Hết cái tiết buồn ngủ này
An Na chạy vội xuông rửa mặt thì bắt gặp Minh Minh cũng đang ở đó .Nó kéo luôn cô ra căn-teen.
Cả hai đứa đều chưa ăn sáng, ngồi trong giờ bụng cứ réo như chuông điện khẩn, phân tâm đắn đo mãi giữa cái túi tiền và cái bụng đang sôi, An Na đành chọn cái bụng vì xưa nay có câu “ Có Thực mới vực được đạo” nếu chịu đói thêm chút nữa cô sẽ ngất giữa đường đạp xe về.
Nó ấn cô xuống
_Mày ăn gì tao mua luôn cho? – Minh nhiệt tình nhìn An Na, cái gì chứ cứ về khoản ăn uống là nhỏ ấy rất háo hức.
_Bánh mỳ ba-tê đi mày! – Na đáp
_Ờ mua luôn nước uống nhé, tao đi chút quay lại liền.
_Nhanh chân không ta sắp lả đến nơi rồi!
Minh Minh vừa đi thì một chàng trai vẻ lãng tử cũng lướt qua, An Na bị hút ngay từ lần đầu tiên, ánh mắt không tự chủ mà cứ dõi theo dáng đi của anh ta, anh chàng này khá cao, có làn da trắng mái tóc hơi dài nhuộm màu vàng hạt dẻ, để kiểu đầu nấm giống ca sĩ Kim Jae Joong của ban nhạc Dong Bang Shin Ki Hàn Quốc. Quần áo ăn vận cũng theo kiểu mấy tay bên đó luôn.
Trường này thật là nhiều anh bạn đẹp trai á! Mới từ sáng đến trưa mà đã gặp vài mỹ nam rồi.
Bộp…!
_Làm gì mà cứ thần người ra ế?- Minh từ lúc nào đã đứng sau lưng rôi vỗ vai
_Không có ! - Na lắc đầu
_Mà sao mặt cưng tái thế, nhạt nhòa quá, chưa làm hoa đã tàn rồi?- nó nghiêng nghiêng đầu hỏi vẻ mặt quan tâm.
Trên tay Minh Minh cầm một túi đồ ăn nào là nước ngọt nào là mấy cái bánh ngọt, chúng có hình thù vô cùng ngộ nghĩnh và dễ thương.
_tái sao?- Cô ôm mặt vỗ nhẹ nhẹ - Chắc do từ sáng không ăn gì, với cả ban sáng còn đau bụng nữa.
_Ồ nghe vẻ nghiêm trọng heng, thế thì ày mượn cái bánh mặt gấu này nè, ăn thêm cho có chất – Chị Minh quả là người tốt bụng
_Ồ không phải mày cũng chưa ăn gì sao, hôm nay tự nhiên tốt bụng kì lạ.
_Bộ bạn mày tốt với mày mà mày cũng thắc mắc hay đê tao đánh mày thì mới hết ngạc nhiên ?- Nhỏ Minh
_Chả cần đâu ! Tao ăn cái bánh này cũng đủ no rồi - cô xua xua tay, và chợt nhớ ra điều cần kể - Mà này, lúc nãy đau bụng tao chạy đi vào nhà vệ sinh, khi đi ra thì gặp một tên……………………
An Na liên thuyên bô la bô lô một hồi về sự vụ ban sáng cho Minh nghe.
.
.
.
_Qua lời kể và tưởng trình của nạn nhân cộng thêm chuyên môn Trai đẹp học mà nhà sư đã tu luyện bấy lâu nay, ta thấy huynh thủ rất có thể là một chàng trai khôi ngô tuấn tú và có tiếng tăm trong trường. Nạn nhân có thể miêu tả sắc nét hơn độ đẹp của hắn không? – Minh châm ngâm suy đoán.
_à… Điểm đặc biệt nhất của hắn là đôi mắt, rất vô cảm, không thể tỏ được suy nghĩ khi nhìn qua đó, và giọng nói rất lãnh khốc đến giợn tóc gáy – Na Na hồi tưởng kí ức run lên một cái.
_Mắt Lạnh? Là anh ấy sao ???? – như bị truyền một luồng điện, Minh nhẩy dựng lên trông rất vui mừng.
_Ò vậy á? – Hai con ngươi Na tròn xoe – nhưng là thằng nào?
Minh: =.=”
Nhỏ nghe xong thở dài một tiếng ngán ngẩm:
_Biết Phan Tử Hoàng đẹp trai nổi tiếng trường minh chứ?
_Có nghe danh nhưng chưa nhìn mặt, đang ao ước đây- Na nói đều đều
_Thật là xấu hổ quá đi, nói đến vậy rồi mà mặt mày vẫn đ.ầ.n t.h.ố.i , Phan Tử Hoàng là Mắt Lạnh, hắn là có đôi mắt băng giá nên được phong cho cái danh hiệu ấy, Phan Tử Hoàng học trên mình hai khóa giờ đang là sinh viên năm cuối.
Na Na à lên một tiếng thì ra chàng trai khiến bao trai tim của các thiếu nữ trong trường ngưỡng vọng là hắn ta.
Phan Tử Hoàng - Người nổi tiếng lũng loạn bấy lâu nay mà sinh viên trong trường đồn âm lên la hắn ? Thật khiến cô không khỏi thất vọng. Cứ nghĩ sẽ phải là một anh chàng hào hoa lịch thiệt và sang trọng ai dè có tiếng mà không có miếng, tưởng tượng chưa bao giờ trùng với thực tế. Nếu không phải có cuộc điện thoại bất ngờ ấy thì không hiểu chuyện kinh khủng gì sẽ ập đến nữa.
Chả là trước đây cô cũng có nghe danh hắn, giống như bao cô gái khác, Na Na thật sự muốn nhìn mặt một lần anh ta, nhưng sau sự kiện ban sáng, tự nhiên thấy hối hận da diết.
Bởi người ta thường nói ấn tượng ban đầu là rất quan trọng vậy mà đối với cả cô lẫn hắn thì nghe chừng lần gặp mặt đầu tiên rất tệ đến nỗi không muốn nhìn thấy lần thứ 2.
_Trời ạ mày được gặp anh ta rồi sao? Sướng thật đấy, mấy đứa ở lớp tao mê hắn điên đảo mà chỉ được nhìn qua ảnh cũng chưa từng thấy bao giờ.
_Hắn cũng là người bình thường đâu phải siêu sao gì mà mày nói cứ như kiểu mấy Idol trên tv không bằng! – Na nhăn mũi.
_Idol trên tv còn phải xem là kẻ nào, đâu có giống nhau. Mà Phan Tử Hoàng thậm chí còn đẹp trai và khó lắm bắt hơn cả mấy anh ca sĩ kia ấy chứ!
Có phải là quá phóng đại không? An Na nghĩ thầm. Vậy sao không đi làm ca sĩ luôn đi đảm bảo hắn sẽ phát tài và có thêm vô vàn vô vàn những trái tim phải thổn thức vì hắn.
_Hưm, tao chả quan tâm! – Đẹp trai đến đâu cũng là người đều có quyền bình đẳng như nhau, chả việc gì phải kiêng nể, hắn dám trả thù vụ ban sáng cô đây cũng không khách khí.
_Mày đúng là ….. ! Thôi thì kệ mà tao phải lên văn phòng họp đây!
Minh là bí thư lớp, nó phải gọi là tuýp người “ nhí nha nhí nhảnh như con cá cảnh”. Bởi vì con cá không thích ngồi im một chỗ mà luôn tung tăng bơi lội giống như nó ấy, thích đàn hát ca vang, thường xuyên tham gia các hoạt động tình nguyện cả trong và ngoài trường, các hoạt động ngoại khóa cứ gọi là tít mít. Một con người của nhiệt tình và năng nổ.
_Êu! Tý về tao phải đi dạy gia sư, mày cứ về trước nhé – Na nói.
Chẳng là hôm qua làm thêm ở quán coffee có gặp một vị khách. Không hiểu sao bà ta kêu cô trông rất quen và có cảm tình ngay từ ánh mắt đầu tiên, bà ấy khá gần gũi có trò truyện với cô đôi ba câu được biết cô đang là sinh viên năm nhất của một trường đại học nổi tiếng trong nước nên muốn nhờ cô đến làm gia sư cho cậu con trai đang học lớp 12. Được kiếm tiền đương nhiên là thích, An Na không ngần ngại mà đồng ý luôn.
_Làm gia sư á hả? chăm chỉ phết đấy cơ mà mày dạy đến mấy giờ để tao còn biết đường nấu cơm!
_Chắc tầm khoảng 5h chiều là xong. – cô nghĩ
_Ờ vậy cứ thế nhé, tao đi trước , bye cưng !
_bye bye – Na Na vẫy vẫy tay.
***
Tại Bãi đất hoang cỏ mọc cây um tùm .
Trên đất giờ đấy chì còn những vũng máu những
Gậy gộc vứt ngổn ngang, gạch đá cũng bị nhuộm một màu đỏ.
Tất cả đều nồng nồng mùi tanh.
Tiếng còi réo rắt vang lên.
Đoàng…………
Một viên đạn bạc bắn thẳng lên trời cùng lúc đó Phan Tử Hoàng hô to:
_Cớm đến. Rút !
Hắn nhanh nhẹn khoác Trần Hào lên vai rồi lao vù đến con Limo trắng cao ngạo đang dựng gần đó. Để Trần Hào nằm ở ghế sao, hắn ngồi tại vị trí lái chính khởi động xe liếc nhìn qua gương chiếu hậu thấy lũ đàn em đang như lũ kiến vỡ tổ tản ra theo các hường khác nhau. Nhấn ga!
Vèo…………………
Chiếc Limo quẹo vào một con đường không mấy bằng phẳng, cốt là để đi đường tắt hạn chế tối đa cơ hội cho lũ cớm túm gáy.
Băng qua con đường tắt rất nhanh là đã thấy dải đường chính, Hoàng tăng tốc đưa Trần Hào đi càng xa càng tốt. Khi đến một đoạn đướng vắng hắn phanh xe.
_Anh Hào ! – Hoàng vừa gọi vừa lay người Trần Hào – Anh Hào!
_Tỉnh dậy đi!
Sau khi bất ngờ bị đàn em bọn Tý Sẹo quăng gạch đến Trần Hào, thân thủ Mắt Lạnh nhanh chóng đẩy người Trần Hào ra nhưng không kịp, viên gạch xược ngang trán ông ta tạo một đường cong hoàn hảo rồi rơi xuống, in một vết sẹo dài và dâu ngang trán, rỉ khá nhiều máu. Không những vậy lúc ấy vì đẩy ông ta, Mắt Lạnh cũng bị gạch quệt vào tay ,tuy không chảy máu nhưng thâm tím và gây cảm giác nhức buốt.
Lúc này khuôn mặt vuông vắn của Trần Hào khẽ nhăn, đầu ông ta vẫn chưa được cầm máu, những dòng chất lỏng đỏ tươi đôi mắt lâu sạm dần mở ra
_Sao rồi ! – Ông nói giọng hơi run, có lẽ bị một vật cứng va đập đột ngột đến nỗi rỉ máu tươi nên đầu hắn có chút choàng cáng, mắt hơi hoa hoa lên nhìn không rõ khuôn mặt Phan Tử Hoàng trước mặt.
_Anh chờ một chút em sẽ đưa anh đi viện ngay!
_Không cần đến bệnh viện, tìm phòng tư là được rồi…. Nhưng sao lại ở đây? – Trần Hào hỏi.
_Chó Chết! – Hoàng c.h.ử.i rủa kể lại - bọn Tý Sẹo đánh lén, anh bị thương ngay lúc lũ chó săn ngửi mùi xông đến, nên em đưa anh đi.
Mắt Lạnh gằn giọng,tay hắn nắm chặt lại . Một đám mây đen đang bao phủ nơi đáy mắt.
_Các anh em khác thì sao? – Trần Hảo giọng trầm tĩnh, dường như ông ta không hề bận tâm đến vết thương trên đầu, ngược lại so với khi mới tỉnh lại, ông ta có vẻ tỉnh táo hơn, thần thái dần trở lại.
_Trước khi đi em đã kêu anh em rút, anh không cần lo lắng. Chắc chắn bọn chó săn sẽ không lần được ra. – Ngừng một chút hắn nhếch miệng cười, chất giọng vô cùng lạnh lùng – Bọn ấy bao giờ cũng chậm chân, chỉ đợi khi kết thúc mới vờ vịt kéo đến!
Liếc đôi mắt băng giá qua khuôn mặt Trần Hào, những giọt màu không ngừng tuôn ra, bỗng chốc đôi mắt hắn vằn lên những tia đỏ.
_Lũ chó chết Tý Sẹo ! Em sẽ không tha cho chúng !
_Đừng! để một thời gian nữa ! – Ông ta biết Hoang là một kẻ luôn công tư phân minh , mọi thứ phải rạch rõi rõ ràng, ăn miêng ắt hẳn chả lại không những một mà là gấp đôi thậm chí là gấp mười.
_Không !
Mắt Lạnh hắn rất ghét những tên tiểu nhân, chính xác là căm thù hạng người bất nhân bất nghĩa, luôn dở trò sau lưng kẻ khác. Nên không bao giờ hắn cho qua những vụ thể này, lòng nhẫn nhịn của hắn quả thực rất thấp. Cái gì mà “ Quân tử trả thù mười năm chưa muộn” với hắn thà sống mái một phen “đã đi là cho đi luôn “ còn dễ nghe hơn .
_Nghe anh đi ! Chú không coi lời anh nói là gì? – Trần Hào vẫn giọng trầm tĩnh như lúc trước nhưng thị uy hơn rất nhiều.
Phan Tử Hoàng không phải ngay từ đầu đã là người của bang Mã Đen, và giờ dù hắn có làm anh hai ở đây nhưng chẳng mấy khi tham gia việc chính sự hay cách thức làm ăn của bang hội, nhưng dù vậy thì mọi người ở đây đều rất nghe lời và kính trọng hắn.
Nguyên nhân sâu xa chính là phải kể lại việc xảy ra trước đây từ khá lâu, khi Hoàng chuẩn bị bước vào cấp III, trong lúc chuyển đến nơi ở mới vô tình hắn bắt gặp Trần Hào người đang bê bết máu, Hoàng nghĩ chắc hắn ra bị đám giang hồ đuổi đánh lên mới thê thảm như vậy. Là một cậu học sinh chẳng mấy khi đánh nhau hay gây gổ với ai thấy tình cảnh trước mắt hắn cũng không có ý định giúp đỡ kẻ gặp nạn đơn giản vì hắn không muốn liên quan đến những người lạ mặt.
Vậy là cậu ta từ trong cổng lạnh lùng đến vô cảm bước ra chẳng thèm ngó ngàn gì đến gã đó.
Định cứ thế làm ngơ nhưng ai ngờ lúc hắn chuẩn bị đi thì một lũ côn đồ mắt trợn ngược, người nào người nấy đều tỏ ra hung dữ, bọn họ ầm ầm kéo đến túm cổ Hoàng lại :
_Ê nhóc con có thấy tên nào như này đi ngang qua đây không?- một tên đưa tấm ảnh có in hình người đàn ông khuôn mặt vuông vắn , màu da hơi lâu. Gã đàn ông trong ảnh chính là kẻ đang nằm gần cổng nhà anh, vì trước cổng cây cối tùm lum lại có nhiều khóm hoa nếu chỉ đi ngang qua quả thực khó mà nhìn thấy sau đám hoa lá ấy có gì.
Hoàng lắc đầu không trả lời. Anh ta thực sự rất ghét những kẻ nào vô cớ đụng vào mình rồi còn kéo áo giật cổ nữa chứ, rất bất lịch sự, nhưng lúc ấy chỉ là một thằng bé con lại yếu thế nên anh ta không tỏ thái độ gì chỉ lạnh lùng nhìn đám người hung hãn.
Vậy là Hoàng quay lại nhà, chẳng hiểu vì sao mà anh đưa gã đó vào nhà. Có lẽ lần gặp mặt ấy đã là duyên số của hai người giữa Trần Hào và Phan Tử Hoàng.
Và vì lần cứu mạng ấy Trần Hào rất muốn cảm ơn Tử Hoàng, nhưng hắn chẳng cần gì từ ông ta cả tiền bạc hay bất kể điều gì đều không cần!
Cứ thế sau nhiều năm chơi cùng nhau bọn họ trở thành anh em cho đến tận bây giờ.
.
.
Quay lại thời điểm lúc này.
Trước lời nói ấy, Hoàng không lên tiếng, hắn chỉ lẳng lặng quay lại ghế phụ rồi nhanh phóng xe đi. Khuôn mặt điển trai toát ra vẻ lạnh toát, đôi mắt đen ánh lên một tia sáng sắc lẻm.