Edit: Điềm
Beta: Sara
Một chân Hàn Khâm đặt trên bàn đạp của xe đạp, đầu đội mũ đen, chuẩn bị rời đi.
Định một chân đạp ra ngoài thì bị người ta gọi lại.
“Đợi đã.”
Anh cảm thấy bản thân bị trúng tà rồi, rõ ràng biết người kia là ai, còn dừng xe lại muốn bị đánh.
Chỗ ngồi phía sau hơi trùng xuống, có người ngồi lên, anh tức giận quay đầu lại: “Làm gì đó?”
Cô gái đang ngồi ở phía sau điều chỉnh tư thế thoải mái, cười nói: “Chiếc xe này của cậu rất tốt, đông ấm hạ mát, còn rất thoải mái.”
“Vậy tôi cũng chưa cho cậu ngồi đấy?” Anh tiếp tục nói.
Thời Nghiên liếc mắt thở dài, lấy cái mũ đen của mình đội lên: “Làm một người bạn trai, sao cậu có thể từ chối bạn gái của mình? Tệ quá đi thôi?”
“Cậu… ” Hàn Khâm tức giận: “Ý hôm qua của tôi… “
“Tớ không quan tâm, ai bảo cậu trêu chọc tớ.” Thời Nghiên không nghe: “Nhanh lên, đưa tớ đi vườn bách thú, tớ muốn đi xem chim cánh cụt.”
“Rốt cuộc là ai trêu chọc ai vậy?”
“Cậu có đi không? Cha mẹ tớ đang ở nhà đó, chắc một xíu nữa sẽ đi ra.” Thời Nghiên nghiêng đầu bình thản nói.
Hàn Khâm hít một hơi, chân dùng sức đạp bàn đạp đi ra ngoài.
Thời Nghiên nắm lấy góc áo khoác đang bay bay của anh, cười híp mắt nhìn sống lưng của anh.
“Chiếc xe đạp này của cậu mua bao nhiêu tiền vậy?”
“Cậu muốn mua?” Anh không vui nói.
Thời Nghiên lập tức hừ hừ phản bác lại: “Tớ không phải, cậu cũng mua rồi tớ còn mua làm gì?”
Hàn Khâm trợn mắt, được, coi như anh chưa hỏi gì.
“Cậu muốn đi đâu vậy?” Thời Nghiên lại hỏi.
Anh vòng một cái, đạp đến hướng vào công viên bách thú: “Quan trọng không?”
“Cậu đã dẫn tớ đi, tớ phải quan tâm cậu một chút.”
Hàn Khâm dường như thở dài một cái: “Quan tâm không đáng tiền, cậu cho tiền đi đường đi.”
“Chúng ta đây là có chung tài sản… “
“Có tin tôi ném cậu xuống không?” Hàn Khâm hừ một tiếng, cắt đứt cái miệng đang bô bô không ngừng của cô thì Thời Nghiên mới yên lặng lại.
Đến nơi, mặt Hàn Khâm toàn mồ hôi, anh dừng xe lại, cởi mũ xuống, vuốt mồ hôi trên tóc.
Một tờ khăn giấy đưa đến trước mặt anh, anh thuận theo tờ khăn giấy nhìn qua, đụng với nét mặt cười yếu ớt của Thời Nghiên.
Anh không nhận, chuẩn bị rời đi.
“Nghiên Nghiên.” Là tiếng của một người con trai, gọi một mình Thời Nghiên.
Hàn Khâm xém chút nữa đứng không vững, vịn xe ổn định lại quay đầu nhìn qua.
Một người con trai thanh tú sạch sẽ chạy tới, đang cười vui vẻ với Thời Nghiên.
Thời Nghiên sững sờ, khăn giấy trên tay rơi xuống: “Sao cậu lại đến đây?”
“Tớ đi cùng với Lê Hiểu Văn, muốn đến thăm cậu.”
Thời Nghiên lúng túng không cười nổi, quay đầu đột nhiên nhìn thấy Hàn Khâm còn đang đứng im ở đó, yên lặng dùng ánh mắt hỏi anh: “Sao cậu còn chưa đi?”
Hàn Khâm cau mày, đây là lần đầu tiên cô gấp gáp đuổi anh đi như thế, anh nhịn không được nhiều lần liếc mắt nhìn qua người con trai kia, không là một tiểu bạch thỏ thì cũng là ‘con trai cưng’ của mẹ.
Trong lòng anh cười nhạo một tiếng, nhàn nhã đạp xe rời đi.
Nếu như Thời Nghiên biết trong lòng Hàn Khâm nghĩ gì, không chừng sẽ vỗ tay khen ngợi, cậu ta quả là ‘con trai cưng’ của mẹ.
Đời trước, Thời Nghiên xác thực là chạy đi kết hôn cùng với Cao Kiều, bị mẹ Cao Kiều dùng mọi cách phản đối.
Cô cũng có chút từ bỏ, kết quả người buông tay trước lại là hắn, sau này có một trận cãi nhau.
Lúc đó cô nghĩ nếu như cha vẫn còn, chắc chắn ông sẽ không để cô bị người ta ức hiếp như thế.
“Nghiên Nghiên.” Cao Kiều gọi cô một tiếng.
Thời Nghiên hoàn hồn: “Cậu tìm tớ có việc sao?”
“Tớ chỉ là muốn đến thăm cậu một chút, đã rất lâu chưa gặp cậu rồi.” Cao Kiều căng thẳng nắm lấy áo thun, chà chà mồ hôi trong lòng bàn tay.
Thời Nghiên thở dài một hồi: “Hiểu Văn đâu?”
“Buổi tối cô ấy ra ngoài, nói là thời tiết quá nóng, đang ở khách sạn.”
“Tìm một chỗ để ngồi đi, bên ngoài nóng quá.”
“Được.” Cao Kiều cười một cái, đi theo cô.
Thời Nghiên tùy tiện chọn một quán cafe, bên trong có gió mát, cô quyết định gọi hai phần điểm tâm ngọt.
“Cậu gần đây tốt không? Chuyện lúc trước….”
“Rất tốt, có người thích rồi, anh ấy rất quan tâm tớ.” Thời Nghiên lập tức nói chen vào những lời nói của Cao Kiều.
Cao Kiều cười cười: “Vậy sao, là người vừa nãy đúng không?”
Thời Nghiên im lặng thay cho câu trả lời, hai người lại rơi vào cảnh lúng túng.
“Rất nhàm chán đúng không? Thực ra chúng ta vừa mới bắt đầu thì đã nhàm chán như thế rồi, phải không lớp trưởng?” Thời Nghiên cười một cái, uống một hớp cafe vừa lạnh vừa đắng.
Cao Kiều nhìn cô, liếm liếm môi khô khốc, cafe cũng không cầm trên tay.
Thời Nghiên quét mắt nhìn xung quanh, thấy một cô gái mặc chiếc váy màu vàng từ phía bên kia đi qua, cô bỗng ngẩn người.
Thời Nghiên không biết đây là định mệnh hay là trùng hợp.
Thời gian lập tức trở về một năm kia của đời trước, quan hệ giữa cô với Cao Kiều càng ngày càng xấu, mẹ Thời bởi vì cha mất nên vẫn luôn có chút uất ức.
Vì nguyên nhân công việc nên cô phải phải chuyển ra bên ngoài thuê phòng, quen được người bạn còn thân thiết hơn so với Hiểu Văn.
Sau này lại trở thành tiểu tam xen chân vào chuyện tình cảm của người khác.
Cô ấy từng bước từng bước đi đến, Thời Nghiên nhìn Cao Kiều, lại không đúng.
Tất cả những việc này đều có thể thay đổi rồi, nhưng có thứ không thay đổi.
Cái váy màu vàng kia, cô còn nhớ rất rõ.
Cô chuyển nhà đến tầng ba thì trèo lên không được, đập vào mắt cô đầu tiên là chiếc váy này.
Cô ấy nói: “Cậu chính là Thời Nghiên? Tớ tên Tô Vũ.”
“Thời Nghiên? Thật trùng hợp.” Tô Vũ đi tới cười chào hỏi, Thời Nghiên định nở nụ cười thật tươi nhưng không thành công: “Phải, rất trùng hợp.”
Cao Kiều dè dặt nhìn cô, có chút kỳ lạ: “Bạn học sao?”
Tô Vũ giống như là mới nhìn thấy hắn, mặt tỏ vẻ kinh ngạc: “Có hẹn à?”
Bây giờ Thời Nghiên ngay cả nhấc một đầu ngón tay cũng không muốn động, không lên tiếng, không muốn nhìn hai người bên cạnh.
“Cậu không sao chứ?” Tô Vũ nhìn ra nét mặt của cô không đúng, vỗ bả vai cô một cái.
Thời Nghiên lập tức đề phòng, lườm cô ấy, cố nhịn: “Ngại quá.”
Tô Vũ ngẩn ra, không hiểu sao cô lại phản ứng mạnh như thế.
Thời Nghiên thở hổn hển đứng dậy: “Cao Kiều, cậu về sớm chút nhé, tớ còn có việc.”
Cao Kiều vội vàng đứng dậy đuổi theo ra: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao, thật đó.” Thời Nghiên cười một cái: “Chúng ta còn nhỏ, không biết cuộc đời dài bao lâu, có điều khoảng thời gian trước tớ rất vui vì từng có cậu ở bên cạnh tớ, nhưng hiện tại… Coi như là tớ xin lỗi cậu đi.”
“Đó cũng không phải là chuyện lớn gì, giữa chúng ta cũng chỉ là quan hệ bạn bè thôi.
Hơn nữa, sau này vẫn còn là bạn bè mà.” Cao Kiều có chút luống cuống, cảm thấy con người cô thật kỳ lạ.
Thời Nghiên lắc đầu: “Cậu trở về sớm một chút nhé.”
“Thời Nghiên.” Cao Kiều gọi cô lại.
Thời Nghiên quay đầu nhìn hắn: “Sao thế?”
Khuôn mặt của người con trai quả thật rất đẹp, thuộc kiểu thanh tú sạch sẽ.
Sau khi lớn lên sẽ càng đẹp hơn, hai người đứng đối diện, cách nhau chỉ vài mét.
“Tớ không thích uống cafe, cậu không nhớ tớ thích uống sữa lắc sao?”
Thời Nghiên sững sờ, cô quên rồi, quá lâu rồi.
Cô với Cao Kiều quen nhau từ thời cấp ba, lên đại học thì xác định quan hệ.
Sau khi tốt nghiệp thực tập sinh hai năm… Nhưng cô quên rồi, cô nhớ cô với Hàn Khâm ở bên nhau ba năm, chiếm toàn bộ thời gian của cô.
Cao Kiều nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Thời Nghiên, chúng ta quả thật ngay cả bạn bè cũng không làm được sao?”
“Xin lỗi, tính cách của bạn bè cũng cần phải thích hợp.” Thời Nghiên không hổ thẹn.
Một khi cô mềm lòng sẽ nghĩ đến ngày tháng đã từng chia tay, dường như tất cả những điều u tối đều tập trung ở mấy ngày đó.
“Được rồi, vậy… Chúc cậu may mắn.” Cao Kiều cắn môi, xoay người rời đi.
Thời Nghiên nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lúc định thần lại, một chiếc xe đạp vụt qua, người con trai ưu tú đạp xe ngang qua.
Trên cổ anh có những giọt mồ hôi nhỏ vụn, có thể nhìn thấy rất rõ, cô bật cười.
Mắt Hàn Khâm nhìn xung quanh, trong lòng âm thầm đếm số, đợi đếm đến mười rồi.
“Đợi đã!” Cô gái vừa cười vừa chạy qua, đặt mông ngồi xuống chiếc xe đạp của anh: “Đặc biệt đợi tớ à?”
Hàn Khâm không thấy được biểu cảm của cô, cũng có thể nghĩ được bộ dáng gian xảo của cô, hơi cong môi: “Đợi cái rắm, tôi về nhà đi ngang qua không được sao? Khi không lại gặp một người cản đường?
“Được rồi, tớ là ăn cướp, cướp sắc.” Thời Nghiên cười nói.
Hàn Khâm thở dài, không trả lời cô, từ từ đạp xe rời đi.
“Tớ còn chưa có xem chim cánh cụt đâu, cậu nói xem phải làm sao đây?” Thời Nghiên kéo áo anh.
“Nếu như cậu muốn xem động vật nhỏ thì về nhà soi gương, động vật nhỏ đã có ngay trước mặt rồi.” Hàn Khâm thắng xe, một chân thẳng tắp chống xuống đất, hơi nghiêng người nhìn cô.
Ánh mặt trời cũng xuyên qua từ cái nghiêng người của anh.
Rất đẹp..