_ Mau điều tra chiếc xe đó, tôi gọi cho Diệp Thượng Phong và Hàn Tử Châu.
_ Được!
Dương Triết Phàm nhanh chóng gọi điện cho Diệp Thượng Phong và Hàn Tử Châu.
Có thêm người còn hơn bớt một người.
Diệp Thượng Phong đang ngồi vui đùa cùng mỹ nữ, vừa nhận được điện thoại của hắn, anh ta liền đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, từ từ nhấc máy:
_ Alo, sao lại gọi tôi giờ này vậy?
_ Yên Yên bị bắt cóc rồi!
_ Cái gì? Sao lại vậy? Ai làm? Nhưng cậu gọi tôi là muốn giúp gì?
_ Check camera của hộp đêm Blue Eagle.
Tôi nghi Du mama của cậu có ý đồ, từ cái ngày tôi đưa em ấy đến!
_ Được, có gì sẽ báo cho cậu!
Dương Triết Phàm cúp máy, chỉ nhắn cho Hàn Tử Châu một tin rồi tắt máy.
Chân Mãn cũng vừa hay tra ra được biển số xe của chiếc xe kia!
_ Là biển số giả, hoàn toàn không biết được chủ nhân.
_ Biển số giả! Đi thôi, chúng ta đến hộp đêm.
_ Được, tôi gọi người theo cùng.
...
Diệp Thượng Phong đến phòng giám sát, nhìn hai tên xem camera ở đây, liền lạnh lùng bảo:
_ Mau ra ngoài!
_ Diệp thiếu, sao anh lại đến đây? Có chuyện gì sao?
_ Động tay vào máy, tôi liền phế nó.
Một tên chuẩn bị động vào máy tính, liền bị Diệp Thượng Phong lớn tiếng nói.
Hắn ta sợ hãi liền rụt tay lại, im lặng ngồi phía sau tên kia!
Diệp Thượng Phong nhướn mày nhìn, không nhanh không chậm liền hiểu ra họ có vấn đề.
Anh ta từ từ đi vào trong, tiện tay đóng cửa lại, bá đạo dựa lưng vào cửa, châm điếu thuốc hút vài cái, rồi mới lên tiếng hỏi một cách đầy "nhẹ nhàng":
_ Hai người là muốn làm nốt hôm nay rồi nghỉ sao? Hay là, ngày mai không cần phải đến nữa, đêm nay cho các người về gặp gia đình một lần cuối! Có được không?
_ Diệp thiếu, anh đây là có ý gì? Bọn tôi vẫn làm bình thường mà?
_ Yo, động tôi thì không sao, nhưng đụng vào người phụ nữ của Dương Triết Phàm.
Các người nghĩ mình sẽ được toàn mạng sao? À quên mất, không phải chỉ các người, đến gia đình cũng không còn.
Diệp Thượng Phong ra mặt cảnh cáo thẳng như vậy, cho dù có là người muốn đối đầu với Dương Triết Phàm, cũng phải nể hắn vài phần.
Đằng này họ chỉ là người bình thường, có chết cũng không dám đụng vào hắn.
Hai người họ sợ hãi đến chân cũng đứng không vững, hai tay vội vàng mở camera cho Diệp Thượng Phong.
Thời điểm Du mama, Liễu Ánh Nguyệt và Triệu Linh Nhi đang trò chuyện.
Tuy không nghe được lời họ nói, nhưng hai tên này lại khai ra hết tất cả, khiến Diệp Thượng Phong không thể ra tay với họ.
_ Diệp thiếu, Du mama bảo chúng tôi phải canh cho kỹ, không được để ai biết chuyện này! Đến camera ở cửa chính và cửa sau cũng đều bị người của Du mama ngắt kết nối.
Đoạn clip này bà ta cũng bảo chúng tôi xóa đi, nhưng mãi vẫn chưa xóa.
_ Kết nối lại với camera hai cửa đó!
_ Được, đợi tôi một chút!
Diệp Thượng Phong nhắn tin cho Dương Triết Phàm, rất nhanh đã có tin hồi đáp.
Hắn đang trên đường đến, rồi không nói gì nữa!
Diệp Thượng Phong nhìn vào camera, vừa hay thấy được bọn họ đang đưa Lâm Ánh Yên vào hộp đêm.
Anh ta đặt tay lên vai một tên, nhỏ giọng hỏi:
_ Phòng mà họ muốn đến, số mấy?
_ Số năm hai không ở tầng mười ba.
_ Các người tiếp tục đi!
Diệp Thượng Phong nhắn tin số phòng và số tầng cho Dương Triết Phàm, rồi nhanh chân xuống sảnh tìm bọn họ.
Anh ta vừa ra khỏi thang máy, đã đụng phải Khương Nhất Trì đang ôm gái lên lầu.
Cứ nghĩ anh ta chỉ đến chơi như thường ngày, nhưng đây lại là một hành động qua mắt Diệp Thượng Phong, khiến anh ta không phải nghi ngờ.
Diệp Thượng Phong chạy nhanh ra sảnh, đến cửa liền không thấy người đâu! Trong đầu liền nhớ đến Khương Nhất Trì, nhanh chân chạy lại thang máy, lên tầng mười ba.
...
Dương Triết Phàm vừa đến nơi, đã sắp xếp người đến cửa sau bắt tất cả những người ở đó, vài người ở lại canh cửa chính, những người còn lại theo hắn lên tầng.
Chân Mãn không đợi được nữa, chân chạy còn nhanh hơn cả Dương Triết Phàm.
Sợ đến muộn, sẽ có chuyện không hay xảy ra.
...
Khương Nhất Trì vừa lên đến tầng mười ba, đã nhẫn tâm đẩy ả kĩ nữ bên cạnh ra, ngang nhiên đi đến trước phòng số năm hai không.
Cửa mở, Du mama liền đi đến khoác tay anh ta, vui vẻ đi vào trong, miệng không ngừng khen lấy khen để:
_ Khương thiếu, cậu đến thật đúng lúc mà! Cô gái Lâm Ánh Yên này đúng là xinh đẹp, đi đôi với cậu đúng là trời sinh một cặp mà!
_ Bà bớt dẻo miệng đi! Triệu Linh Nhi đâu rồi?
_ Chị ấy bảo đến DT tìm Dương Triết Phàm rồi! Nhưng đến giờ vẫn chưa có tin gì!
_ Lâm Ánh Yên đã uống thuốc chưa?
Du mama đưa bình nước đã uống cạn đến trước mặt Khương Nhất Trì.
Sau đó ranh ma nói:
_ Yên tâm, cô ta là của cậu sớm thôi! Thuốc này rất mạnh, chưa đến năm phút sẽ có tác dụng thôi!
_ Du mama, vẫn là bà làm việc tôi yên tâm nhất!
_ Khương thiếu quá khen rồi!
Ting.
Liễu Ánh Nguyệt mở điện thoại đọc tin nhắn, sau đó ngước nhìn Khương Nhất Trì, thất vọng nói:
_ Dương Triết Phàm không có ở DT, chị Linh Nhi nói, nếu cậu thích thì làm đi, quay...lại.
Khương Nhất Trì nhìn biểu cảm của Liễu Ánh Nguyệt, liền nhận ra sự khác lạ! Làm cả đêm qua đến sáng hôm nay, vẫn còn ngồi được ở đây, thì xem như cũng đã nghị lực rồi!
Khương Nhất Trì nhìn Lâm Ánh Yên ở trên giường, sau đó từ từ đi đến ngồi cạnh Liễu Ánh Nguyệt, đưa tay tự nhiên bốp ngực cô ta, còn biến thái lên tiếng:
_ Chị Nguyệt Nguyệt, vẫn còn giận tôi sao? Hay là chị đợi đi, tôi cùng Lâm Ánh Yên xong, nếu còn sức, tôi tiếp chị.
_ Tránh ra, muốn thì làm đi, tôi phải về rồi!
_ Đi thật sao? Không ở lại á? Mỹ nữ dễ giận nhưng lại dễ thương.
Liễu Ánh Nguyệt đi mất, Khương Nhất Trì liền nhìn sang Du mama, mỉm cười hỏi:
_ Muốn ở lại làm camera chạy bằng cơm sao?
_ À, tôi quên mất, đi trước đây, ăn ngon miệng! Mỹ nhân trên giường có phản ứng rồi! Nhanh lên.
Du mama rời đi, còn tiện tay khoá cửa lại, để không gian riêng cho hai người bên trong.
Khương Nhất Trì từ từ đi lại giường, nhìn Lâm Ánh Yên đang quằn quại vì cơn nóng của xuân dược.
Anh ta đã không nhịn được mà sờ nhẹ lên đùi cô, còn nhìn vào vòng một không lớn cũng không nhỏ kia!
_ Ưm...mát...
Lâm Ánh Yên vì bị chạm vào, trở nên mát lạnh liền đưa tay muốn giữ lại.
Hai mắt cô từ từ mở ra, hình ảnh mờ ảo trước mắt, thật sự không thể nhìn ra người đó là ai!
_ Ngoan, đừng nhìn!
Khương Nhất Trì vừa nói vừa che mắt Lâm Ánh Yên, đến khi cô nhắm mắt lần nữa, anh ta liền nhanh chóng cởi đi chiếc áo và quần trên người.
Lâm Ánh Yên cố gắng lấy lại lí trí, nhìn người trước mắt một lần nữa! Giọng cô thều thào vang lên, khiến Khương Nhất Trì một phen kinh ngạc:
_ Khương Nhất Trì?
Anh ta vứt cái quần sang một bên, sau đó nằm lên người Lâm Ánh Yên, chồng hai tay hai bên, nhìn cô đang đỏ mặt vì nóng, yêu nghiệt lên tiếng:
_ Yên Yên, em gọi anh sao? Anh nghe đây!
_ Sao...anh lại ở đây? Đây là đâu? Người em...sao lại nóng như vậy?
_ Yên tâm, anh giúp em không nóng nữa!
Khương Nhất Trì đưa tay chạm vào người cô, đi nhẹ nhàng từ trên xuống dưới rồi ngừng lại ở đùi.
Anh ta thật sự rất thích cái đùi trắng nõn của cô, thật sự rất đẹp.
Lâm Ánh Yên vừa nóng vừa khó chịu, lại có cảm giác bài xích với cái chạm của Khương Nhất Trì.
Cô đưa tay, yếu ớt đẩy anh ta ra, nhỏ giọng nói ngắt quãng:
_ Nhất...!Trì, anh đừng...đừng chạm vào em...đừng mà...!
_ Yên Yên, anh đang giúp em mà! Sao lại không ngoan vậy?
_ Em....!không muốn...mà!
Cốc! Cốc! Cốc!