Editor: Điềm
Beta: Sara
Hai mắt của Hàn Khâm thâm thúy sáng lên trong bóng tối, Thời Nghiên nhìn anh: “Có phải anh không thoải mái không?”
Cô nhìn về phía tiểu khu ở phía trước: “Sắp đến rồi, đi vào thôi.”
Cô định kéo anh đi, nhưng lại bị anh kéo ngược về hôn xuống, cô ngây người một lúc, ngơ ngác nhìn anh, xen lẫn mùi rượu còn có mùi kẹo bạc hà vừa bóc cho anh.
Ở trong đêm hè, có chút nóng bức.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ừm… đi về thôi?”
“Rốt cuộc là anh say hay không say?” Cô nhìn anh chằm chằm, anh bật cười: “Chắc là say rồi.”
Thời Nghiên đánh anh, đi thẳng đến tận cửa nhà.
Khưu Quang Niệm nhìn họ đi vào, trong tay đang cầm món quà muốn tặng cho Thời Nghiên.
“Ngày khác cậu đưa cho ông Thời nhờ ông ấy đưa cho Thời Nghiên.” Khưu Quang Niệm đưa cho tài xế, người tài xế gật đầu nhận lấy.
Vài ngày trước khi khai giảng, cha Thời nhất quyết muốn đưa Thời Nghiên và Mục Niên đi, Thời Nghiên với Hàn Khâm cũng hết cách.
Trong nhà thì đã tìm được người giúp việc làm công theo giờ để dọn dẹp nhà cửa rồi, nhưng nhà thì cách trường học rất xa nên chỉ có thể ở lại vài ngày, đến lúc đó vẫn phải ở ký túc xá rồi.
Thời Nghiên đã hơn một năm không về nhà rồi, cô gần như quên mất ở đây mới là nhà của mình.
Trường học vẫn y như trong trí nhớ, cầm giấy thông báo trúng tuyển chạy lên chạy xuống.
Cha Thời đã chuẩn bị tốt cho cô rồi nên ông trở về Bắc Thành trước, cho nên cô cảm thấy rất buồn chán.
Trước ngày khai giảng vài ngày, Mục Niên đã chuyển đến ký túc xá, Lê Hiểu Văn đi ăn cơm cùng cô vài lần nhưng cô vẫn cảm thấy rất buồn chán, cô rất là nhớ Hàn Khâm.
Anh học ở trường Đại học Chính trị cách nửa cái thành phố, anh thi vào trường với số điểm rất cao, vì vậy vẫn còn đang bận rộn.
Thời Nghiên buồn chán đi dọc theo con đường của thành phố quen thuộc, cô vô tình lại đi tới trước cổng bệnh viện.
Cô sững sờ một lúc, Hàn Khâm vừa hay gọi điện thoại đến.
Cô mỉm cười nhận điện thoại: “Em đang ở cổng bệnh viện.”
Hàn Khâm nói xong lập tức cúp điện thoại.
Thời Nghiên đi vào cửa hàng tiện lợi, cửa hàng này mới mở, còn nhiều thứ mới được bày lên.
Thời Nghiên đứng ở khu vực đồ uống, hơi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Lúc đó cũng giống như thế này, cô nhìn thấy Hàn Khâm, khởi nguồn của tất cả mọi thứ.
Thời Nghiên cầm một chai nước suối đi ra, thì nhìn thấy người con trai ở mé bên kia đường, mặc một áo khoác đen, khi nhìn thấy cô thì lập tức chạy qua.
Cô hơi kinh ngạc, như thể đã trở lại điểm xuất phát.
“Sao em lại tới đây?”
“Em đang rất chán.” Cô cười nhạt, nhìn cửa hàng tiện lợi phía sau: “Anh có biết đây là đâu không?”
Anh nhìn cô đầy nghi hoặc, cô bật cười: “Đó là nơi khởi nguồn giấc mơ của em, là nơi mà anh đã gặp người anh yêu nhất.”
Anh không nhớ chỉ mỉm cười nói: “Vậy à, ngẫu nhiên như thế?”
“Hơi ngẫu nhiên.”
“Đi thôi, em là chủ nhà nên mời anh đi tham quan chứ?”
“Được thôi.” Cô lập tức gật đầu.
Cô đưa anh đi ăn ở cổng trường cấp hai bên cạnh nhà, rất nhiều đứa trẻ đang ăn thịt nướng.
Thời Nghiên gọi hai bát mì cua: “Đây là món ăn yêu thích nhất của em khi còn nhỏ.”
“Còn có trứng cá muối nữa.” Cô mua rất nhiều, Hàn Khâm vừa bất lực vừa buồn cười: “Anh chỉ muốn ăn thôi sao?”
“Không phải, buổi tối không có chỗ nào để đi, ăn đi, ăn xong em dẫn anh đi tham quan.” Cô gấp sợi mì lên.
Hàn Khâm gật đầu bắt đầu ăn, liếc nhìn xung quanh, bên cạnh có người ngồi xuống, sau đó có người kinh ngạc nói: “Nghiên Nghiên? Thật sự là cậu sao? Cậu trở về rồi? Cậu học đại học nào?”
Hàn Khâm cau mày nhìn người con trai, Thời Nghiên ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn cậu ta: “Cao Kiều?”
Năm ngoái, kể từ sau khi từ chối Cao Kiều, cả hai đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của nhau.
“Thật là trùng hợp.”
“Đúng vậy, sao cậu lại quay về?”
“Tớ học Đại học.” Cô mỉm cười, Hàn Khâm cúi đầu ăn mì.
Người đi theo Cao Kiều ngạc nhiên: “Wow, cậu từ Bắc Thành thi đậu Đế Đô? Thật là giỏi, cậu học trường nào vậy? Mau nói đi không chừng chúng ta lại học chung trường.”
“Tôi học Đại học Y.” Thời Nghiên cười, chắc không học chung trường rồi.
Quả nhiên đã nghe thấy Cao Kiều tiếc nuối nói: “Đại học Y à, không học cùng trường với tớ rồi.”
“Người này là…” Có người chú ý tới Hàn Khâm.
Người con trai diện mạo bắt mắt, thân hình cao ráo, không muốn chú ý đến cũng khó.
“Bạn trai của tớ, cũng đang học đại học ở đây.”
“Cậu ta cũng học Đại học Y sao? Sao lại lãng mạn như vậy chứ?”
“Không phải…” Thời Nghiên bất lực xua tay: “Anh ấy học ở Đại học Chính trị.”
Vài người đột nhiên hiểu ra rồi bắt đầu trêu chọc: “Đại học chính trị, thành tích rất tốt nha, người yêu của học bá sao?”
Thời Nghiên ngượng ngùng cười, Cao Kiều ngây người nhìn hai người họ, nói vài câu sau đó tự giác rời đi, Thời Nghiên thở phào nhẹ nhõm: “Bạn học cũ của em, không thân cho lắm.”
Hàn Khâm hừ một tiếng: “Thật không? Cậu con trai kia chỉ là bạn học?”
“Học thần Hàn à, đừng có ghen vô cớ chứ…” Thời Nghiên bất lực, Hàn Khâm trầm mặc không nói.
Sau khi ăn xong, hai người đi dạo một chút, Thời Nghiên thấy thời gian không còn sớm nữa nên cũng không vội đề cập đến chuyện quay về, đợi đến hơn mười giờ cô mới nói: “Muộn như thế rồi, anh đến nhà em hay là thuê phòng ở một đêm?”
Hàn Khâm mỉm cười: “Cậu cảm thấy thế nào.”
Cô chột dạ nói: “Sao cũng được, nhà em có phòng trống, hơn nữa cha mẹ cũng không có ở đây.
Nếu như anh cảm thấy không tiện thì em có thể giúp anh tìm một khách sạn nhỏ.”
“Khách sạn thì sẽ tiện sao?” Anh đột nhiên ghé vào tai cô nói, hơi thở phả vào tai gây ngứa ngáy.
Trong nháy mắt mặt cô đỏ lên, im lặng không lên tiếng.
Hàn Khâm để đồ trong tay xuống đứng dậy, đặt tay lên vai cô kéo mạnh vào: “Đi thôi, đi tìm một khách sạn nhỏ.”
Phòng khách sạn rất tốt, ga trải giường màu xanh, vệ sinh sạch sẽ.
Thời Nghiên nhìn xung quanh, Hàn Khâm cởi áo khoác để lên xe làm Thời Nghiên kinh ngạc: “Anh làm gì vậy?”
Động tác cởi dây nịt của Hàn Khâm dừng lại, bình tĩnh nói: “Cởi quần áo.”
“Dù sao thì anh cũng phải đợi đến khi em rời đi chứ.” Thời Nghiên mặt ửng đỏ nhìn anh, anh bật cười: “Em còn muốn đi ư?”
Thời Nghiên sững sờ, vừa định phản bác thì bị anh kéo lên giường.
Hàn Khâm đã ném áo khoác đi nằm ở bên cạnh nhìn cô, Thời Nghiên căng thẳng, nằm thẳng người nhìn anh, anh đột nhiên bật cười: “Sợ rồi?”
“Không có…” Làm sao cô có thể sợ được, hai người lúc trước đã từng rất thân thiết.
“Muộn như thế rồi đi về không an toàn, ngủ đi, ngày mai anh đưa em về, buổi chiều anh còn có lớp.”
Thời Nghiên khẽ ngẩng đầu lên mới nhìn thấy quần anh mặc vẫn còn rất chỉnh tề.
Thời Nghiên mỉm cười, to gan dụi vào trong ngực anh, anh nhìn cô nhưng không nỡ đẩy ra, bất lực nói: “Đừng quậy, nếu không thì anh thực sự không thể làm một quân tử được đâu.”
“Vậy thì đừng làm, đều là người trưởng thành hết rồi, làm việc phải dứt khoát.”
Anh vỗ đầu cô: “Buông ra, anh đi tắm.”
“Được.” Cô buông tay ra, nhìn anh đứng dậy đi vào phòng tắm, kém rèm che cửa kính lại.
Không nhìn thấy được gì thật đáng tiếc, cô thở dài tiếc nuối.
Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ xong, Thời Nghiên dựa vào ngực anh ngủ thiếp đi.
Anh rất bất lực, còn lo cô sợ nhưng kết quả thì cô lại nhẫn tâm đi ngủ như thế, cô mềm mại dựa vào ngực mình làm cho anh không nỡ cử động.
Sáng sớm, Hàn Khâm đưa cô về nhà, Thời Nghiên không nỡ buông tay anh: “Không học cùng trường thật là phiền phức, cách nhau xa như thế…”
“Đừng lo lắng, thứ bảy anh không có học buổi tối, đến lúc đó đến tìm cậu.”
“Em có thể đi tìm anh không?”
“Có thể…” Anh cưng chiều xoa đầu cô: “Tôi đi đây.”
Cô buông tay ra, nhìn anh lên xe rời đi.
Ở trường học mới không có người quen, bây giờ cũng không quen ai, vẫn có rất nhiều điều khác biệt so với kiếp trước, nhiều người vẫn đang thay đổi, ở trong bóng tối, bánh răng của số phận cũng đang thay đổi.
Cô không chỉ một lần nghĩ đến sự sống và cái chết, có lẽ phía sau Hàn Khâm sẽ thấy được chuyến bay mất liên lạc, hoặc có lẽ cũng sẽ không.
Ít nhất thì chuyện hiện tại của Hàn Khâm vẫn chưa được giải quyết.
Ở kiếp trước, khi cha Thời qua đời, dường như rằng tất cả mọi thứ đều thay đổi kể từ thời điểm đó, chia tay Cao Kiều, sự xuất hiện của Hàn Khâm.
Không biết lần này sẽ như thế nào.
Về việc của Tô Vũ và Cao Kiều, nó đã quấn lấy cô cả đời cuối cùng cũng đã có đáp án.
Hôm đó cô đặc biệt đến trường học của Hàn Khâm chơi, còn là lần đầu tiên cô đến đó.
Cô tình cờ gặp Hàn Khâm và Tô Vũ đang nói chuyện ở cổng trường, cũng gần một năm rồi cô không gặp Tô Vũ, cô ta đã gầy đi rất nhiều.
Thời Nghiên im lặng đi qua, Hàn Khâm đến kéo cô rời đi.
Tô Vũ ở phía sau nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt buồn bã.
“Cô ấy bị sao vậy?” Thời Nghiên có một dự cảm không lành.
Hàn Khâm cau mày nói: “Bùi Hỉ xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
“Cậu ta đang làm việc trong quán bar thì bị một người phụ nữ quấy rối, cậu ta từ chối thì phụ nữ đó nói cậu ta ăn cắp tiền, sau đó thì bị giam giữ rồi.”
“Bất cứ chuyện gì cũng phải có chứng cứ, cô ta nói vậy là vậy sao?” Thời Nghiên hơi tức giận.
Hàn Khâm cau mày nói: “Anh có tìm đàn anh trong trường nhờ giúp đỡ, nhưng không biết liệu có được không.”
Thời Nghiên nghĩ lại cảm thấy hình như mình đã bỏ sót cái gì đó, lại giống như nghĩ không ra.
“Buổi tối anh có tiết không?” Đây là lần đầu tiên Thời Nghiên đến trường Đại học chính trị.
Trường này nhỏ hơn Đại học Y, nhưng có nhiều tòa nhà, rất phức tạp và được chia thành hai khuôn viên.
Hàn Khâm cầm thời khóa biểu gật đầu: “Tôi có lớp tâm lý tội phạm, không thể trốn được…” Anh thấy khó xử.
“Vậy tớ có thể đi cùng với cậu không?” Thời Nghiên đáng thương nhìn anh, anh hết cách: “Không được, giáo sư biết…”
Thời Nghiên giương mắt nhìn anh, anh thay đổi nói: “Bỏ đi, chỉ là một tiết thôi chắc cũng không sao.”
Anh đưa cô vào lớp học, có lẽ là bạn học mới vẫn còn chưa quen nên mọi người cũng không để ý đến cô.
Vài cô gái nhìn thấy Hàn Khâm liền nói líu ríu còn cười trộm.
Mặt của Hàn Khâm nghiêm túc giống như chưa từng nghe thấy.
Thời Nghiên ghen tức ngồi vào chỗ: “Anh lại thu hút ong bướm.”
“Em cũng vậy.” Hàn Khâm nhẹ nhàng nói, liếc mắt nhìn xung quanh thấy các bạn học nam hàng trước quay đầu xuống.
Giáo sư là một người đàn ông trung niên, vừa vào lớp cũng không có điểm danh, ông kêu im lặng rồi bắt đầu lớp học.
Hàn Khâm nghiêm túc lắng nghe, trong khi đó Thời Nghiên lại nằm bò trên bàn xem các ghi chú trên bảng đen.
“Trường chúng em cũng có môn tâm lý học là môn tự chọn, nhưng em không đăng ký được lớp.” Thời Nghiên nhỏ tiếng nói, Hàn Khâm nhìn cô: “Nghe lời anh đừng học, không thích hợp với em đâu.”
Thời Nghiên trừng anh, cô nằm trên bàn càng nghe càng buồn ngủ, bởi vì hôm qua, cô làm thí nghiệm có hơi muộn.
“Bạn học nữ mặc quần áo màu vàng đang ngủ, xin bạn hãy đứng dậy trả lời.” Giáo sư đột nhiên gọi Thời Nghiên, cô mơ màng ngủ say lại bị người khác đẩy một cái, cô thấy kỳ lạ liền mở to mắt nhìn thì thấy cô gái bên cạnh đẩy mình, hỏi: “Đẩy tôi làm gì?”
Hàn Khâm ho khan một tiếng, lúc này cô mới nhận ra mọi người đang nhìn mình, lập tức thấy xấu hổ rồi từ từ đứng lên: “Thưa thầy, thầy gọi em?”
Giáo sư mỉm cười gật đầu: “Tính cách tâm lý chia làm hai loại nào?”
Thời Nghiên sững sờ, cái quái gì vậy? Tính cách tâm lý chia ra rất nhiều loại mà? Sao chỉ có hai loại?
Hàn Khâm ôm trán thở dài, thấy bộ dạng lo lắng của cô lập tức do dự không biết có nên đứng dậy hay không? Cô suy nghĩ rồi nói: “Một loại là thích tĩnh, một loại là thích động?”
Mặt của giáo sư lập tức đen lại, mây đen kéo tới, các sinh viên khác cười ra tiếng.
“Bạn học, trong lớp học của tôi ngủ là điều cấm kỵ nhất, hơn nữa điều này mấy ngày trước tôi đã từng nói qua, bạn đi về đều quên hết rồi sao?”
“Em…”
“Thưa thầy.” Hàn Khâm đứng dậy xấu hổ nói: “Cô ấy không phải lớp chúng ta, là em đã đưa cô ấy vào.”
Cả lớp học xôn xao, giáo sư kinh ngạc: “Ý… là ý gì?”
“Em xin lỗi thầy, em rất thích môn tâm lý tội phạm nên mới vào ké lớp học, kết quả là mới phát hiện nó không phù hợp với em, thật sự xin lỗi thầy, em không nên ngủ trong giờ học của thầy.” Thời Nghiên cúi đầu xin lỗi, giáo sư tức giận đến không nói nên lời.
Ông cũng biết Hàn Khâm, cậu thi vào trường với điểm cao còn là sinh viên đứng đầu.
“Em ở khoa nào?”
“Em ở… khoa lâm sàng…” Cô nói nhỏ.
Giáo sư sững sờ: “Trường chúng ta có khoa này… à, Đại học Y sao?”
Các bạn cùng lớp cười phá lên, Thời Nghiên phồng má im lặng.
Giáo sư tức giận mắng Hàn Khâm: “Tuy rằng trường học không có quy định không được đưa người nhà vào nghe giảng, nhưng xin các em đừng làm ảnh hưởng đến trật tự của lớp.”
“Em xin lỗi thầy.” Hàn Khâm nói xin lỗi, giáo sư khoát tay bảo anh ngồi xuống.
Hàn Khâm nhìn Thời Nghiên, cô dè dặt nhìn anh.
Sau khi tan học, giáo sư nhìn chằm chằm hai người bọn họ rồi mới rời đi.
Khi Thời Nghiên và Hàn Khâm đi ra ngoài thì cúi đầu không dám ngẩng đầu lên, bởi vì bên cạnh đều tiếng bàn tán xôn xao.
“Đây là bạn gái của Hàn Khâm sao? Sinh viên Đại học Y? Tại sao lại khác trường?”
“Đôi bạn trẻ có sở thích khác nhau.”
“Tại sao cậu ấy lại có bạn gái rồi chứ? Không dễ dàng gì mới đợi được một anh chàng đẹp trai.”
“Được rồi, người ta là người yêu của học bá, từ hồi cấp hai được chưa.”
“Ngưỡng mộ quá… mối tình đầu của tớ đã bị ba mẹ tớ bóp chết từ khi vừa mới chớm nở rồi.”.