là do mới vừa bị nước canh nóng đổ vào mà là cái cảm giác nóng bừng phát ra từ bên trong cơ thể.
Ngụy Thế Quân không nói gì, ánh mắt vẫn chăm chú quát sát tình trạng của tay cô mặc cho xung quanh mọi người có đang ồn ào lên vì vụ việc vừa rồi.
Cô vốn thấp hơn anh, khi đứng cạnh nhau nhất là với khoảng cách gần như hiện tại, từng hơi thở đều đặn của anh cô đều cảm nhận được một cách trọn vẹn, cũng chính vì thế mà đôi gò má ấy không giấu được sự rung động mà thoáng ửng hồng..