Em Là Vì Sao Chiếu Sáng Cuộc Đời Anh


Đến khuya, cơn đói bụng đã đánh trống gọi Lâm Ánh Yên.

Cô từ từ mở mắt, cựa quậy một cái, cơn đau liền truyền đến khiến cô khẽ rên rỉ một tiếng:
_ A~...
Lâm Ánh Yên ngước nhìn người bên cạnh, sau đó liền từ từ cố gắng nhớ lại mọi chuyện.

Hình ảnh không rõ ràng, nhưng cảnh tượng Khương Nhất Trì muốn làm chuyện đồi bại với cô, lại xuất hiện rất rõ ràng.
Lâm Ánh Yên đưa tay yếu ớt lay lay người Dương Triết Phàm, giọng khàn khàn lên tiếng gọi:
_ Phàm, Phàm...
_ Hửm?
Dương Triết Phàm tỉnh giấc, hắn xoa xoa huyệt thái dương, rồi nhìn cô nhóc trong lòng, dịu dàng hỏi:
_ Sao thế? Không ngủ thêm đi!
_ Em đói.
_ Đói sao? Nằm yên đây, anh gọi cho Thượng Phong đem đến cho em.
Lâm Ánh Yên gật đầu, quay người một cái liền chịu đựng cơn đau nhói bên dưới hạ thân.

Cô cố gắng không để phát ra âm thanh, nếu không lại để Dương Triết Phàm lo lắng.
Hắn nhìn thân ảnh run rẩy của Lâm Ánh Yên, liền hiểu được cô nhóc này lại đang hiểu chuyện, không muốn hắn phải lo lắng.
Hắn nhắn cho Diệp Thượng Phong một tin, rồi quay người ôm lấy cô, nhỏ giọng hỏi bên tai:
_ Tinh Tinh, đau lắm sao? Đưa anh xem nào!
_ Không sao, em chịu được!
_ Ngoan, đưa anh xem nào!
Lâm Ánh Yên quay lại nhìn hắn, sau đó từ từ banh chân cho hắn xem.

Mặt cô đã đỏ hơn gấc, cơn đau như muốn xé xác cô, cảm giác này nó không giống với những lần cô bị thương.

Dương Triết Phàm nhìn vào cô bé của Lâm Ánh Yên, nó đã đỏ lên vì tác động mạnh.

Cảm giác này hắn chưa từng nhìn thấy, nhưng nhìn Lâm Ánh Yên như vậy, hắn lại thấy mình thật cầm thú.
Dương Triết Phàm nhẹ nhàng kéo hai chân cô lại, đắp chân kĩ càng, rồi nhắn thêm một tin cho Diệp Thượng Phong.

Lâm Ánh Yên nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi:
_ Phàm, lỡ như em có em bé thì sao?
_ Thì sinh thôi! Nó là con của chúng ta mà!
_ Nhưng em còn đang đi học.

Như vậy sẽ không hay!
_ Tinh Tinh, anh chỉ sợ ba mẹ em không chấp nhận một ông già ba mươi hai tuổi như anh.

Ngoài ra, anh không sợ gì cả!
Lâm Ánh Yên khẽ gật đầu, ôm lấy người hắn, nhỏ giọng tâm sự:
_ Thật ra, ba em hơn mẹ em tận mười tuổi.

Nghe mẹ kể, khi trước ông bà ngoại cũng phản đối chuyện kết hôn của ba mẹ.

Nhưng vì yêu nhau, mẹ lấy cắp hộ khẩu, đi đăng ký kết hôn với ba.
_ Sau đó thì sao?
Lâm Ánh Yên ngước nhìn Dương Triết Phàm, cảm xúc chẳng hiểu sao lại thay đổi.

Đôi mắt xinh đẹp của cô ngấn lệ, khẽ nói:
_ Kể từ đó, em không có ông bà ngoại.
_ Họ từ mẹ em luôn sao?
_ Phải, họ thà không nhận mẹ, cũng không muốn mẹ kết hôn với ba! Nghe mẹ bảo, tuổi tác chỉ là một chuyện, ông bà ngoại không thích ba, lại là một chuyện khác! Họ cũng không có một lễ cưới đàng hoàng, nhưng bù lại, ông bà nội rất thương mẹ, xem mẹ như con ruột mà đối đãi.

Đến khi em lên mười, ông bà cũng bỏ lại gia đình em mà đi!
Lâm Ánh Yên bật khóc, vùi mặt vào người hắn khóc như một đứa trẻ.

Dương Triết Phàm không có ba mẹ, không có gia đình, nhưng từ lâu vẫn luôn muốn một gia đình hoàn hảo nhất!
Giờ đây, nghe được câu chuyện của Lâm Ánh Yên, hắn lại không muốn cái gọi là gia đình nữa! Chỉ duy nhất muốn một mình Lâm Ánh Yên ở cạnh, cùng hắn tạo nên gia đình.
...
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, khiến Lâm Ánh Yên giật mình, nhìn người mình chỉ che bởi chiếc chăn, vẻ mặt vừa lo lắng vừa hốt hoảng, nhìn sang Dương Triết Phàm, hỏi:
_ Đồ em đâu?
_ Em xé mất rồi!
_ Em xé cái gì chứ? Rõ ràng...!vậy mặc cái gì?
_ Ngồi yên đó, anh lấy xong sẽ vào, không cho cậu ta vào phòng đâu!
Dương Triết Phàm mỉm cười, vẻ mặt hiện giờ của Lâm Ánh Yên, chẳng khác nào vụng trộm sợ bị phát hiện cả! Cô nằm yên trên giường, chăn cũng trùm phủ đầu, không dám nhìn ra ngoài.
Hắn ra mở cửa, nhìn bộ dạng của Diệp Thượng Phong, đã buồn ngủ đến mức không thể mở mắt.

Anh ta nghe tiếng mở cửa, liền mở mắt nhìn, vừa định lên tiếng trách hắn, liền nhìn thấy trên người hắn chỉ quấn đại chiếc khăn tắm, còn có vết càu cấu.

Diệp Thượng Phong thích thú, mỉm cười nhướn mày, hỏi:
_ Sói xám ăn thịt cừu non rồi sao? Cảm giác thế nào? Có phải lên chín tầng mây không?
_ Nhiều lời.

Tôi không như cậu, loại nào cũng có thể chơi! Tôi chung thủy với một mình Yên Yên, cậu cũng nên tìm người để chung thủy giống tôi đi!
_ Hừ, tôi muốn thì ai mà chẳng được!
_ Vậy sao? Tôi thấy cậu là có tình ý với bạn học Hàn rồi! Phong lưu đến đâu, cũng phải dính lưới tình thôi! Truy tuy nản, nhưng rất chán, chúc cậu truy thê đến khi tôi và Yên Yên có con nhá! Mau quay về đi, cảm ơn vì phần ăn khuya nha! Tạm biệt!
Dương Triết Phàm nói xong liền đóng cửa, không thèm để ý đến nét mặt đã trở nên khó coi của Diệp Thượng Phong.

Anh ta chỉ chỉ tay vào cửa, thở dài một cái, rồi nói:
_ Tôi không nói lại cậu, cũng không nói lại vợ tương lai của cậu.

Rốt cuộc kiếp trước mình đã phạm phải tội gì, để bây giờ phải gặp vợ chồng này vậy chứ? Haizz, không nói nữa, tôi quay về ngủ đây!
...
Dương Triết Phàm bày đồ ăn lên bàn, sau đó vào phòng tắm lấy cho Lâm Ánh Yên một chiếc khăn tắm, che đi thân thể rồi ăn khuya.
Cô nhìn cách hắn chăm sóc mình, chẳng hiểu sao lại có chút tim đập nhanh.

Lâm Ánh Yên nhìn đôi môi của hắn, rồi yết hầu đang co giật, nhất thời lại nhón chân, hôn nhẹ vào môi hắn.
Dương Triết Phàm có hơi bất ngờ, nhưng lại mỉm cười tươi nhìn cô.

Gương mặt ngây thơ của cô, khiến hắn muốn hôn.
Nghĩ là làm, hắn giữ chạy ráy cô, hôn mạnh vào môi, còn không quên ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô.

Lâm Ánh Yên tự nhiên đáp lại, cứ như một thói quen, choàng tay ôm lấy cổ hắn, khiến hắn nhếch mép cười thích thú.
Một lúc lâu, Dương Triết Phàm buông cô ra, cả người cứng đờ vì hành động tiếp theo của cô.

Lâm Ánh Yên vậy mà lại học theo hắn, hôn mạnh lên cổ, tạo nên dấu hôn đỏ chói.
Dương Triết Phàm cố gắng kiềm chế, không muốn để bản thân lần nữa bị khống chế.

Hai tay vội đẩy cô ra, khiến cô trố mắt nhìn hắn.


Dương Triết Phàm cười gượng, nhỏ giọng nhắc nhở:
_ Tinh Tinh, chúng ta ăn thôi, đồ ăn nguội sẽ không ngon.
_ À, em quên mất.

Ăn thôi!
Lâm Ánh Yên lê từng bước chân nặng nề đi đến bàn ăn.

Dương Triết Phàm khẽ thở dài, không nghĩ đến Lâm Ánh Yên lại học theo hắn, làm hắn thật sự không đỡ nổi mà!
Cô nhóc này, học thì nhanh, nhưng sao lại hay quên vậy chứ? Có phải hắn đã thật sự vấy bẩn cô nhóc ngây thơ này không?
Lâm Ánh Yên bắt đầu động đũa, bây giờ đối với cô món gì cũng ngon, cũng bắt mắt.

Khi đói, cho dù có cho một dĩa rau xào với chén cơm, cũng có thể trở thành bữa ăn ngon lành.
Dương Triết Phàm đi đến ngồi cạnh cô, gắp vào chén cô vài miếng thịt, dĩa rau cũng ở trước mắt cô.

Nhìn cô bé xíu như vậy, hắn thật sự không chịu được mà! Nhìn khác nào một cô nhóc mười hai tuổi đâu chứ?
Hắn nhìn cô ăn ngon miệng như vậy, nhất thời lại cảm thấy vui lây.

Hắn đặt đũa xuống, rót cho cô ly nước ép, rồi nhỏ giọng nhắc nhở:
_ Tinh Tinh, em ăn chậm thôi!
_ Rất ngon, anh không ăn sao?
_ Em ăn trước đi!
Lâm Ánh Yên đón lấy ly nước, uống một ngụm rồi tiếp tục ăn.

Nhìn bộ dáng của cô, cứ như đã nhịn ăn mấy ngày rồi không bằng ấy chứ! Hắn lắc đầu bất lực, rốt cuộc là vì ba mẹ dễ dàng nên mới sinh ra cô bé ngây thơ trong sáng này sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận