Á chuyển chuyển trường sao ? chuyển kiểu gì ? mà không thể chuyển được. Vất vả lắm, khổ cực lắm 12 năm học Na Na cố gắng thi vào ngôi trường đại học danh tiếng náy mong có tương lai sáng láng, không thể nào vì mấy cái việc anti fan làm hỏng đại sự được.
Cô lắc đầu kịch liệt
- cách thứ hai là gì – cô sốt sẳng hỏi
Nhưng Vy vẻ mặt e dè :
- Nếu vậy trừ phi cậu và Mắt Lạnh là một cặp thực sự, mấy người kia sẽ không dám đụng đến.
Ai cũng biết tiếm tăm hắn ta trong cái trường này, ít ra cũng kính nể vài phần mà không dám đụng đến cô gái của hắn. Người ta từng có câu « Đánh cho phải ngó mặt chủ » là thế.
Nghe có vẻ có lý, nhưng ngẫm lại sao có thể được, Na lại lắc đầu.
Làm cô bạn gái của hắn? Sao có thể đây ? Cô thấy việc đó còn khó hơn lên trời hái trăng, xuống bể mò kim, lên rừng tìm linh chi ngàn năm.
Đang bàn tán sôi nổi, bỗng toàn căn-tin im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng bước chân và giày cao gót, cô ngầng đầu lên xem có điều gì kì lạ mà khiến cả cái căn-tin nào nhiệt lại im lim như vậy.
Bất chợt gặp 3 dáng người từ phía cửa đang đi đến : Phan Tử Hoàng – Nguyễn Hoàng Lam Phong – Hạ Ngọc Hân.
Ngọc Hân nở một nụ cười tươi như mùa thu tỏa nắng, mái tóc xoăn nhẹ như tảo biển đung đưa uyển chuyển cùng dáng người thanh tao, cô khoác tay Phong thân mật , còn Phong anh cũng ghé sát tai Hân nói gì đó rồi mỉm cười như một thiên thần lạc xuống trần thế. Quả thực là uyên ương hồ điệp mà, rất xứng đôi.
Cuối cùng đến Mắt Lạnh, hắn vẫn thơ ơ xỏ tay túi quần, hai chân thon dài sải từng bước vững chắc mà uy phong, bở vai rộng hiên ngang đi giữa rừng ánh mắt ngưỡng mộ, gương mặt anh tuân vẫn ngạo mạn như vậy, đi qua bàn An Na ngồi cũng chẳng thèm liếc cô đến một cái. Đôi mắt đen bạc nhìn vô định về phía trước, ánh mắt ấy sẽ không vì ai mà biến thành tầm ngắm của nó.
Trong giây phút ấy, lồng ngực cô như phất cờ mở hội, cảm giác hồi hộp lại đến. Ngực cô lại phập phồng, nhịp tim gát gao thêm vài phần. An Na cụp mắt , nhưng hàng lông mì cong vút lại run nhẹ. Đôi lúc cô rất muốn ngắm nhìn hắn, muốn nhìn hắn đến thỏa thích, đến khi chán mới thôi nhưng cô lại không có can đảm ấy, ngoài ngại ngùng cô còn thấy sờ sợ khi phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Cảm giác này là gì ? Cô không hiểu sao mỗi lần gặp hắn tâm can cô đều mang đến cảm giác này.
Không tài nào lí giải nổi…. bất chợt cỗ nghĩ đến chữ « Thích « rồi lại tự gạt phăng nó ra khỏi đầu ngay lập tức. Không… Không phải …. Chắc là không phải như thế. Cô không thể thích hắn, mà có thích cũng phải tự mình « tiêu diệt » điều đó.
Nhưng có một điều An Na không hề nhận ra, tai cô lại bắt đầu đỏ lên..
Ở đời này mấy ai tránh được chuyện tình cảm, nó không phải tự nhiên mà đến, kiềm chế cảm xúc của mình không phải lúc nào cũng tốt, nếu đã nảy sinh rung động thì hãy để con tim lên tiếng. Chúng ta kiểm soát được lý trí nhưng trái tim thì không, vì một nửa của nó không phải thuộc về chủ nhân đang nắm giữ nó. Những nhịp đập ấy còn thuộc về một người gọi là định mệnh !
Thoáng chốc cả người cô đã nóng lên, cô lại nghĩ là do không khí ở đây ngột ngạt quá, bất giác cô đứng dậy ôm đống tài liệu rồi nói :
- Mình ra khuôn viên một chút, các cậu cứ ngồi chơi nhé !
Bước nhanh ra ngoài cửa.
Ngày thu, những cơn gió heo may gợn thoảng.
An Na bước đi một mình trên con đường lát rát đầy lá vàng dẫn ra khuôn viên phía sau của trường. Gió mùa thu dường như cô đơn, âm thầm và lạc lõng cô cảm thấy thật dễ chịu mỗi khi một làn gió tràn qua da thịt , nó thổi vù đi cái nắng , cái hạ chói chang, rồi đọng lại là cảm giác sảng khoái mà nhẹ nhàng vương chút bâng khuân, cái đẹp khiến người ta đến ngẩn ngơ của màu lá vàng đang rơi giữa thinh không. Thanh âm xào xạc của lá khô dưới chân nghe ròn tan như giọt nắng.
Thu Hà Nội đẹp đến mộng mị, đặc biệt là với những người chưa từng được thưởng thức qua cái đẹp ấy thì họ càng không thể nào cưỡng nổi lại vẻ quyến rũ này, nhàn hạ dạo từng bước … từng bước trên khuôn viên, An Na hoàn toàn bị thu phục bởi cảnh sắc xung quanh mình. Cô cứ triền miên ngắm nhìn không thôi.
Rầm….
Bất cẩn, cả người cô bị ngã xuống, đống tài liệu dày cộp trong tay văng ra, bừa bộn trên lá khô, chân khụy xuống, hai đầu gối cô đập vào nền gạch tráng men,cảm giác tê buốt lan truyền, Na khóc không ra nước mắt.
Cô ngầng đầu quay lại tìm kiếm nguyên nhân thì thấy ba cô gái, rất xinh, rất đẹp, đương nhiên là quen nữa .
Phải, bởi vì bọn họ là học cùng lớp với cô.
Tam Ca Kiu của lớp cô đây mà, cái vẻ đỏng đảnh khinh người kia thì không lẫn vào đâu được.
Bọn họ đứng nhìn một lượt từ trên xuống dưới Na Na, Lệ Phương khoanh tay nở nụ cười không thể đểu được hơn, rồi đưa mắt nhìn sang Lệ Hương ( hai người này là chị em sinh đôi) Lệ Hương nhìn An Na bĩu cái môi bóng nhẫy son đỏ.
- Bọn mình xin lỗi , không cố ý đâu !
Minh Diễm hoảng hốt ôm miệng nhưng ánh mắt thì tỏ ra vui mừng khôn xiết.
Cô ta thu cái chân mang giày cao gót của mình lại. Chính nó, chính cái chân nõn nà trắng phóc kia đã làm Na Na ngã. Cô ta cố tình làm điệu bộ ấy trước mặt Na Na
Đúng là giả mù sa mưa !
- Bạn có sao không ?
Lệ Phương khẽ nhíu đôi mày, giọng nói vẻ quan tâm nhưng ai nghe cũng đều hiểu đó là mấy câu diễn kịch tầm thưởng, mèo khóc thương chuột. Mặt cô ta dương dương tự đắc, ý cười tràn ngập khắp nơi.
- Chắc là không sao đâu, mặt đã dày thế thì đầu gối chắc cũng dày, làm sao mà đau được !
Lúc này Lệ Hương đã lên tiếng, và cũng là lần đâu tiên Na được hưởng thụ hương vị chua chát đến chóe tai này, cảm giác còn hơn là ăn chanh vã.
Vậy mà cũng hát hay được sao ? có phải là giết chết người khác bằng tai không ?
An Na của chúng ta biết là mình vưa được ăn một vố , mặt cô đỏ rồi chuyển sang tím, chỉ hận không đứng lên được ngay lúc này mà đấm vài phát.
Loáng cái khuôn mặt tím quả cà đã biến mất, quay lại vẻ ban đầu.
Già vờ hả ? cô đây cũng giả vờ được.
- Cũng không sao ! không liên quan gì đến các cậu đâu, mình không hiểu sao ở khuôn viên trường sạch sẽ thế này cũng có phân ruồi, chẳng may đụng phải thôi hỳ hỳ ! – Cô nói tỉnh bơ, như thể thật sự là không liên quan đến họ.
Phân ruồi ? Quá xí nhục rồi.
Nụ cười trên môi ba ả kia trở nên đông cứng, dần dần biến sang những bộ mặt cực kì khó coi.
Tức giận à nha !
Ha ha đấu với cô ha ? không biết rằng cô đây có bằng khen đá xoáy sao ?
- Cô kia…. – Lệ Hương nói như hét, chỉ tay thẳng mặt An Na còn một tay chống nanh, bộ dạng hệt mấy bà đi đánh ghen đanh đá.
Diễm nở nụ cười nhẹ, gạt tay Hương xuống
- Chân tôi cũng vưa bị dơ, bây giờ phải đi rửa. Chào cô !
- sao lại dễ dàng bỏ qua như thế ! – Hương không chịu
- Đi thôi, đời con dài thiếu gì lúc.
Minh Diễm nói giọng lạnh te, đưa cặp mắt được tô vẽ kẻ chì sắt nét nhìn Na , rồi quay người bước đi không quên kéo hai cô bạn.