Tối hôm ấy về nhà , Quân đã nhận được ngay tin nhắn của Thúy :
- Anh về chưa ? Nhớ thay quần áo kẻo cảm lạnh đấy nhé .
Quân cười tủm tỉm , đến giờ nó đã hiểu cảm giác đc quan tâm , đc yêu thương là như thế nào . Xung quanh nó lúc này , cuộc sống chỉ toàn 1 màu hồng .
- Anh vừa về xong và thay quần áo rồi , em yên tâm chưa - Nó rep lại sms của Thúy
- Đấy , nghe lời thế có phải là ngoan không ! Thôi em đi ăn cơm đây , lát em lại nhắn tin cho . Thúy trả lời kèm theo cái icon
Kể từ lúc ấy trở đi , 2 đứa nó dính lấy nhau như hình với bóng . 1 ngày không chat , không sms cho Thúy là Quân bứt rứt không chịu được . Trong lòng nó , Thúy luôn chiếm 1 vị trí nhất định có khi còn quan trọng hơn cả bạn bè , gia đình . Còn Thúy thì tự hào lắm vì có 1 người bạn trai hết mực yêu thương mình , quan tâm và lo lắng cho nó từng chút một , khiến lũ bạn nó phát ghen tị . 1 tuần có 7 ngày , 1 ngày có 24 giờ thì tới 70% thời gian chúng nó dành cho nhau : Không mua sắm trên Big C thì đi xem fim trên Mega , không đi chơi game trên Parkson thì cắm chốt ở Lotte . Hạnh phúc cứ tưởng chừng thuộc về riêng chúng nó vậy
Nhưng rồi đến 1 ngày , Quân không thấy Thúy đi học , nó cũng không thấy Thúy onl yahoo hay sms cho nó nữa . Gọi điện thì không ai nghe máy , nó đứng ngồi không yên , lúc nào cũng thấp thỏm lo âu . Không hiểu Thúy làm gì , ra sao , có gặp chuyện gì hay không mà không thấy liên lạc với nó . 1 ngày rồi 2 ngày trôi qua , lòng Quân nóng như lửa đốt nó bỏ ăn bỏ ngủ , trên tay chỉ lăm lăm cầm chiếc điện thoại đợi chờ 1 cuộc gọi hay 1 tin nhắn từ Thúy . Cho đến ngày thứ 3 , điện thoại nó đổ chuông , nó vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại xem xem có phải là từ Thúy không , là Tùng :
- Anh Quân , chị Thúy .......... bỏ nhà đi rồi .
- Cái .... cái gì ? Nó không còn tin vào tai mình nữa . " Tại .... tại sao lại bỏ nhà đi ? " Nó hỏi dồn dập
- Em cũng không rõ , chỉ thấy tối hôm nọ bố chị ấy tát chị ấy đau lắm rồi còn đáp quần áo ra khỏi nhà nữa . Bố chị ấy còn bảo , k nhận chị ấy là con nữa .
Lúc này , đầu óc nó trống rỗng quay cuồng , nó không cần biết lí do vì sao Thúy lại hành động như thế mà bây giờ nó chỉ lo cho Thúy , thân con gái mà lại 1 mình nữa , nó đứng ngồi không yên :
- Thế mày biết Thúy đi đâu không ?
- Em không chắc nhưng có lẽ là đi Hà Nội rồi , chị ấy nhờ em lai ra bến Tam Bạc .
- Thế sao giờ này mày mới nói - Quân gào lên
- Tại ... tại chị ấy không cho em nói , chị ấy bảo không muốn anh phải bận tâm lo lắng cho chị ấy làm gì nữa .
Nghe điện đây , nó tắt điện thoại mặc quần áo rồi vội vàng dắt xe đi , nó quyết định lên Hà Nội tìm bằng được và đưa Thúy về .
4h chiều , băng băng 1 mình trên quốc lộ 5 nó phóng như điên lao lên cắt qua đầu mấy chiếc xe công khiến mấy gã tài xế cũng phải giật thót vì độ liều của nó . Chỉ dừng lại 1 chút để đổ xăng ở Sao đỏ , Hải Dương nó tiếp tục đi , 5h30 nó đã đến Gia Lâm . Từ Hải Phòng đi Hà Nội mà chỉ mất 1 tiếng rưỡi đi xe máy ( ngang ngửa đi bus Vip Hải Âu bây giờ ) đủ để hiểu nó đi nhanh đến cỡ nào .
" Nhưng phải bắt đầu tìm Thúy ở đâu ? Hà Nội rộng lớn như thế này biết ở đâu mà tìm bây giờ ... " , những câu hỏi ấy cứ dồn dập trong đầu nó , nó bèn rút điện thoại ra và gọi cho Tùng :
- Lúc đi Thúy có nói là đến nhà ai ở Hà Nội ày không ?
- Không ... chỉ thấy chị ấy nói sẽ lên phụ bán quần áo cho người quen .
- Cả Hà Nội có bao nhiêu shop quần áo thì tìm sao hết .
- Hình như ở gần chợ đêm thì phải ?
- Ừ được rồi .
Nó vừa đi , vừa hỏi đường và biết được chợ đêm nằm ở quận Hoàn Kiếm bắt đầu từ phố Hàng Đào đến chợ Đồng Xuân . Cứ thế nguyên buổi tối hôm ấy , nó lang thang qua các tuyến phố đã được khoanh vùng , hỏi từng shop quần áo 1 nhưng vẫn không thấy Thúy . Buồn bã và chán nản vô cùng nhưng nó vẫn quyết không từ bỏ , chừng nào chưa tìm được Thúy nó sẽ không bao giờ quay về Hải Phòng . 1h đêm , phố phường Hà Nội vắng tanh chỉ còn những người lao công , những gánh hàng rong vẫn còn làm việc còn nó vẫn miệt mài đi tìm Thúy , chân tay run lên vì đói , mắt mờ đi vì bụi đường , nó đi lảo đảo tưởng chừng sắp ngã đến nơi . Xăng sắp cạn mà tiền mang theo cũng không còn nhiều , nó lo lắng không biết trụ được ở giữa Thủ đô bao lâu nữa , dừng xe trước 1 quán hàng rong , nó mua tạm 1 ổ bánh mì ăn lót dạ . Gặm từng miếng bánh mà lòng nó thấy đắng ngắt nghẹn ngào không nuốt nổi , chưa bao giờ nó cảm thấy vô vọng như lúc này . Ăn xong , nó quyết định về nhà người thân ở Đông Anh nghỉ ngơi , sáng sớm mai sẽ quay lại tìm tiếp .
4 rưỡi sáng , nó dậy chuẩn bị xong xuôi rồi lại tiếp tục vào thành phố tìm Thúy . Con đường quốc lộ 3 từ tờ mờ sáng đã nhộn nhịp dòng người chở hàng hóa vào thành phố , những chiếc xe bus nối đuôi nhau đón trả khách ở 1 điểm dừng , sôi động đúng theo kiểu của 1 thành phố lớn . Hôm nay , nó sẽ mở rộng vùng tìm kiếm hơn , ngoài khu chợ đêm ra nó sẽ tìm thêm ở những con phố quanh hồ Hoàn Kiếm . Thật trớ trêu , càng tìm kiếm thì càng không có dấu vết hay tin tức gì từ Thúy , tất cả vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh . Nhưng đúng là ông trời không bao giờ phụ người có tình có nghĩa cả , run rủi thế nào đúng lúc đang tuyệt vọng thì nó rẽ vào phố Hàng Gai , đi qua 1 shop nhỏ nó vô tình nhìn lướt qua và thấy bóng dáng ai đó rất đỗi quen thuộc . Nó thoáng giật mình như nhận ra 1 cái gì đó , vội vã dừng xe và bước vào shop , nó thấy Thúy đang lúi húi lấy chiếc áo mà bà khách đang đứng chỉ chỏ yêu cầu , Nó đứng chôn chân , như không tin vào mắt mình nữa , đôi môi mấp máy không nói được thành lời phải 1 lúc sau mới định thần lại được nó nhẹ nhàng tiến đến gần và khẽ gọi : " Thúy " .
Thúy giật mình quay lại và vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Quân đến nỗi nó đánh ra chiếc áo đang cầm trên tay . Quân thở dài nhìn Thúy bằng ánh mắt đầy mệt mỏi , bất chợt nó kéo tay Thúy lôi đi thật mạnh :
- Em đi với anh ra đây nhanh lên .
Thúy chỉ kịp ngoái lại gọi với vào bên trong :
- Trang , mày ra bán hàng hộ tao .
Con bạn Thúy và bà khách vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra . Quân yêu cầu Thúy lên xe rồi nó phóng thẳng đến bãi đất trống triền đê sông Hồng . Nó dựng xe , lặng lẽ đi ra ngồi sát mép nước , ánh mắt nó xa xăm dõi theo từng dòng chảy đỏ quạch phù sa của con sông . Thúy đứng phía sau lưng Quân , nó hiểu lúc này Quân đang nghĩ gì , bất chợ Quân lên tiếng
- Em đang làm cái gì vậy ?
Thúy im lặng không nói gì , nó chọn cái cách này để né tránh tất cả từ Quân .
- Anh không biết vì sao em bỏ đi và anh cũng không quan tâm đến cái lí do vì sao đó . Anh chỉ thắc mắc 1 điều là em bỏ đi như thế có biết rằng anh lo lắng cho em nhiều như thế nào không ?
Rồi Quân tiếp tục :
- Anh cũng không hiểu nỗi nữa , em đi cũng không thèm nói với anh 1 lời . Chả lẽ anh không còn quan trọng với em nữa sao ?
Thúy vẫn im lặng , nó chợt thấy Quân khóc , nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hốc hác đầy mệt mỏi của Quân . Lần đầu tiên Thúy thấy nước mắt của 1 thằng con trai , nước mắt của 1 kẻ hết lòng vì người mà nó yêu thương nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được sự im lặng đáng sợ . Quân gục đầu xuống , vội vàng quệt quệt dòng nước mắt , nó đứng dậy nhìn Thúy :
- Thôi , nếu em không còn gì để nói nữa thì anh về . 2 ngày qua anh cố gắng tìm em giờ em cứ coi như chưa từng gặp lại anh và hãy coi như giữa 2 chúng ta chưa xảy ra chuyện gì . Chúc em tìm được người quan trọng với em hơn anh .
Quân thở dài rồi bước đi , lướt ngang qua Thúy . Vượt cả trăm cây số chỉ để tìm Thúy , chịu nhiều đắng cay cũng chỉ vì Thúy vậy mà giờ đây Quân chấp nhận quay về với nỗi đau xé lòng .Dường như nhận ra mình sắp mất 1 điều gì đó rất quan trọng , Thúy chạy theo rồi vòng tay ôm chặt lấy Quân từ phía sau cho dù Quân cố gỡ những ngón tay đang đan chặt vào nhau ấy ,
- Em xin lỗi ! Em đã quá ích kỉ .... là em sai .
Quân không nói gì , nó thả lỏng người , không còn cố gắng gỡ đôi bàn tay Thúy đang ôm chặt nó ra nữa . Nó lắng nghe tất cả những gì Thúy nói :
- Anh có nghĩ em là 1 đứa ăn cắp không ?
Quân quay lại và nhìn thẳng vào ánh mắt thẫm buồn của Thúy :
- Không ! - Nó trả lời
- Em xin lỗi , ít ra em phải chia sẻ tất cả cho anh nhưng em đã không làm thế . Vì ... vì em rất sợ anh không tin em .
- Trong khi anh tin tưởng tuyệt đối em ?
- Là em sai mà .... thực sự em không xứng đáng với sự tin tưởng ấy .
- Vậy đã xảy ra chuyện gì ?
- Bố em bị mất gần 10 triệu , người đầu tiên bố nghĩ đến là em . Thực sự em không làm việc đó , đúng hơn là em không có gan làm . Nhưng rồi bố không tin em , bố không cho em được giải thích 1 lời , ông ấy đuổi em đi và từ em . Em chỉ sợ lúc đó , anh cũng không tin em nốt thì thực sự em chả thiết sống làm gì nữa khi không còn 1 ai tin tưởng mình , vì thế em đã chọn cách ra đi mà không nói với anh . - Thúy khóc , giọng nghẹn ngào
Quân nhìn Thúy thật lâu , nó thấy thương Thúy lắm , cổ họng nó nghẹn ứ không nói được thành lời . Đáng nhẽ ra lúc nãy nó nên lắng nghe hơn là trách móc Thúy , nó kéo Thúy lại ôm chặt Thúy vào lòng :
- Nhưng em có biết là bỏ nhà đi là ngốc lắm không ?
- Em cũng không còn sự lựa chọn nào khác , lúc ấy em chỉ muốn bỏ đi thật xa khỏi cái ngôi nhà ấy .
- Bỏ cả anh ư ?
Thúy không nói gì , nó khẽ dựa đầu vào ngực Quân , nép chặt trong vòng tay Quân , nó cảm nhận được sự bình yên mọi lo âu dường như tan biến hết .
- Thôi về với anh ! Quân khẽ thì thầm .
- Nhưng em không thể về cái nơi không còn ai tin em được nữa .
- Có , còn anh tin em và anh cũng tin chắc chắn rồi bố em cũng hiểu ra em không phải là con người xấu xa đến như vậy . Đừng bao giờ dễ dàng từ bỏ tất cả sớm thế , em có biết là nếu anh dễ từ bỏ như em thì chắc chắn hôm nay anh không tìm thấy được em rồi .
Không đợi Thúy trả lời , nó kéo Thúy lên xe quay trở lại cửa hàng Thúy đang làm để lấy đồ đạc . Chiều hôm ấy , 2 đứa nó về Hải Phòng , ngồi đằng sau ôm Quân nó thực sự cảm thấy tự hào và mãn nguyện lắm , Quân đã cho nó thấy rằng " Còn niềm tin thì mọi hi vọng chưa hẳn bị dập tắt , có niềm tin thì mọi khó khăn đều có thể vượt qua " .