“Mẹ, con không sao.” Cô bé mặc áo ngủ chạy xuống lầu.
Mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt.
“Cái gì mà không có việc gì, ngày hôm qua đau bụng cả đêm, buổi sáng nay còn phải đến bệnh viện truyền nước mà.”.
“Mẹ, đừng nói nữa.” Cô bé lúng túng đến mức đầu ngón chân cũng đỏ.
Cậu bé bình tĩnh hỏi: “Sao lại bị tiêu chảy?”
“Tiểu Nguyệt không ăn được đá bào, ăn vào là bệnh ngay
Cô bé đáng thương mở mắt nhìn cậu bé, đá bào đã là cái gì chứ, cho dù là độc dược thì cô bé cũng nuốt, bơi vì đó là lần đầu tiên Triệt Triệt mua đồ cho cô bé ăn nha.
Khi cả hai cùng vào sở tam, lần này không may CỐ Minh Triệt và Kha Nguyệt bị phân ra hai lớp khác nhau
Cô bé chạy đến rất thường xuyên, nhiều đến mức tất cả các bạn học của cậu đều biết cô bé.
Cô bé cũng không chủ động bắt chuyện, chỉ lặng lẽ chờ.
Nếu cậu không để ý đến cô bé cứ như thế mà đi qua thì lúc đó cô bé sẽ cúi đầu nhìn ngón chân, chờ cậu bé đi xa, cô bé thở dài, rồi mình sẽ bỏ đi.
Còn nếu cậu bé để ý đến cô bé thì cô bé sẽ như con chim khách nói liên tục không ngừng.
Khi đó, nguyện vọng lớn nhất của cô bé là thi vào cùng trường cao trung với cậu.
Nếu cô bé thi không tốt nhất định bố sẽ dùng tiền để cho cô vào đó học, thế nhưng mà cô bé lại thi được, hơn nữa thành tích còn không tệ.
Cố Minh Triệt đi từ trên xe xuống, bạn học phía sau Vỗ vai cậu một cái, miệng lải nhải.
“Này, Cố thiếu, cô vợ nhỏ kia của cậu cũng tới!”
Các bạn học nam khác ai nấy đều nháy mắt, nở nụ cười.
Cố Minh Triệt không hề liếc mắt, bước chân vẫn đi đều như không bị bất cứ điều gì làm ảnh hưởng.
Nơi này là trung tâm hoạt động của thanh thiếu niên, hôm nay, mấy người các cậu đại diện cho thành phố tham gia cuộc thi robot toàn quốc, cậu không muốn tâm trạng bị xao động.
Nhưng lúc này cậu lại có phần buồn bực, cô bé ấy lại trốn học?
“Kia chạy đến rồi kìa.”
Bạn học đẩy vai Cố Minh Triệt một cái.
“Các cậu có muốn thi đấu không hả?”Cố Minh Triệt tức giận hỏi vặn một câu, bước chân lại nhanh hơn.
Mấy bạn học cười hắc hắc, rồi đưa ra thẻ dự thi,
bước vào trung tâm .Vừa đi vào, Cố Minh Triệt nhanh chóng ngoái đầu lại.
Kha Nguyệt vẫn còn đang bị nhân viên công tác chặn ở ngoài cửa lớn, để có tay lấy giấy chứng nhận ra, cô bé bèn kẹp cả đống đồ uống vào khuỷu tay, những thứ đồ uống kia quá lạnh làm cho bên ngoài vỏ chảy ra một tầng bọt nước,