Cô từ từ đứng lên, đôi chân đã tê bại, một ngày không ăn uống, trong phút chốc đứng lên, bước chân đã lảo đảo một chút.
Sắc mặt của cô tái nhợt quỷ mị, cô động đậy khóe miệng, rất nặng nề hướng về hắn cười một tiếng, lúc này mà cô vẫn có thể cười được, nhẹ nhàng nỉ non một câu: "Em nói giỡn."
Lời nói của Cố Minh Triệt tựa như một thanh đao vô hình đâm thẳng vào tim của cô, ngũ tạng nội tâm đều tổn
hại.
Khó khăn thở ra một hơi, cả người cô lạnh đến mức run rẩy.
Cô từ từ xoay người, gian nan bước về phía trước một bước đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại, gắt gao nắm chặt tay, hít một hơi,
Kha Nguyệt cúi đầu, nước mắt nóng rực theo đôi má lặng lẽ lăn xuống: “Vị hôn phu...Haha em mong vị hôn phu này sau đêm nay sẽ mau chóng trở lại bổn phận của mình.”
Cố Minh Triệt tức giận :“Cô dám uy hiếp tôi?” Kha Nguyệt chỉ mỉm cười, rồi quay đầu bỏ đi
Cố Minh Triệt cảm thấy bực tức ngột ngạt liền đẩy cô bạn gái bên cạnh ra, hắn nghĩ Kha Nguyệt sẽ hèn mọn mà cầu xin hắn trở về,
Những hình như hôm nay bóng lưng ấy dường như đã có một chút kỳ lạ
Nghĩ rồi Cố Minh Triệt lại nhếch môi khinh thường, đồ hèn mọn như Kha Nguyệt thì bỏ được mình sao? Nực cười
Kha Nguyệt đứng ở góc tối của quán bar, đôi mắt thất thần, hai đầu chân mày lộ ra một vẻ nhàn nhạt sầu bị và vô lực.
Cô gượng ép nhẹ cong khóe miệng, sửa sang lại mái tóc dài bị gió rét thổi tung, quan sát một chút rồi xoay người bước về chỗ của Tô Đan Đan.
Tô Đan Đan vừa ngẩng đầu lên thì thấy Kha Nguyệt:“Cậu đi đâu mà lâu vậy Nguyệt Nguyệt, mình còn định chờ thêm năm phút nữa không thấy cậu trở lại thì sẽ đi tìm đấy, có việc gì xảy ra sao?”
Kha Nguyệt giả bộ bình tĩnh nói:“Mình thì còn có việc gì được chứ, Tào Tháo rượt mình ác quá thôi, đừng lo."
“Mình đã nói trước rồi, trước khi chúng ta tới đây thì nên ghé qua ăn tối trước mà cậu không chịu bây giờ hối hận chưa.” Tô Đan Đan không hề nghi ngờ
Kha Nguyệt nghĩ thầm, nếu không đến vào lúc này thì sao có thể thấy một màn đặc sắc vừa rồi chứ, nghĩa là một việc nhưng Kha Nguyệt lại nói:“Tiên nữ Đan Đan nói gì cũng đúng nha.”
Tô Đan Đan kiêu ngạo hất cằm :“Bốn tiên nữ tạm tha cho người vì tôi không nghe lời đó, lần sau lời bốn tiên nữ là thánh chỉ nghe rõ chưa” nói rồi bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đấy liền quay sang chỗ Kha Nguyệt
À phải rồi Nguyệt Nguyệt chuyện hôm nay cậu đã nói với Cố Minh Triệt chưa, cậu ta nói gì?”
Nghe đến đây Kha Nguyệt chua xót một hồi, cố gắng điều khiển giọng nói tự nhiên nhất đáp :“Mình gọi cho anh ấy rồi, anh ấy nói nếu có gì khó khăn cứ đến tìm anh ấy."
Tô Đan Đan bĩu môi :“Chỉ thế thôi sao, tên đàn ông lạnh lùng.
Nếu sau này cậu và cậu ta lấy nhau mà tên chó đó làm cho cậu uất ức gì thì cứ nói với mình, mình đi xử cậu ta.”
Kha Nguyệt vội chuyển chủ đề “Được rồi, được rồi anh ấy còn nhiều việc phải làm mà, không phải đã có tiên nữ Đan Đan ở đây với mình rồi sao, anh ấy còn phải lo gì nữa chứ.”.
Tô Đan Đan vui vẻ gõ trán Kha Nguyệt:“Cậu đó.”
Kha Nguyệt nghĩ thầm, nếu như Cố Minh Triệt chỉ lạnh lùng như vậy thì cô cũng vui vẻ lắm rồi.
Nhưng anh còn chẳng thèm quan tâm câu chuyện mà cô nói, người đàn ông mà cô yêu rốt cuộc tuyệt tình đến thế nào chứ?
Ở một bên của phòng bao
Sau khi Kha Nguyệt đi, có người xì xào, bàn tán, hầu như ai cũng muốn xem trò vui của cô, có người còn lên tiếng chế giễu :
“Kha gia thì là cái thá gì mà đối xứng với Cố thiếu chứ.
Nếu không phải là bác Cố thân với Kha gia thì sao Mạc Lệ." Lời nói mới được phân nửa, người đó đột nhiên im lặng.
Chuyện này mặc dù không phải là điều luẩn quẩn cấm kỵ gì nhưng mà mọi người chưa bao giờ nhắc tới sự kiện đó ở trước mặt Cố Minh Triệt.
Ánh mắt của Cố Minh Triệt càng lúc càng lạnh.
Trong bọn họ cũng có người tận mắt chứng kiến hôm đó vào mấy năm trước, sự vô tình của Cố Minh Triệt bọn họ cũng đã được lãnh ngộ.
Hắn nhẹ động đậy khóe miệng: "Tôi đi về trước, đêm nay tôi còn có việc."
Kể từ tối hôm đấy, Kha Nguyệt có vẻ đã trầm tính, ít nói hơn rất nhiều
Đến một tuần sau thì cả hai nhận được giấy trúng tuyển của đại học, Cố Minh Triệt thì khỏi phải nói, anh đỗ Thanh Hoa một cách dễ dàng
Còn Kha Nguyệt cố gắng lắm mới đỗ được một trường đại học chính quy tuyến ba
Ít nhất còn cùng một thành phố Kha Nguyệt tự nhủ..
Cả hai gia đình lúc này cũng rất bận rộn để chuẩn bị lễ đính hôn cho Kha Nguyệt và Cố Minh Triệt
Kha Nguyệt càng cách ngày đính hôn càng gần thì lại càng thấp thỏm, không hiểu sao cô có dự cảm chẳng lành
Y như rằng mấy ngày sau, khoa công nghệ thông tin của đại học Thanh Hoa lan truyền ra một tin là hoa khôi trường Tử Nhiễm và thái tử gia của Cố thị đang yêu đương
Có không ít bạn học nữ ganh ghét Tử Nhiễm, nói cô ta là hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn đàn ông
Mà cũng không phải không có lý, Tử Nhiễm gần như là tượng đài cho sắc đẹp ở Thanh Hoa, cô thông minh, sắc sảo, mạnh mẽ không lý gì lại không thể chinh phục được cậu chủ nhà họ Cố
Lúc Kha Nguyệt nghe được tin này, cũng rất bình tĩnh
Cô không thể hành xử nông nỗi như cách làm với Mạc Lệ được, ngu ngốc rơi vào bẫy một lần là đủ rồi
Buổi chiều hôm ấy, mẹ Cố mời Kha Nguyệt sang chơi
Kha Nguyệt ngồi uống trà cùng với bố Cố trong vườn nhà ông.
Từ nhỏ cô đã rất hay đến đây.
Hai nhà vốn là thân hữu lâu năm, bố Cố luôn xem cô là con cháu trong nhà.
Kha Nguyệt từ bé đã rất thích Cố Minh Triệt, vậy nên cô vẫn thường tới đây thăm hỏi bố Cố mỗi khi có thời gian.
“Nói thật bác rất vui khi hai đứa có thể kết đôi, hai đứa chúng con đều được chúng ta nhìn từ bé đến lớn, tính cách của hai đứa ta đều hiểu cả”.
Ông lại ậm ừ :“Nguyệt Nguyệt, ta biết con cũng không dễ dàng gì, nhưng ta thật lòng muốn con làm con dâu ta, nếu Minh Triệt có làm việc gì có lỗi với con, con cứ nói với bác, ta không tin người làm bố này lại không quản nổi nó”.
Kha Nguyệt vội vàng lắc đầu :“Dạ không có, Minh Triệt đối với con rất tốt ạ, bác đừng lo ạ”.
Bố Cố thở dài :“Vậy nói về việc đính hôn, con thấy hai bác chuẩn bị như vậy có ổn thoả không, con còn muốn thêm thứ gì không cứ nói với bác.”
“Mọi việc đều rất tốt ạ, con rất thích.
Hai bác còn nhiều việc mà còn làm thế này thật phiền hai bác, nếu
không có hai bác con cũng không biết phải chuẩn bị những gì nữa.” Kha Nguyệt đáp
BỐ Cố rất vừa lòng với câu trả lời này, nghĩ thầm đứa trẻ này thật biết cách ăn nói, ông bạn già của mình quả thực đã dạy dỗ ra một đứa nhỏ rất hiểu chuyện
Mẹ Cố vừa đi đến, đặt đĩa trái cây lên bàn rồi ngồi xuống nói:
“Không phiền, không phiền chút nào.
Mẹ cũng rất thích việc này.”
Mẹ Cố vừa dứt lời Kha Nguyệt liền đỏ mặt
Bà tinh ý phát hiện ra điều này liền trêu chọc: “Không phải nên đổi xưng hô rồi sao, nào nào chúng ta tập làm quen trước, gọi mẹ đi nào”
Kha Nguyệt đỏ mặt :“M..Mẹ”.
Bà Cố được dỗ vui cười đến tất cả mắt:“Con gái ngoan, Con gái ngoan”
Cùng với sự bối rối của Kha Nguyệt là giọng bố Cố đằng hắng.
“Được rồi Nguyệt Nguyệt, ta biết thằng con trời đánh của ta lại gây hoạ...!Chuyện đứa con gái kia, Con đừng suy nghĩ nhiều.
Ta sẽ giải quyết.”
Kha Nguyệt ngạc nhiên nhìn bố CỐ, thì ra ông cũng biết:“Bác...!bác sao bác lại biết?”.
Bố Cố đáp:“Ta tuy già nhưng chưa lẩm cẩm.
Người như cô ta ngoài đường có đầy.
Nếu Minh Triệt không đồng ý kết hôn với con, đứa con này ta cũng không cần tới.
Gia tài để lại, một xu ta cũng không cho nó”.
“Không cần phải vậy đâu bác!”Kha Nguyệt lo lắng nói.
Cho dù bị anh lạnh nhạt thế nào cô vẫn không bao
giờ muốn anh bị tổn thương, vì cô biết rõ người đau hơn sẽ là bản thân mình.
BỐ Cố ngả người về sau ghế nhìn cô:
“Thái độ của nó đối với con tệ thế nào ta cũng biết, ta sẽ giải quyết tất cả con cứ tập trung vào lễ đính hôn đi, chuyện này con đừng quan tâm.”
Thấy thái độ bố Cố đã quyết tuyệt như vậy Kha Nguyệt cũng không tiện nói gì nữa, cô đành lặng lẽ gật
đầu
Bố Cố vừa lòng “Được rồi tối ở lại đây ăn cơm đi.”
Kha Nguyệt bắt đắc dĩ nhìn ông “Ừm...!dạ bố con nói là không nên làm phiền hai bác nhiều ạ.”
Bố Cổ phổng mũi tức giận :“Lão già đáng chết, ông ta hôm nọ bị ta cho leo cây nên tức giận đây mà, lúc nào con trở về gọi ta sang Kha gia với”.
Kha Nguyệt liền ngoan ngoãn gật đầu BỐ Cố đi rồi chỉ còn mình cô ngồi sau vườn
Kha Nguyệt nhìn vào khoảng hư không, không ngừng nghĩ ngợi, liệu đi đến bước này là sai hay đúng...!
Tình yêu đúng là liều thuốc độc mà không hề có thuốc giải.
Đàn bà luôn cố chấp dính vào nó, cho dù có bị thương tổn đầy mình cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Mưa rơi thấm ướt ngón tay Kha Nguyệt, ý lạnh dần dần kéo suy nghĩ cô quay về.
Cô vội đi vào trong biệt thự, quần áo đã có vài chỗ bị thấm ướt, đuôi tóc có vài giọt nước li ti đang chảy xuống.
Vừa bước vào trong nhà, ánh mắt cô đã chú ý ngay đến Cố Minh Triệt đang ngồi cao cao tại thượng ở ghế Sofa
Lúc này Kha Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy mình thật chật vật, hèn mọn, một người phàm tầm thường hoàn toàn không xứng với con người như thần tiên ngồi trên kia
Lúc này cả hai nhà Cố và Kha đều đang bận tối mũi để chuẩn bị lễ đính hôn
Trái ngược với họ thì hai nhân vật chính của chúng ta lại rất rảnh dỗi như người sắp đính hôn không phải là mình vậy
Buổi tối hôm ấy bố Cố và bố Kha ngồi với nhau quyết định sẽ mời những lãnh đạo cấp cao của thành phố A đến, muốn tiệc đính hôn của hai con mình long trọng nhất
Quả thật rất long trọng, chỉ là tiệc đính hôn mà quy mô còn to hơn cả đám cưới
Trước hôm diễn ra một ngày Cố Minh Triệt đến tìm Kha Nguyệt
“Cô thật nghị lực đấy, tôi không ngờ nhiều chuyện xảy ra như vậy mà cuối cùng cô vẫn cố chấp muốn làm bà Cố”
Kha Nguyệt chỉ cười nhẹ :“Anh quá khen rồi.”
Cố Minh Triệt không hiểu nổi, tại sao lại có người mặt dày như Kha Nguyệt được chứ
“Vậy thì cô cũng đừng trách tôi, đây là sự tử tế cuối cùng mà tôi dành cho cô”
Nói xong liền quay đi
Kha Nguyệt im lặng, cô biết bản thân cô rất ích kỷ, thế này có khác gì bức hôn đầu chứ, nhưng cô bị bệnh nặng, cái thứ bệnh mà chỉ có một phương thuốc duy nhất là Cố Minh Triệt
Tối hôm đấy Tô Đan Đan gọi điện cho cô
“Nha đầu, chúc mừng, chúc mừng cậu nha, chắc hẳn cậu đã mong chờ điều này từ rất lâu rồi nhỉ, giấc mơ thành công chúc cậu trọn đời hạnh phúc tiểu tiên nữ của tớ”Tô Đan Đan vui vẻ nói
Kha Nguyệt nở nụ cười bất đắc dĩ “Cảm ơn cậu...!nhưng Đan Đan này, giấc mơ thành hiện thực không phải tớ nên vui vẻ sao? Tại sao lại trái tim lại khó chịu như vậy”.
Tô Đan Đan hoảng hốt:“Sao vậy Nguyệt Nguyệt, Cố Minh Triệt làm việc gì có lỗi với cậu sao?”
“Không có, mình chỉ cảm thấy áy náy thôi” Kha Nguyệt thở dài
Cô bất lực nói tiếp:“Hình như mình sai thật rồi Đan Đan, mình chỉ nghĩ đến hạnh phúc của bản thân mà quên đi Minh Triệt anh ấy cũng cần hạnh phúc.”
“Không Nguyệt Nguyệt, cậu không sai, yêu một người không phải việc gì sai cả, ai cũng có quyền được tranh giành hạnh phúc.
Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, mai là lễ đính hôn rồi, chẳng lẽ cậu muốn mai mắt biến thành gấu trúc ư?”
Thấy bạn mình nói thế Kha Nguyệt cũng cảm thấy an tâm một chút, cô lên tiếng :“Được rồi, được rồi là mình nghĩ linh tinh thôi, cậu không cần để trong lòng,
ngủ thôi, chúc cậu ngủ ngon”
Nhân lúc Kha Nguyệt chưa kịp cúp máy thì ở đầu bên kia Tô Đan Đan nói :“Nguyệt Nguyệt, cậu sợ gì chứ, cho dù trời có sập mình vẫn sẽ ở đây bảo vệ cậu.”
Kha Nguyệt xúc động :“Đan Đan cảm ơn cậu!”
Tô Đan Đan cũng sợ Kha Nguyệt nghĩ quá nhiều liền thúc giục :“Được rồi ngủ đi nào đồ ngốc” sau đó liền cúp điện thoại
Sau khi nói chuyện với Tô Đan Đan xong Kha Nguyệt thấy trong lòng ấm áp hơn.
Đang chuẩn bị đi ngủ thì chợt có người gửi tin nhắn đến, Kha Nguyệt linh cảm chẳng lành
Quả nhiên là tin nhắn từ số lại, mà tin nhắn này có một video tầm năm phút, đều là Cố Minh Triệt,
Trong ảnh Cố Minh Triệt ôm ấp một cô gái:
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, dừng trên người Cố Minh Triệt và cô gái.
Trước mặt hai người đặt một cái giá và máy ảnh, cô gái đứng trước, Cố Minh Triệt đứng sau ôm lấy cô, dạy cô chọn góc chụp thế nào, làm cách nào để chụp ra một bức anh đẹp.
Có lẽ cả đời này của Kha Nguyệt cũng chưa từng thấy anh dịu dàng như vậy.
Người phụ nữ còn cầm máy ảnh nói đùa, khóe môi cong lên.
Cô nhận ra được cô gái này là Tử Nhiễm, hoa khôi của trường đại học Thanh Hoa
Trong lòng Kha Nguyệt một mảng lạnh lẽo, đoạn clip ngắn này chẳng phải để chứng minh rằng trong lòng Cố
Minh Triệt hoàn toàn không có chỗ cho vị hôn phu trên danh nghĩa như cô sao
Cả đêm Kha Nguyệt trằn trọc, đến rạng sáng mới chợp mắt được một chút thì ba tiếng sau mẹ Kha đã lên gọi cô
“Nguyệt Nguyệt tám giờ rồi, dậy đi spa với mẹ nào, Con gái lớn như vậy rồi, đừng lười biếng nữa, nếu như vậy sau này lấy chồng bị ghét bỏ thì sao đây?”
Kha Nguyệt nghĩ thầm, dù con có chăm chỉ thế nào đi nữa Cố Minh Triệt cũng không thích con, đó chỉ là suy nghĩ chứ Kha Nguyệt nào dám nói ra để mẹ phải suy nghĩ nhiều
Cô liền nhanh nhanh chóng chóng đi làm vệ sinh cá nhân rồi đi thẩm mỹ viện cùng mẹ Kha
Vì mẹ Kha là khách VIP nên cả hai người không cần ngồi phòng chờ mà được đưa vào bên trong luôn
Di Mai hôm nay là người thực hiện liệu trình cho Kha Nguyệt, dì cảm thán
“Da tiểu thư đẹp thật đó, nhưng hình như hôm qua thức muộn nên mắt xưng quá nè, màu sắc cũng không được tươi tắn nữa.”
Chưa kịp chờ Kha Nguyệt trả lời mẹ Kha đã đáp lại :“k hahaa, hôm nay là ngày đính hôn của con bé, chắc đêm qua háo hức đến không ngủ được ấy mà.
Di Mai hôm nay cô phải chăm sóc thật kỹ cho con bé nha, tôi muốn tối nay nó phải là người xinh đẹp nhất.”
Di Mai nghe vậy liền vui vẻ :“Dạ vâng thưa phu nhân, tối hôm nay tiểu thư Kha Nguyệt chắc chắn sẽ là cô gái nổi bật nhất”
Kha Nguyệt nghe vậy trong lòng liền cười nhạo, cả mẹ và dì Cố đều quy định hôm nay khách mời tham gia đều chỉ được mặc hai tông trắng và xanh, riêng cô thì sẽ mặc lễ phục cao cấp thiết kế riêng, như vậy còn không nổi bật được sao
Cô nhớ lại vì để xứng đáng với Cố Minh Triệt bản thân cô đã phải lén lút hết lần này đến lần khác cố gắng học toàn bộ kỹ năng phù hợp với thân phận của mình, vạn năm như một ngày, phong cách quần áo tới bây giờ cũng chưa bao giờ thay đổi, học từ đàn dương cầm đến kéo đàn Cielo, đơn giản là biết bản thân là con dâu tương lai của Cố gia, phải gả cho Cố Minh Triệt.
Nhưng cuối cùng anh còn chẳng thèm nhìn tới cô...!
Lời tác giả: Có một câu nói mà tôi rất tâm đắc, là thế này:
Bạn bóc một quả cam rất chua rồi cảm thấy hối hận, nhưng bạn không biết rằng, đối với quả cam mà nói, đó là tất cả những gì nó có.
Sau khi ở thẩm mỹ viện về
Mẹ Kha lấy điện thoại ra nhìn thời gian, vừa đúng lúc quản gia Tần gửi tin nhắn cho mình.
“Phu nhân, lễ phục thiết kế riêng cho tiểu thư đã xong, phu nhân có muốn đích thân qua xem không ạ?”
Mẹ Kha quay sang nhìn con gái hỏi:“Tiểu Nguyệt con có muốn đi xem thử lễ phục không, không vừa ý ở đầu còn có thể sửa lại được.”
Kha Nguyệt gật đầu
Mẹ Kha liền gọi lại xác nhận với quản gia sẽ qua xem thử, bà quay sang nói với tài xế :“Đến số 5 đường Đế Đô.”
Chiếc váy thiết kế là vai trần lộ lưng, hoàn toàn phố bày được tấm lưng xinh đẹp của Kha Nguyệt ra ngoài,
Mẹ Kha rất hài lòng, ngay cả Kha Nguyệt cũng phải cảm thán đúng là người đẹp vì lụa mà...!
Rất nhanh, giây phút Kha Nguyệt mong chờ cũng đã đến.
Lễ đính hôn của hai người cuối cùng cũng diễn ra.
Đây cũng là ước mơ lớn nhất đời này của cô, dù Cố Minh Triệt đối với cô không có tình cảm nhưng cô muốn trải qua cảm giác thiêng liêng chỉ có một lần trong đời nay
Người chủ trì là một người đàn ông trẻ tuổi, giọng nói vô cùng dễ nghe.