uống xe – Giọng nói hắn lại lâm vào “tình trạng” lãnh khốc thường có.
An Na không nghĩ hắn sẽ có hành động này. Cô đã cho rằng dù hắn tức giận cỡ nào cũng sẽ không vứt cô lại kiểu này.
Nhưng Na vẫn ngoan ngoãn xuống xe, nhìn hắn, cô không biết phải nói gì bây giờ, hối lỗi cũng nói rồi, lý do cũng nói rồi, kêu hắn giúp một lần cũng kêu luôn rồi. phải làm gì nữa đây?
Hàng lông mi dài cong cong cụp xuống như một dải quạt. Lời nói của hắn làm cô run nhẹ, gắng hít một hơi để lấy lại nhịp thở. Nhưng cô phát hiện ra , không khí xung quanh cô sao lại buốt giá đến thế.
Hoàng không nói tiếng liền quay đầu, phóng xe đi.
Đứng bên vệ đường, An Na nhìn theo bóng dáng hắn. Cô chôn chân tại chỗ đó mãi không cất được bước nào.
Hắn, Phan Tử Hoàng kia, cứ mỗi lần cô nghĩ hắn đã thay đổi, nghĩ hắn đã biết quan tâm cô hơn thậm chí đôi lúc còn lầm tưởng trong mơ mộng rằng hắn đã có cảm tình với mình, sẽ không còn cho cô những ánh mắt lãnh đạm, không còn dùng những hành động xa lạ với cô….. Nghĩ là thế, tưởng là vậy, mong là sẽ khác , thế và một lần nữa cô phải ngậm ngùi trong hối hận.
Có lẽ, cảm xúc từ con tim mù quáng đã che mờ đi những gì xảy ra trong quá khứ, nó khiến cô dần lãng quên cái hôm đầu tiên bọn họ gặp mặt, Hoàng đã vô cảm đến mức nào.
Cứ tưởng chừng quá khứ không tương đương với hiện tại, nhưng không ở trường hợp với Hoàng thì khác, những ngày qua cô đã để con tim làm chủ mà não thì không kiểm soát được hành động.
An Na bật cười, một nụ cười giễu cợt chính bản thân mình.
Cô đáng lẽ không được lâm vào hoàn cảnh như thế này, không được để cảm xúc lấn áp lí trí.
Nhưng muộn rồi………..lỡ một bước lún sâu giờ quay lại, liệu có kịp?
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má, tựa như tự giúp mình tỉnh ngộ rồi nhấc chân bước đi.
Cô cũng không biết có trạm xe buýt nào quanh đây không nữa?
Thi Thoảng có vài người đi qua lại nhìn cô, họ cười cười gì đấy rồi đi. Thậm chí còn có vài đứa trẻ chỉ hẳn vào người cô, rôi che mồm cười, An Na khó hiểu gãi đầu.
Á, sao cứng cứng? Là mũ bảo hiểm . Sao vẫn đội nhỉ?
Cô nhìn lên tức tối, Phan Tử Hoàngggggg Đồ -Không-Tim, rồi giằng giật nó xuống, đang định vung tay vứt đi thì khựng lại.
Thế này là thế nào………………………??????
Kẻ không tim đang ngồi trên xe , phần ngực hơi cúi xuống để phù hợp với kiểu dáng của moto phân khối lớn.
Thân ảnh hắn lớn lao, mãnh mẽ và cũng vững chãi, quanh hắn còn ẩn hiện một lớp hào quang màu vàng nhạt của nắng sớm. Phần cổ áo hơi rộng, khẽ phanh, đứng từ góc độ của An Na, nhìn nghiêng sang có thể thấy rõ mồn một khoảng ngực săn chắc mà khỏe khoắn của Phan Tử Hoàng.
Hắn không nói gì, chỉ hà tiện liếc cô một cái nhìn ngắn ngủi.
Chả hiểu sao tự nhiên miệng cô cười “tòe loe” , cứ như phản ứng vô điều kiện đã lâu tiềm tàng trong cô.
Cô hồ hởi đi đến :
- Anh quay lại à? Tôi tưởng anh vứt tôi luôn ở vệ đường này rồi , sao lúc đi không nói lời nào chứ hehe, anh này thật là… - cô cười cười rồi vỗ vai hắn.
Phan Tử Hoàng nãy giờ vẫn trầm tĩnh như một mặt hồ yên ả, lại bị một cái động nhẹ của Na Na, hắn tức khắc quay mặt lườm cô sắc như dao cau.
Nụ cười trên môi giờ tắt ngủm, gương mắt hắn xám xịt như một đám tro tàn..
Thế là im ỉm, An Na trèo lên xe. Mông còn chưa an tọa với mặt nệm xe, hắn đã vít ga lao thẳng về phía trước, cô giật mình ngửa người ra sau.
Hú hồn hú vía ! Xém chút xíu là hết đường về quê thăm mẹ.
Tên này chắc là vẫn còn ấm ức vụ vừa rồi nên trả thù đây mà.
Một hồi qua đi, không khí trầm lặng chiếm hữu đầu óc giữa hai người , ngôn bất xuất, chỉ tiếng động cơ gào rú trên đường cao tốc.
Cuối cùng, Hoàng cũng thốt ra được một câu :
- Cô được lắm, Nguyễn An Na!
Từ “được” bị nhấn mạnh, kéo dài mang theo chút tà khí ám muội làm An Na nổi cả một trận da gà.
Mãi đến sau này khi nhắc lại, cô mới biết thì ra Phan Tử Hoảng vứt cô ở một chỗ là để đi đổ xăng, hắn cố tình không nói tiếng nào , khiến cô lầm tưởng bị bỏ lại, rồi mà đứng đó sám hối, cơ hồ cũng được coi là một hình thức trứng phạt.
(Trừng phạt quá nhẹ luôn ý anh ạ =))))) )
An Na nói địa chỉ nhà mình cho hắn, vì là lần đầu tiên đi đến nơi này, nên suốt quá trình đều là An Na chỉ đường.
Sau gần một tiếng bốn mươi lăm phút, cuối cùng cũng đến thị trấn – là quê của An Na.
Quê cô là một thị trấn nằm gần con sông Hồng, nơi đầy trồng rất nhiều hoa.
Muốn đi đến nhà cô, phải đi qua một quãng đường, hai bên đường là những cánh đồng hoa mênh mông bát ngát màu sắc và hương thơm.
Những đóa hoa bách nhật màu tím đậm đang chúm chím trong cơn gió xinh, xen kẽ màu xanh mát dịu làm thị giác người khác thêm phần thỏa mái. Bên này đường thì trồng hoa hồng nhung, những nụ hoa chớm nở được bao bọc cẩn thận để tránh những thương tổn từ ngoài thiên nhiên, sắc đỏ thắm trải dài một vùng tựa như tấm thảm nhung lụa cao quý.
Vẻ đẹp này tuy không hiếm, nhưng tâm tình con người khi đứng trước một cảnh như vậy cũng không tránh khỏi một màn thưởng thức.
Hoàng đánh tay lái vào một con đường làng, vòng vèo vài ngã rẽ nhỏ, cuối cùng cùng cũng dừng lại trước tấm cửa bạc màu, sờn cũ, trên cánh cửa còn lỗ chỗ vài vết đinh rỉ hay vài lỗ thủng tin hin do mối đục.
Hoàng tắt máy, An Na vội vàng nhảy xuống , mau mồm mau miệng mời hắn:
- Khoan đi đã, anh vào nhà tôi ngồi nghỉ một chút rồi hãng về !
Biết hắn là kẻ không thích vướng bận tới người khác, lại càng không thích dây dưa nên ắt hẳn khi đưa cô về xong hắn sẽ lẳng lặng mà phóng xe quay trở lại thành phố.
Hắn còn chưa kịp đáp, cô lại nhanh nhảu tiếp lời:
- Vào đi, ngồi một nát thôi, anh cứ như vậy về tôi đây rất áy náy à!
Hoàng hơi sựng người, đôi mắt nhìn cô nghi hoặc:
- Cô cũng biết nghĩ cho tôi?!!! – Nếu biết nghĩ cho hắn thì ngay lúc đầu không nên cố tình gây ra những việc kiểu này.
An Na chột dạ, híc. Phan Tử Hoàng – hắn cho đến bây giờ vẫn cực kì nhỏ nhen nhá, vẫn chưa kịp quên việc cô lừa hắn.
Đồ thù dài! Hừm. An Na hằn học rủa thầm nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười không ngớt rồi còn giật giật cánh tay hắn . Và tất nhiên là đồng chí Hoàng gật nhẹ đầu một cái tỏ ý chấp thuận.
Khi vừa mới đẩy cửa ra, đã thấy một người phụ nữ trung niên, tóc xơ búi cao lên tận đỉnh đầu, quần đen truyền thống sắn cao quá đầu gối, chân đi đất, bà đang cố khom lưng xuống để gánh lấy hai thùng nước. Nhưng dáng vẻ yếu mệt làm bà ta đi không nổi, còn chưa nhấc nổi lên đã hạ xuống.
An Na đứng tại cánh cổng liền vội vàng , buông balo sang một bên , to giọng gọi :
- Mẹ…………!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thì ra người đàn bà ấy là mẹ cô. Người phụ nữ trung niên ấy bất ngờ sửng sốt, nhất thời không nói được lời nào.
- Con về thăm mẹ đây! – Từng từ ngữ đều chất chứa yêu thương đong đầy
- Sao con lại về ? – Con bà hôm nay về đường đột quá, bà còn tưởng là tuần sau chứ.
An Na nhanh chân đi đến nắm lấy tay mẹ mình, còn một bên nhấc cây đòn gánh ra khỏi vai mẹ, sốt sắng nói:
- Mẹ đang ốm nặng cơ mà, sao tự dưng chạy ra ngoài này gánh nước làm gì, mấy cái việc cỏn con này không quan trọng – cô trách móc, bởi vì cô thương mẹ, mẹ vất vả bao lâu nay, giờ ốm đau nó đến mà vẫn tự hành hạ thân xác không chịu nghỉ ngơi.
- Ốm đau gì đâu – mẹ cô cười khó nhọc –Vườn rau sau nhà mấy ngày rồi chưa tưới nước, cả khóm hoa mẹ mới trồng, sợ héo nên đi tưới một chút.
Mẹ cô vẫn luôn tham công tiếc việc như vậy đấy.
- Mẹ, cứ để mặc đấy. Sức khỏe quan trọng hơn, nếu hôm nọ không phải có người báo mẹ ốm nặng thì mẹ còn định giấu đến lúc nào?!!
Nhưng mẹ cô lại gạt tay cười xòa, bà nói cứ nằm mãi một chỗ cũng chán, mà bệnh cũng chẳng đỡ thêm là bao , rồi còn cười yếu ớt bảo:
- Thà rằng cố gắng dậy làm việc thì may ra khỏe người rồi bệnh tự tiêu.
Cô nghe xong lời này liền sờ lên trán mẹ, vẫn còn khá nóng, mồ hôi cũng nhiều hơn bình thường.
Cùng lúc này Phan Tử Hoàng cũng dắt xe đi tới.
- Vẫn nóng ran thế này, mẹ vào nghỉ đi.
Bỏ ngoài tai lời than trách của An Na, mẹ cô lại bị chú ý bởi một dáng vẻ cao lớn, gương mặt anh tuấn, điển trai đến từng chi tiết. Anh chàng càng ngày càng gần hơn, đang ở phía sau con gái mình :
- Cậu này là…?
- Đây là bạn con trên thành phố, hôm nay rảnh rỗi nên con nhờ *** về ạ - Na Na đáp lời mẹ nhanh nhất có thể, vội vội vàng vàng mà nói là bạn mình không lại sợ mẹ hiểu nhầm.
Phan Tử Hoàng lễ phép cúi đầu chào người trước mặt mình một tiếng.
Người phụ nữ trước mặt hắn lúc này, đúng thực là kiểu nông dân miền quê chất phát, khuôn mặt bà nhỏ nhỏ, gầy guộc. Hõm má hơi hóp, ánh lên vẻ tần tảo “một nắng hai sương”, đôi mắt thâm trầm cùng năm tháng, những nếp chân chim cuối đuôi mắt rất nhiều. Mỗi khi mỉm cười, những nếp nhăn xếp lại dày và cũng sâu hơn vài phần. Làn da nâu sạm đi vì nắng trời, đến nỗi mà những nốt đồi mồi nhìn cũng không rõ.
Nghe được một lời giới thiệu từ con gái, bà liền tươi cười nhìn chàng thanh niên tuấn tú trước mặt.
- Chào cậu , cảm ơn cậu đã đưa An Na con tôi về !
- Dạ, không có gì đâu bác!
Hoàng đứng khá gần, nhưng khi đã nhìn thấy rõ ràng bề ngoài của Phan Tử Hoàng, bất chợt bà lùi về phía sau hai bước, tay hơi run run.
- Thôi, mẹ vào nghỉ ngơi đi, đứng ngoài này làm gì, bệnh lại nặng thêm thì phiền. - An Na lên tiếng.
- Nhưng còn …..
Câu văn còn chưa hoàn chỉnh, An Na liền đỡ lời:
- Mấy việc vặt vãnh kia, mẹ cứ để con tự làm là được rồi
Cô dìu mẹ vào nhà cũng không quên mời Hoàng đi theo.
- Mấy việc vặt vãnh kia, mẹ cứ để con tự làm là được rồi
Cô dìu mẹ vào nhà cũng không quên mời Hoàng đi theo.
Mẹ An Na hỏi han Hoàng vài câu thông thường. Nhưng cô gái nào đó lại cảm giác như bà đang điều tra , dò xét Hoàng, một ý nghĩ vụt qua đầu “ Chẳng nhẽ mẹ lại nghĩ cô và Hoàng ……….”
- Mẹ vào buồng nằm đi, để con tiếp khách là được rồi!
Mẹ cô cũng không có ý nán lại lâu, liền nghe lời con gái, trước lúc bước vào bà còn lưu luyến nhìn thoáng qua gương mặt anh tuấn.
- Anh ngồi đây nhé, chờ tôi ra ngoài làm chút việc rồi quay lại – Cô khẽ nói nhỏ với hắn.
Gian nhà cô ở bao năm này là kiểu ba gian, có một bàn uống nước bằng gỗ nho nhỏ đặt chính giữa, thẳng lên là chiếc bàn thờ , gần góc tường sát buồng ngủ là chiếc giường đơn , ngay sát bên là chiếc bàn học, vài cái tủ nhựa rẻ tiền đựng đầy sách vở, giấy viết và tài liệu. Có lẽ đây là “vùng trời riêng” của An Na những năm qua.
Cả ngôi nhà , nhìn sơ qua chẳng có gì đáng giá. Nhưng lướt lại một vòng, Phan Tử Hoàng ngay lập tức bị thu hút bới một bức tranh sơn dầu, treo ở vị trí trung tâm.
Bức tranh sơn dầu ấy khắc họa lại cảnh con suối nhỏ đang uống lượn trong một khu rừng thu, cánh lá vàng hơi cam cam lả tả rơi xuống, vài chiếc trôi trên mặt nước, cạnh bờ sông là một căn nhà gỗ nâu trầm, những ánh tịch dương cuối chiều tàn ánh lên cả khu rừng, thật nhẹ nhàng và sâu lắng. Khung cảnh này chắc là ở nước ngoài.
Thoạt nhìn người ta sẽ tưởng đây là tranh giả, họ có thể sẽ nhầm tưởng là bản sao được in ấn lại, nhưng với một con mắt tinh tường, thường xuyên ngắm tranh vẽ như Hoàng, hắn biết chắc chắn đây là bức tranh gốc thực sự.
Từng đường vẽ, rồi cách mà họa sĩ phác mảng màu hay cách di màu tất cả đều mang lại cảm giác thân thuộc đối với hắn.
Đôi mắt đen sâu của hắn liền có điểm dao động nhỏ. Ngắm lại bức tranh thêm một lần, dáng vẻ hắn lại càng trầm ngâm biết bao, tia nhìn xượt xuống cuối, phía bên phải góc tranh, ở đó xuất hiện một kí tự nhỏ, là hình hai chữ M in hoa xếp ngược nhau, nằm trong một vòng tròn.
Cả thân hình rắn chắc, vững vàng mọi khi lại run lên trong tích tắc, đôi mắt chưa một lần thoái khỏi vẻ thờ ơ giờ lại bị chấn động mạnh đến kinh ngạc.
Hắn không thể tin nổi những gì đang ở trước mắt mình lúc này. Đôi chân mày nhíu lại.
Bằng cách nào, bức tranh này lại có thể ở đây???!!!!!!!
Kì quái , thật sự kì quái!
Bàn tay hơi run giơ lên trong không trung, ngón tay thon dài, trăng trắng từ từ nâng lên rồi lại trân trọng mà chạm vào bức tranh.
Tại một căn phòng rộng lớn và thoáng đãng, nơi đây được phủ lên lớp sơn màu táo trắng, cái mùi ngai ngái của màu nước hòa cùng cái “vị” hắc hắc khó ngửi của những bức tranh sơn dầu, đã tạo nên nét đặc trưng mà chỉ những người làm họa sĩ mới thấu hiểu.
- Mẹ ơi ! – Một cậu nhóc trắng trẻo, có khuôn mặt nhỏ xinh cất tiếng non nớt gọi mẹ, mấy ngón tay bé con con của cậu lại chọc chọc ngoáy ngoáy vào bàng pha màu gần đó, rồi lại nghuệch ngoạc những mấy đường lên giấy.
Người phụ nữ đang ngồi trước giá vẽ liền xoay qua, mỉm cười trìu mến :
- Sao vậy con yêu?
Bàn tay lấm lem chất bột dinh dính từ màu nước liền giơ lên tờ giấy vừa được mình “bôi vẽ”, miệng cậu cười toe toét:
- Haha, mẹ xem con vẽ có đẹp không này?
Người mẹ nhìn đứa con trai bé bỏng của mình, trong lòng lại dâng lên đôi niềm hạnh phúc :
- Haha, con mẹ rất có khiếu , sau này chắc chắn sẽ làm họa sĩ tranh trừu tượng
Tranh trừu tượng là gì ? cậu nhỏ tuổi cũng chẳng hiểu nổi hai từ đó , chỉ biết là được mẹ khen thôi, thế nên cũng tự nhiên mà cười tòe loe ,hai mắt đen láy híp lại :
- Lớn lên Chun cũng sẽ làm họa sĩ giống mẹ hì hì.
Người mẹ trẻ tuổi, để cọ vẽ xuống rồi đi qua ,tay cô véo véo cái má nhỏ mũm mĩm của con:
- Ừm, mẹ sẽ dậy con vì mẹ yêu Chun của mẹ nhất!
Cậu bé xinh xắn đáng yêu liền dụi dụi hai bàn tay toàn màu ra sau mông mình, chà cọ xong một lượt, nó lẽo *** bước đến sát mẹ nó , rồi quàng tay lên cổ mẹ và Chụttttt một tiếng, cái miệng chím chím hồng hồng vẫn còn thơm mùi sữa dán lên má của mẹ:
- Chun cũng yêu mẹ nhất !!!!!! – Nói xong , cậu bé rụi đầu vào cần cổ mịn màn của cô.
Dòng kí ức như một thước phim quay chậm , nó cứ thế chiếu hình ảnh lên tâm trí của Phan Tử Hoàng lúc này. Nhiều năm trôi qua rồi, nhưng hắn chưa quên bất kì khoảnh khắc nào bên mẹ.
- Bức tranh ấy rất đẹp phải không? Tôi cũng thường ngắm
An Na từ ngoài cửa bước vào, cô vừa hoàn thành “ nhiệm vụ” dở dang của mẹ, lúc bước vào thì thấy Hoàng đang rất chuyên chú ngắm nhìn bức tranh sơn dàu nhà mình, bức tranh ấy đã xuất hiện rất nhiều năm về trước, từ khi cô sinh ra đã thấy rồi.
Khép lại cảm xúc vừa dạt dào tràn về.
Nơi đáy mắt, một màu ảm đạm lại hiện hữu như thường lệ, nó chìm vào trong những suy nghĩ sâu xa nào đó, Hoàng lẳng lặng nhìn người con gái trước mặt cũng không đáp lời cô.
- Ăn khoai lang nướng không ?
Cô tiếp tục gợi ý, từ sáng chưa có cái gì lót bụng, may mắn vừa nãy ra sau nhà thấy luống khoai mẹ trồng , nhẩm tính cũng được ba tháng rồi nên có lẽ là ăn được hehe thế là bạn Na Na nhà ta thẳng tay đào khoai khẩn cấp.
Hoàng vẫn không lên tiếng, phải nửa ngày sau mới nghe thấy cái chất giọng nhàn nhạt
- Ăn ngon không? – Hoàng hỏi lại, hắc quả thực chưa ăn món này ( Trời đất ơi, anh công tử quá đấy Hoàng ạ =)))) )
An Na lườm lườm hắn, cong môi giễu:
- Sống trên đời mà không biết đến vị khoai nướng thì anh quá kém cỏi rồi đấy.
Và vậy là có hai kẻ nào đó nhảy xuống dưới bếp nhóm rơm, thổi lửa , hì hục nướng khoai.
- Nhà cô không có bếp ga à? – Hắn cau có đến khó chịu, mồ hôi chảy ướt thẫm hai vai .
Ở chỗ này nghi ngút là khói trắng, hai mắt thì cay cay, bộ nướng khoai thế nào mà như kiểu đốt người trên giàn hỏa thiêu vậy?
- Hừ, bếp ga cái đầu anh, nướng khoai người ta phải nướng bằng rơm dư này mới ngon à – An Na chỉnh đốn kẻ công tử kia.
- Cuối cùng cũng là đen như cục than thôi, bày đặt ! – Hoàng chép miệng
- Nướng bằng rơm thì nó mới có mùi thơm đặc trưng à, cơ mà lại chín nhanh nữa. Nướng bếp ga chắc tết công-gô anh cũng chưa được miếng nào vào mồm!
Nói là thế thôi, An Na cũng hiểu những người như hắn không thể nào thích nghi ngay với viêc nấu cơm bằng bếp kiểu truyền thống thế này, cô nhổm người dậy lần lần mò mò ở gác bếp được một cái quạt lan cũ mèm, rồi thuận tay quạt luôn cho hắn đỡ nóng.
- ở đây làm gì có ruồi mà cô đuổi? Đưa đây – Nóng quá đi thật là không chịu nồi.
Hoàng liền giằng lại , dùng sức mà quạt mạnh cho thỏa cơn nóng.
Hứ, ừ đấy cô đây đang quạt cho *con ruồi* đấy, chỉ hận là con ruồi này quá to, cô không thể đập cho nó chết luôn thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sức nữ nhi đương nhiên là thua thiệt đấng nam nhi rồi, hắn quạt thể này thiệt sự là rất mát
Chỉ khổ nỗi……….
- Này, khói tạt hết vào mặt tôi rồi! – An Na gắt, mặt nhăn như khỉ ăn gừng,
Người nào đó ngoảnh mặt làm ngơ, hắn vẫn quạt lấy quạt để không màng đến sống chết.
- PHAN TỬ HOÀNG – Cô hét lớn, không phải hắn đèo cô về hôm nay chắc cô đã cho hắn vài phát đấm vào mặt rồi, cho nát luôn cái mặt kia. ( Này đừng hủy hoại phong cảnh thiên nhiên, chị sẽ phải hối hận đấy)
- Cô ngồi qua phía tôi là được chứ sao, ngốc vậy! – Hẳn lười nhác trả lời, chẳng buồng để ý đến vẻ tức giận của ai đó.
An Na hậm hức cắn môi nhìn hắn, nhưng hắn nói có lý nha. Na Na liên chuyển ghế nhỏ qua ngồi cạnh hắn.
Một tay cô kều kều rơm ra, một tay đang cầm que xiên khoai, từ từ nhấc lên hít hít, ngón tay thon dài rón rén bóc một mẩu nhỏ màu đen xấu xí để lộ ra màu vàng sậm đẹp mắt bên trong, nhìn đã thấy ngon mắt.
Chắc cũng chín rồi, vì thế cô kêu Hoàng nhất nốt que xiên khoai của hắn ra.
Cô ngồi bóc từng chút từng chút để tránh khỏi phỏng tay , được gần nửa vẫn thấy Hoàng lóng nga lóng ngóng chưa bóc được tị nào, lại còn làm rơi mấy lần nữa chứ ( Khoai nóng quá đấy mà)
- Đưa đây tôi làm cho!
An Na buồn cười, rồi tự tay bóc từng lớp vỏ màu đen xì ra, cô đương nhiên là quen mấy cái việc này rồi nên chỉ cần chăm chú một chút là xong ngay.
Phan Tử Hoàng nhìn từng động tác của cô , trong lòng khẽ thán một câu khen ngợi.
- Nè xong rồi đấy .
Cô dứ dứ củ khoai ra trước mặt hắn. Hoàng nhận lấy cũng không ăn luôn, ngắm nghía một lúc cũng chưa thấy động mồm động miệng. An Na nhìn sang thấy hắn kì kì liền nói :
- Lại sao nữa? anh sợ bị bỏng lưỡi hả? thổi nguội một chút đi rồi ăn, ăn khoai rất bổ đấy.
- Nó bổ gì vậy ? – Hắn hỏi lại.
- Nói chung là tốt nhiều cái, nó có nhiều dinh dưỡng như cơm ấy. Khoai lang dễ ăn, dễ tiêu lại nhuận tràng! – An Na cười
Nhưng ngay tại giây phút ấy, nụ cười hóa đá, đông cứng như miếng thịt trong ngăn đá, gương mặt cô chuyển hồng.
- Không phải chứ, nhắc đến khoai lang cô lại thể hả? - Hoàng bịt mũi , quay đi. Trời đã nóng nực đừng chớ, cô ta muốn hắn ngụp thơ luôn trong cái “chất lượng” không khí kiểu này?!!!