Về đến nhà, Đường An nằm lên giường, có hơi men nên dễ buồn ngủ, nhưng anh lại không ngủ ngay mà soạn một tin nhắn gửi đến Mộc Mân.
“Em ngủ chưa?”
Chưa đầy một phút sau, điện thoại của anh liền reo chuông, anh có thể cảm nhận được sự nóng lòng của đối phương qua tiếng chuông điện thoại.
Anh biết ngay Mộc Mân sẽ gọi lại cho anh mà, có lẽ anh đã làm cô ấy lo lắng rồi.
Anh bắt máy âm thầm, nhưng lại không nói gì cả.
“An…”
Nghe chất giọng khàn khàn của Mộc Mân, anh thở dài một cái, xong cũng không nói gì.
Cô lại khóc rồi...anh lại làm cô khóc rồi.
“An, em xin lỗi.
Đừng giận em được không?” Mộc Mân ở đầu dây bên này, cô ngồi bên khung cửa sổ để ngắm trăng sáng ngoài trời, ánh mắt thoáng nét cô đơn và đượm buồn.
Đường An nhắm mắt, từ từ cất giọng nhẹ nhàng.
“Ai nói với em là anh giận.
Bảo bối, em đã khóc bao lâu thế hả? Xem khi nào gặp em, anh sẽ xử lý em một trận nên hồn!”
Mộc Mân nắm chặt thanh sắt ở cửa sổ, đôi mắt lại đỏ đỏ.
Cô ngậm ngùi rồi cố nín giọng nghẹn ngào của mình để hỏi anh một cách quan tâm.
“Anh lại uống rượu phải không?”
“...”
Cô đưa tay lau nước mắt, quen nhau ba năm, cô dường như quá hiểu Đường An rồi.
Mỗi lần anh không vui đều đi mượn rượu giải sầu, với giọng nói mờ nhạt của anh, không có hơi men trộn lẫn thì cô sẽ không phải là Mộc Mân nữa!
Chỉ tại cô mà anh lại chịu thêm áp lực, chỉ tại cô mà hôm nay anh mới buồn như vậy, không hiểu sao bây giờ cô chỉ cảm thấy có lỗi, muốn ôm Đường An thật lâu, muốn cùng anh thoát khỏi cơn áp lực tứ phía tạo ra như này.
Sống một cuộc sống đơn giản đầy ắp tiếng cười và hạnh phúc không phải là điều tốt nhất sao? Người lớn luôn ép buộc con em chúng ta phải lựa chọn con đường mà họ muốn, không hề nghĩ đến cảm xúc của đối phương.
“Em nhớ anh…” Cô đứng dậy đi về phía giường, vùi mình vào gối mềm mà nhỏ giọng.
Đường An khẽ run lên một cái, anh hít một hơi thật sâu rồi lật mình, tiếp tục lắng nghe giọng nói của cô, anh muốn nghe giọng của cô nhiều hơn một chút.
“Ngủ rồi sao?” Không thấy anh trả lời, cô liền bỏ điện thoại ra xem, vẫn hiển thị giây phút trò chuyện giữa hai người, nhưng cô lại không nghe thấy giọng nói của anh, nếu chú ý nghe rõ, cô chỉ phát hiện ra tiếng côn trùng kêu ngoài trời về đêm từ nhà của anh mà thôi.
“Anh cũng nhớ em, Mộc Mân, anh muốn gặp em, anh muốn ôm em, anh muốn hôn em...ngay bây giờ.” Đường An khẽ mở mắt, trước mắt anh là một khoảng tối, anh rất nhớ cô…
Liệu cho đến mãi sau này cô và anh còn có thể cùng nhau vượt qua khó khăn, rào cản mà cố gắng, hay lại vì một chút khó khăn mà buông bỏ.
Để được bên cô, anh đã chịu rất nhiều cay đắng từ hai bên gia đình, anh chịu làm một thằng xấu xa trong mắt người khác, người đó không ai khác là bố mẹ của Mộc Miên.
“An, em tuyệt đối sẽ bên anh đến cuối đời này, không bao giờ chia xa.” Cô nói, giọng nói tuy mỏng manh nhưng lại đáng tin vô cùng.
Tại sao cô nói vậy ư? Là bởi cô biết anh đang suy nghĩ điều gì, giữa cô và anh như có thần giao cách cảm khiến cô có thể thấu đáo con người của anh.
Mỗi khi anh buồn hay bất lực, anh đều như vậy...anh đều coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nghe được lời hứa của cô, anh chỉ mỉm cười mãn nguyện, xong cơn buồn ngủ lại ùa tới khiến anh vào giấc lúc nào không hay.
Mộc Mân hạ điện thoại xuống, cô trìu mến đặt lên điện thoại mình một nụ hôn.
“Chúc ngủ ngon.”
Sáng hôm sau, mới sáu giờ kém Mộc Mân đã ngủ dậy, cô thay đồng phục của nhà hàng và chuẩn bị đến nơi làm việc.
Khi đi cô không quên chúc một ngày tốt lành đến Đường An, người mà có lẽ giờ này vẫn còn đang say giấc.
Mở cửa nhà hàng, chiếc chuông nhỏ gắn trên cánh cửa lập tức kêu đinh đong vui tai.
Mộc Mân thở phào rồi mỉm cười.
“Chào mọi người, chúc một ngày làm việc thuận lợi!”
“Chị Mộc Mân, chị lại đến sớm nữa rồi!” Vài người con gái chạy đến tươi cười với cô, tất cả cũng là nhân viên của nhà hàng này.
Người mang vẻ mặt thông minh là Tiểu Hảo, người mang nét dịu dàng lại là Tiểu Mộng.
Họ đều kém cô hai tuổi và là bạn thân của nhau, chẳng trách ở họ cứ có vài nét giống nhau khiến có lần Mộc Mân suýt nhầm tưởng họ là hai chị em sinh đôi cơ đấy.
“Chị Mộc Mân, hôm nay nhà hàng chúng ta có một nhân viên mới, đẹp trai lắm!”
“Phải phải, không những vậy lại còn rất bảnh bao, trông như vậy mà đi làm nhà hàng thật phí.
Anh ta nên đi làm người mẫu thì rất hợp!”
Mộc Mân còn chưa kịp nói gì thêm mà Tiểu Hảo và Tiểu Mộng đã tranh lời của cô từ đầu đến cuối.
Nhà hàng có tổng cộng gần hai mươi nhân viên bưng bê dọn bàn, hôm nay có thêm một người nữa là hai mươi mốt.
Nhưng chẳng phải bà chủ đã từng nói là đủ nhân viên rồi sao, lần này có thêm nhân viên, chắc là ngoại lệ chăng?
Vừa nhắc tới người đó liền xuất hiện, anh ta đi từ phía trong nhà hàng ra, anh ta mặc áo sơ mi màu đen và quần cùng màu.
Trông cũng...bảnh bao thật.
Người như anh ta không giống như nghèo túng đến nỗi đi xin việc làm nhà hàng!
“Chào chị.
Em là nhân viên mới, mong chị giúp đỡ.”
“Ồ!” Một tiếng ồ mờ ám của tất cả mọi người trong nhà hàng vang lên.
Trước khi Mộc Mân đến đây, anh ta vậy mà không trò chuyện với ai cả, nhưng khi thấy Mộc Mân thì lại cười tươi đến chào làm quen như vậy, đúng là có gì đó đáng nghi ngờ!
Cô ngờ nghệch nhìn mọi người rồi gật đầu nghiêm túc.
“Chào cậu, tôi là Mộc Mân.”
“Em là Bác Uông.
Hân hạnh!”
Bác Uông? Cái tên này thật buồn cười, cậu ta sao lại có một cái tên kỳ quặc vậy nhỉ?
“Hai người có quen nhau từ trước ạ?” Tiểu Hảo tiến lên săm soi.
Mộc Mân phủ nhận ngay.
“Không quen.” Nói xong cô nhìn xung quanh nhà hàng rồi vỗ vỗ tay.
“Mọi người, tập trung làm thôi, chút nữa có khách lại dọn không kịp.”
Nghe thấy hiệu lệnh của Mộc Mân, ai nấy đều đi làm công việc của mình.
Mộc Mân là con người có trách nhiệm, tính tình lại trung thực và ngoan ngoãn, bà chủ ở đây giao cho cô chức nhóm trưởng để bảo ban các đồng nghiệp khác làm việc chăm chỉ.
Đương nhiên cô rất vui, vì khi làm nhóm trưởng cô lại được bà chủ thưởng riêng một khoản tiền nho nhỏ.
Trong khi mọi người đang sắp xếp công việc cho bản thân, Mộc Mân lại thấy Bác Uông từ đầu đến cuối cứ đứng một góc nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đó tuy không phải ác cảm cũng như tình ý, nhưng nó khiến cô không thoải mái.
Cô đi tới nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Còn cậu?”
“À, vì hôm nay là ngày đầu tiên nên em chỉ đến xem mọi người một chút, em sẽ bắt đầu làm việc từ ngày mai khi có đồng phục.” Cậu ta cười, một nụ cười tươi rói.
Mộc Mân hơi đỏ mặt, như vậy là sao chứ, cái nụ cười này cứ như cố tình vậy.
“Tôi đi trước.” Cô cố tình tránh mặt Bác Uông rồi đi sâu vào bên trong nhà hàng.
Bác Uông đi ra khỏi nhà hàng, sau khi lên chiếc xe ô tô sang trọng liền rút ra chiếc điện thoại.
“Chị Ngọc Ly, mọi chuyện đã theo ý chị.
Em tiếp cận được chị ta rồi, giờ phải làm những bước gì đây?”
Thấy em trai yêu quý của mình gọi báo cáo, Ngọc Ly xoay vòng cung chiếc ghế đang ngồi, trên bàn là chiếc bảng hiệu: Trưởng phòng kinh doanh.
“Dễ thôi, hãy làm cô ta yêu em.
Chị tin vào khả năng của em.” Ngọc Ly nhếch mép, đôi môi đỏ đẹp đẽ.