Mười chín giây, tốc độ đã nhanh hơn tám giây so với năm ngoái của họ, tiến bộ rất lớn.Vài giây ngắn ngủi, ánh mắt cậu lập tức nhìn sang con robot thua cuộc.
Giờ phút này toàn sần sôi trào, không ai chú ý đến Con robot như chiếc hộp giấy kia cả.
Nó không biết mình thua, vẫn còn cố gắng chạy trên đường băng.
Anh đang nghĩ đến đây thì bỗng chốc thấy bên cạnh xuất hiện một vật nhỏ, rồi lại nghe cô lẩm bẩm: "Chắc là nó buồn lắm”.
Lúc này anh chỉ nhếch môi :“Ngu ngốc”.
Kha Nguyệt thấy anh nói chuyện với mình liền quay sang tán thưởng :“Ô Triệt Triệt của chúng ta ngầu thật đấy, chắc hẳn chú Cố sẽ tự hào về cậu lắm!”.
Cố Minh Triệt vừa nghe thấy bố Cố liền lạnh mặt, các bạn học nam cũng lần lượt đổ mồ hôi vì ai cũng biết bố của Cố Minh Triệt cực kỳ không thích công việc chế tạo robot này của cậu
Kha Nguyệt vẫn không chút để ý nói tiếp với các bạn học nam “Hôm nay các cậu vất vả rồi, tớ thay mặt Triệt Triệt mời các cậu đi ăn nhé!”.
Các bạn học bối rối cười khan “Haha không cần khách sáo, Cố thiếu với chúng tôi đều như người một nhà cả mà.”
Kha Nguyệt vẫn cố chấp mời, các bạn học nam thấy không ổn liền quay sang nhìn Cố Minh Triệt
Quả nhiên thấy Cố Minh Triệt nhíu mày: “Cậu về đi, chúng tôi không cần”.
Kha Nguyệt thất vọng
Bạn học Đinh thấy tình huống có vẻ ngại ngùng liên lên tiếng giải vây cho Kha Nguyệt
“Vậy để hôm khác nhé, hôm nay chúng tôi có hơi mệt, hẹn cậu lần khác chắc chắn chúng tôi sẽ mời” cậu
vừa nói xong thì các bạn học nam xung quanh đều gật đầu hưởng ứng:“Đúng vậy, đúng vậy nhất định!”
Kha Nguyệt thấy bạn học Đinh để lại cho cô một chiếc thang, nên cũng vội vàng đi xuống:“.
vậy được rồi hẹn mọi người khi khác nhé, vậy tớ về đây” nói rồi quay sang nhìn Cố Minh Triệt thấy cậu không để ý thì buồn bã rời đi.
Kha Nguyệt đi rồi thì các bạn học nam thở phào:“ÂY da cái vận đào hoa của bạn học Cố”.
Chưa kịp nói xong thì thấy Cố Minh Triệt cười lạnh: “Lần sau ư? Từ khi nào mà các cậu quyết định thay tôi thế?”.