Sau đó tôi tránh gặp mặt hắn rất lâu.
Có nhiều lúc lỡ nhìn thấy hắn ở cầu thang tôi đã chạy như bay lên phòng.
Hắn cũng nhận thấy sự kì là của tôi cũng muốn hỏi rõ nhưng tôi né như né tà căn bản là không có cơ hội hỏi.
Tân Hướng đi từ ngoài vào vẻ mặt rất hớn hở:
- Cô Tang! Mấy đồ cô nhờ lần trước tôi đã thu xếp ổn thoả rồi.
Tôi vui vẻ nhận lấy thùng đồ đạc.
Kiểm tra một lát rồi định bỏ vào trong thì Tân Hướng bất ngờ hỏi:
- Tối nay cô có định tới dự tiệc đông của công ty lão đại không?
- "Tiệc đông"?
- Giống như tiệc cuối mùa á, bọn tôi hay gọi vậy vì ngoài tiệc đông công ty còn tiệc xuân, hạ, thu.
Sếp tôi nói mỗi cuối mùa đều sẽ được ăn tiệc.
Người quen của sếp đều được mời.
Tôi đã định sẵn câu trả lời, nhưng Tân Hướng lại nhanh hơn tôi:
- Sếp tôi nói tối nay toàn bộ điện của thành phố sẽ dồn vào phía trung tâm bữa tiệc, cô ở nhà thì chỉ có chết cóng thôi.
Mặt tôi tối sầm lại, Tân Hướng vẫn bên tai lải nhải.
- Tôi nghe nói lần này lão Lâm cũng về, sếp của tụi tui đã mời cô đi thì cô không được từ chối, à sếp bảo tôi chuẩn bị cô cái này.
Tân Hướng đưa cho tôi một hộp quà.
Bên trong là một chiếc váy hai dây xẻ tà màu trắng và một đôi dày cao gót cùng tông.
- Chưa hết sếp bọn tôi còn đưa cô cái này!
Là trang sức, trong hộp đen là một chiếc vòng cổ ngọc trai hồng.
- Anh ta đã chuẩn bị hết đấy sao?
- Sếp kêu tôi đưa cho cô, tâm ý của ngài ấy cô không thể từ chối.
Thấy không trả lại được cũng không thể từ chối, tôi đàng miễn cưỡng cất nó đi.
Đồ tôi nhờ Tân Hướng mang tới đều chỉ là những đồ vật cần thiết bình thường.
Nên tôi cũng không tiện kiểm tra kĩ càng.
Từ chiều tôi cũng đã tự chuẩn bị xong.
Ở bữa tiệc tối nhất định định sẽ có rất nhiều vị tiểu thư, doanh nhân những người có chỗ đứng trong xã hội.
Tân Hướng và Cẩn Mạch đã đứng trong sân nhà mọi người đều đang đợi tôi.
Anh vẫn một vẻ lãng tử ấy nhưng ăn mặc trang trọng hơn.
Quần tây với vest đen.
Anh hơi tựa người vào xe hút một điếu thuốc.
Làn khói nóng đi sâu vào hai lá phổi, số còn thì toả ra trong không khí.
Tôi đã chuẩn bị xong, nâng niu chiếc vòng cổ anh tặng đeo lên cổ.
Phong thái ưu nhã.
Thấy tôi đi xuống, anh mở cửa trước cho tôi.
Vẫn như cũ tôi chỉ là khách, ghế phụ là dành cho chủ mẫu nhà anh, tôi di chuyển tới ghế sau.
Anh biết tôi lại tính ngồi ghế sau nên đã chất một đống đồ ngay vị trí đó.
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Cẩn Mạch không nói nhiều trực tiếp đẩy tôi vào ghế phụ.
Dù bất đắc dĩ nhưng tôi vẫn không cam tâm.
Tôi thề sau khi tới nơi sẽ tách ra khỏi anh càng xa càng tốt.
Giá như ý định ấy thành.
Vừa bước xuống hắn đã kéo eo tôi đi cạnh.
Mọi người đều nhìn tới lé mắt.
Tôi cũng phối hợp với hắn, dù dì tỏ ra miễn cưỡng hay xấu hổ cũng không đúng lắm.
Đợi hắn lên sân khấu phát biểu tôi trốn vào một góc.
Tôi không uống được rượu nhưng vẫn giả vờ uống.
Cơn đau ở bụng của tôi càng ngày càng nặng.
Mỗi lần đau đều như chết đi sống lại, mất ngủ đã là chuyện thường xuyên.
Tôi cứ nghĩ nấp ở một chỗ thì sẽ không ai chú ý, nhưng tôi đã xem thường ảnh hưởng của anh.
Một nhóm cô nàng tiểu thư tới chỗ tôi.
Trong đó có cái cô mà tôi gặp khi vô tình vào nhầm phòng làm việc của anh ở nhà hàng.
Cô ấy chính là cái người tóc vàng đi cùng anh ngày hôm ấy, và cũng rất có thể là người yêu của anh.
- Zô xem ai đây? Thư kí mới của anh Tề hả? Mà tôi nhìn cô quen lắm...hmm không phải cái cô phục vụ ở nhà hàng đấy chứ.
Thằng ngu cũng thừa biết đây chính là loại chuyện gì.
Cô ấy tiếp tục ghé sát tai tôi nói nhưng lời nhục mạ:
- Cô đã làm cách nào để tiếp cận anh ấy vậy? Hay là cô đã...
Tôi chẳng cần biết nhưng cô nàng này gia thế khủng đến đâu hay là gì của Cẩn Mạch, tôi chỉ biết nếu đã là con người thì đều không có tư cách nhục mạ người khác.
Tôi đứng bật giậy, tát cho cô ta một phát giáng trời.
Mọi người xung quanh đang tập trung bàn luận đều im theo giõi chúng tôi.
Mấy cô đi theo cô ta im phăng phắc, trố mắt há hốc mồm.
- Mày...thế mà lại dám tát tao!
Tôi tát thêm một bên mắt ả ta nữa cho đều.
- Đừng cô gia thế khủng, bố mẹ chống lưng là thích động vào ai thì đụng.
Con phục vụ này rất tận tình tiếp đãi cô.
Tôi không chế chân tay ả, ghé sát tai khiêu khích:
- Tôi chính là dùng cách đó để tiếp cận Cẩn Mạch!
Tôi trước kia cũng nắm chức vụ lớn trong công ty, dự tiệc kiểu này không ít.
Ít nhiều có vài kẻ nhận ra tôi.
Dù gì tôi cũng từng thư kí giám đốc đã từng đi khắp nơi chinh phục nhiều hợp đồng khó xơi.
Trong đó có ông John, một tỉ phú dầu mỏ cũng đã nhận ra tôi.
Ông ấy lên tiếng xác nhận danh tính tôi.
Thái độ mọi người đã bớt nghi hoặc về tôi.
Tới Cẩn Mạch cũng bất ngờ.
Mọi người đều chỉ rất tò mò tại sao tôi lại rong ruổi xuất một mình ở đây mà không đi cùng giám đốc.
Có lẽ chỉ có tôi mới biết tôi đã xin nghỉ việc rồi.
Tôi cố đi ra hành lang vì không khí bên trong đều đang rất ngượng ngùng.
Thành phố Roma thật sự rất đẹp, dù tôi vẫn thích Zurich hơn.
Tiếng bước chân quen thuộc tiến tới.
Anh cất giọng hỏi:
- Tôi không ngờ em trước đây có quen biết với lão John.
- Từng kí hợp đồng nên quen biết thôi.
Câu trả lời hời hợt lạ mang theo chút lạnh nhạt.
- Vừa rồi tôi có thấy hơi bất ngờ khi em chỉnh lại đám tiểu thư nhà giàu.
Tôi không nghĩ em sẽ có mặt này.
- Tôi đã tát hai phát, ghì chặt chân tay người yêu anh mà anh vẫn không tức giận, sức chịu đựng của anh đỉnh thật đấy.
Hắn tỏ ra khó hiểu với hai chữ:
- Người yêu?!
Hắn bật cười.
- Anh cười cái gì?
- Cô ta á?
Tôi dựng lông nhím:
- Anh nói vậy là có ý gì, tôi đã thấy cô ta đi cùng anh tới nhà hàng, và cả cây son trên xe anh nữa.
Tôi càng xù lông anh càng nhẫn nhịn giải thích:
- Đó là lí do mà em tránh tôi? Ở nhà hàng là tôi có hẹn với bố cô ta, cô ta chỉ bám theo thôi, còn cây son thì đó là xe của Tân Hướng, cây son đó chắc của bạn gái hắn ta.
Xe tôi hỏng rồi nên mượn xe cậu ta.
Ui trời thế mà làm tôi tưởng, xem ra là tôi tưởng tượng nhiều rồi.
Tôi định quay người bỏ đi thì đột nhiên hắn kéo tay tôi lại đặt lên bệ cửa sổ.
Cướp lấy ly rượu trên tay tôi, một hơi sạch cốc.
Ánh mắt quyến rũ ấy nhìn tôi thâm tình:
- Em ghen sao?
Tôi bị nói trúng tim đen liền phủ nhận:
- Anh nghĩ nhiều rồi! - Tôi đẩy anh ra.
Anh kéo tôi lại khoá môi tôi thật chặt.
Đúng lúc đó bản nhạc giao hưởng vang lên như sắp đặt sẵn, sao băng ngoài trời cũng xuất hiện sáng rực rỡ cứ như thể cả thế giới đều đang ủng hộ chúng tôi.
Hơi thở anh bắt đầu vùi vập.
Anh không thể dữ bình tĩnh, lại còn thêm men trong người.
Anh bế tôi về nhà.
Sau đêm nay tâm trí thể xác này đều là của anh.
Lần đầu của tôi sau 26 năm tuổi xuân là trao cho anh.
Tôi của lúc ấy cũng không màng cái giá phải trả chỉ biết mình toàn tâm toàn ý.
Sau đêm nay tôi sẽ là một người phụ nữ, một người phụ nữ thực thụ.
...
Sáng hôm sau, tôi thấy toàn thân đau nhức.
Hôm qua là bị anh hành đến sắp ngất luôn rồi.
May là còn biết kìm chế.
Tôi bước từng bước khó khăn xuống nhà.
Anh đã không đã ra khỏi phòng tôi.
Tân Hướng đang dưới bếp nấu đồ ăn sáng.
Anh ta còn đâu mảy may biết chuyện gì còn ngây thơ hỏi một câu:
- Sáng tôi thấy sếp bước ra từ phòng cô, tôi qua hai người đã quá chén nên tự đưa nhau về à?
Lời nói chỉ đơn thuần nghĩa là tôi đưa hắn về trong cơn sau xỉn, hai đứa đéo nói gì và lăn quay ra ngủ nhưng lúc đó tôi đã nghĩ đến chuyện tối qua.
Mặt lại bất giác nòng phừng phực.
- Cô làm sao vậy có khi nào sốt rồi không?
- Kh...!Không có gì đâu.
- Tôi thấy cô đáng nghi lắm hmmm
Tân Hướng bắt đầu nhìn tôi xem xét.
Tôi đổi chủ đề.
- Các anh đi theo anh ta được bao lâu rồi?
Tân Hướng chưa buông tha cho tôi nhưng vẫn trả lời:
- Tôi không nhớ rõ nữa, tôi chỉ nhớ ngày đó lão Tề mới 15 đã dấn thân vào kinh doanh rồi.
Anh Tề chạy khỏi ba anh ấy để bắt đầu sự nghiệp.
Tôi và tất cả nhưng người khác đều được anh ấy nhận từ cô nhi viện.
Tân Hướng bắt đầu nghiêm túc:
- Ngày đó tôi với anh Lâm với lão Tề cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Chỉ là không ngờ cả đám vì non trẻ mà bị bắt đi làm đa cấp không lương, đi lừa tiền người khác.
Ở đó chúng tôi phải làm việc 24/7 nhưng chỉ được ăn cơm thừa canh cặn, có lần lão Tề vì sốt mà hoàn thành công việc muộn liền bị đám người đó chích điện tới hôn mê sâu.
lão Tề rất hận bọn chúng âm thầm lên kế hoạch thoát ra khỏi đó.
Hôm ấy là một ngày mưa lớn dữ dội, ba người chúng tôi nhảy khỏi hành lang tầng ba với hi vọng lợi dụng cơn mưa trốn thoát.
Dù đã thoát ra nhưng chúng tôi đã không còn nơi nào để đi, lúc đó ông John đã cho chúng tôi một nơi sống mặc dù nó chỉ là một cái nhà xe trống.
Ba chúng tôi được ông ấy nhận vào làm, mới đầu chỉ là những công việc nhỏ.
Nhưng với năng của của lão Tề thì không lâu đã có chỗ đứng vững trong công ty.
Năm 26 tuổi chúng tôi tạm biệt công ty của John chính thức lập công ty riêng.
Trong vòng bốn năm đã khiến công ty phát triển vượt bậc.
Lão Tề vẫn không hề quên lão John mà vẫn luôn tìm cách đối đãi thật tốt với ông ấy.
Đó là lý do khi John nhận ra tôi thì hắn đã rất bất ngờ.
Thực ra Cẩn Mạch chưa ra khỏi nhà, anh bước từ cầu thang xuống trách móc Tân Hướng đang kể chuyện say xưa:
- Cậu lại nói gì với em ấy rồi?
Tấn Hướng cũng không dám cãi lại cúi đầu ăn hết tô bún.
Tôi quay người lại, hai cặp mắt tròn xoe nhìn anh.
Anh cũng tiến tới ngồi cạnh tôi.
Anh không ăn, tay cầm ly rượu mắt cứ dán lên người tôi.
Tự nhiên tôi thấy không thoải mái.
Phải rồi ai có thể thoải mái trong hoàn cảnh này được cơ chứ.
- Anh Tề tôi thấy không thoải mái cho lắm anh có thể đừng nhìn tôi nữa được không?
- ...
___ Hết Chương ___.