Ngọc Ly thay đổi sắc mặt, cô ta cũng uống cạn một ly rượu.
“Em đâu có hỏi anh chuyện này.”
Anh hơi chau mày rồi lại giãn ra, đôi mắt nhìn về nơi nào đó xa xăm rồi khẽ chớp.
“Xin lỗi, rượu cay làm anh nhớ tới cô ấy.”
Ngọc Ly hơi cắn môi, cô ta vốn không định ăn miếng thức ăn nào trên bàn vì đều là món đường phố rẻ tiền.
Xong vì muốn Đường An thoải mái không có ác cảm với mình, cô ta liền gắp một mình thịt rồi cho vào trong miệng.
“Cô ấy là người như thế nào vậy?”
Khi nhắc đến hai từ cô ấy, ánh mắt của Đường An như có một ngọn lửa nhỏ thắp sáng, khóe môi anh nhếch lên ngay.
Anh dường như đang tưởng tượng đến những điều đẹp nhất.
“Cô ấy rất xinh đẹp.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Ngọc Ly nhướng mày.
Xinh đẹp? Đúng là cô gái hồi chiều nay lúc cô ta gặp phải rất xinh đẹp, nhưng so với Ngọc Ly nhan sắc đó chỉ là sự giản dị và tự nhiên, còn đối với Ngọc Ly, cô ta mới là xinh đẹp tuyệt đối.
Nhưng theo như trí nhớ của Ngọc Ly, thì Đường An không phải là người trọng sắc, tuyệt đối không yêu cô gái kia chỉ vì cô gái ấy xinh đẹp.
Anh lại cười, một nụ cười khổ sở nhưng lại giấu niềm vui nhỏ bé bên trong.
“Cô ấy tốt bụng, luôn giúp đỡ người khác.
Ánh mắt của cô ấy rất long lanh, nụ cười của cô ấy dịu dàng hơn bất kì ai trên thế gian này.”
Nghe đến đây Ngọc Ly liền bóp chặt ly rượu nhỏ trong tay, cô ta muốn bóp nát ngay lập tức.
Thật không thể chấp nhận được, nếu nói về độ trong sáng, ngây thơ và xinh đẹp, khi xưa học cấp ba Ngọc Ly hơn cô gái đó gấp mấy lần mà Đường An không hề chú ý tới.
Vậy mà bây giờ Đường An lại chịu yêu một con nhỏ quê mùa thảo mai như vậy.
Đúng là ông trời ban tính cho con người ta quá khó hiểu rồi.
“Em không vậy à?” Bất chợt Ngọc Ly thốt ra một câu hỏi khiến Đường An cũng phải kinh ngạc, khuôn mặt anh hơi hồng lên, đôi mắt có vài tia mạch máu nhỏ nhưng vẫn không khiến vẻ bề ngoài ngăn nắp và anh tuấn của anh biến mất.
Anh mới đầu có vẻ phân vân không biết trả lời như thế nào, xong anh lại trả lời ngay.
“Em cũng rất đẹp.”
Cơn gió thổi bay những tán lá xanh mơn mởn trên cây, tiếng la va chạm vào nhau thành tiếng xào xạc, hệt như tiếng thì thầm của mùa hạ.
Ngọc Ly nhìn anh không chớp mắt, lồng ngực hơi rung động bởi câu nói vừa rồi.
Xong còn chưa bay bổng lên chín tầng mây Ngọc Ly đã bị anh kéo xuống, ngã một cái khá đau.
“Nhưng em xinh theo cách khác trong mắt anh.
Còn trong mắt anh, cô ấy vốn là xinh đẹp nhất rồi.”
Cô ta thở dài, tiếng còi xe cùng tiếng nói chuyện của nhiều người xung quanh tạo nên tiếng ồn của đô thị.
Rất khó chịu, khó chịu đến nỗi cô ta mốn lôi người đàn ông trước mặt này đến một nhà hàng năm sao.
Nhưng hơn ai hết, tính cách của Đường An, Ngọc Ly đã hiểu phần nào khi còn học chung một trường, anh ấy tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ bao mình dù là một chai nước!
“Tại sao anh yêu cô ấy vậy?”
Người đàn ông khi say thường nói ra những điều thật lòng, Ngọc Ly muốn thử nghiệm xem điều này có đúng là sự thật hay không.
Đường An lặng lẽ nhìn đường phố tấp nập, đôi mắt anh hơi khép hờ lại, khuôn mặt lạnh lùng hơn bao nhiêu, Cuối cùng anh không nhìn đối phương mà trực tiếp trả lời như đang nói chuyện một mình.
“Bởi vì cô ấy yêu anh.”
Ngọc Ly giật giật khóe miệng.
“Anh đùa em đấy à?”
Anh bật cười thành tiếng rồi quay đầu lại rót rượu.
“Bởi vì cô ấy là một công chúa, còn anh chỉ là một gã nghèo hèn mà thôi.
Cô ấy có nhiều lựa chọn, nhưng đời này chỉ muốn biến anh thành hoàng tử.
Cô ấy đem trao cho anh một trái tim thuần khiết nhất, trái tim thuần khiết đó anh đang nắm giữ, chỉ cần nhẹ buông tay nó sẽ tan vỡ, anh rất nâng niu nó.”
Thì ra Đường An lại trân trọng cô gái kia đến vậy, từng lời anh nói mới thật xa xăm làm sao.
Ngọc Ly không biết rằng khi đàn ông yêu lại có vẻ mặt si tình như thế này, hay nói đúng hơn, là vì cô ta chưa gặp được kẻ nào si tình mình như Đường An, mối tình đầu tiên của cô ta đang si tình một người con gái khác.
Một vẻ mặt si tình đáng giá, một vẻ mặt si tình mà bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn nhìn khi yêu...đang ở trước mặt cô ta, làm cách nào có thể chiếm hữu được khuôn mặt này của anh đây.
Hiểu chứ, Ngọc Ly hiểu rằng anh đang tự nhận mình rất nghèo, còn cô gái kia có lẽ hơn anh rất nhiều.
Chỉ là cô ta không hiểu, tại sao cô gái đó lại không chê bai Đường An nghèo chứ? Lẽ nào là vì sắc đẹp của anh, vì vẻ bề ngoài mạnh khỏe của anh ư? Đúng vậy, chắc chắn là thế rồi, làm gì có người con gái nào mà chọn chàng trai nghèo để yêu mà không có mục đích.
Người yêu Đường An nhất có lẽ chỉ có thể là Ngọc Ly, cô ta đã âm thầm yêu anh từ rất lâu rồi, có thể bỏ lỡ một lần, nhưng nếu có cơ hội lần thứ hai mà còn bỏ qua, tuyệt đối sau này sẽ khiến cô ta hối hận.
“An, em cũng rất thích anh.” Ngọc Ly nhẹ giọng.
Anh ngẩng đầu, đón nhận sự ngại ngùng của Ngọc Ly, đáy mắt anh từ thân thiết lại lộ ra vài tia cảnh giác mà giữa hai người họ anh chỉ xuất hiện khi học cấp ba, lúc mà Ngọc Ly luôn theo đuổi anh.
Biểu hiện này của anh khiến Ngọc Ly phải cắn môi chờ đợi.
“Xin lỗi, em biết đấy, anh không thể.” Anh dứt khoát trả lời.
“Tại sao? Vì cô ấy ư?” Ngọc Ly dùng ánh mắt kiên định để nhìn Đường An, nếu là vì cô gái đó thì Ngọc Ly vẫn có thể chiến đấu một cách công bằng cơ mà, chỉ cần Đường An cho cô ta một cơ hội.
Anh thở hắt ra, đôi mày chau xít lại.
Không ngờ qua bao nhiêu năm dài đằng đẵng, Ngọc Ly lại xuất hiện và nói thích anh một lần nữa.
Chỉ có điều cả trước và nay anh đều coi cô gái này như một người em, một hậu bối thích nhõng nhẽo đàn anh mà thôi.
“Sao anh lại im lặng? Nói đi, khi gặp lại em anh không có cảm giác gì sao?” Ngọc Ly cắn răng, từng lời nói ra cũng thêm khó khăn.
Anh trầm mặc hồi lâu, giữa hai người không phát ra một tiếng động nào, đèn xe hiu hắt chiếu vào nơi họ ngồi cùng nhau rồi lại biến mất.
Anh không phải là đang nghĩ xem nên trả lời Ngọc Ly như thế nào, mà anh đang nhớ về nụ cười ấm áp của người anh yêu, bỗng chốc lại tự hỏi mình rằng Mộc Mân có đang nhớ mình không?
“Có, có cảm giác.”
Câu trả lời của Đường An khiến Ngọc Ly phút chốc nở nụ cười.
Cô ta vui mừng định vươn tay nắm chặt lấy bàn tay của Đường An đang để trên bàn, tuy nhiên tay của anh lại rút lại trước khi cô ta đưa sang.
“Nhưng là cảm giác thân quen của thời học sinh.
Ngọc Ly, anh tin tương lai của em sẽ có một người đàn ông tốt đến bên.
Nhưng người đàn ông đó tuyệt đối không phải anh.
Anh đã có người mà anh muốn bảo vệ rồi, xin lỗi em.” Anh đột nhiên đứng dậy, cầm theo điện thoại của mình.
Nhìn Ngọc Ly một cách thông cảm như những người bạn với nhau.
Ngọc Ly cũng đứng dậy, hai người đối diện nhau.
“Chủ quán, thanh toán tiền.” Anh cao giọng quay đầu gọi chủ quán, sau khi thanh toán tiền liền đưa tay lên chào Ngọc Ly một cách lịch sự.
“Anh đi trước, em về cẩn thận nhé!”
Bóng hình Đường An khuất xa sau đường phố đông đúc, Ngọc Ly cười một cách bí ẩn.
“An, anh nghĩ rằng em dễ dàng buông bỏ vậy sao? Nếu không thể đường đường chính chính tranhoạt anh từ cô ấy, vậy thì em sẽ âm thầm đạp đổ cô ấy để đến bên anh!”