Editor: Điềm
Beta: Sara
“Trùng hợp như vậy sao? Là tình cờ đụng phải?” Cung Tây Thi vừa mới làm tóc xong, là màu nâu tây, ngược lại màu này làm khuôn mặt nhỏ nhắn hơn một chút, làn da cũng trắng hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Hàn Khâm thì kinh ngạc, sau đó không chút do dự nói: “Hàn Khâm, cậu lại đẹp trai nữa rồi, thật sự.”
“Ồ, cậu vẫn mập như vậy.” Hàn Khâm lạnh nhạt nhìn cô nàng.
Trái tim Cung Tây Thi đau nhói, tức giận nghiến răng, Thời Nghiên bật cười: “Đừng nghe lời anh ấy nói, mắt anh ấy bị mù rồi.”
“Đúng.” Cung Tây Thi tức giận nói.---Đọc FULL tại ---
Ba người họ tìm một quán súp cua ăn.
Trong trung tâm mua sắm này ngoài súp cua ra còn có gà rán và lẩu xào cay[1].
Thời Nghiên chọn một quán súp cua, sau đó cùng Cung Tây Thi đi chọn món.
(lẩu xào cay[1]: một món ăn Trung Quốc được chế biến theo phương pháp xào.
Nó có hương vị mạnh mẽ, nó thường chứa thịt và rau và có vị mặn và cay.
Quy trình chuẩn bị bao gồm việc cho các nguyên liệu cần thiết vào nồi sau đó là xào và cuối cùng là thêm gia vị.
Tại các nhà hàng, khách hàng thường tự tay lựa chọn nguyên liệu (thịt và rau) trước khi đầu bếp chế biến món ăn.)
Thời Nghiên đã gọi cho Hàn Khâm một phần đồ chay nó không có mùi vị gì cả, bởi vì cổ họng của anh không ăn được đồ cay.
Cung Tây Thi ở bên cạnh, lúc đó cô cũng không thể nói về Bùi Hỉ, chỉ có thể nói về những chuyện không quan trọng.
Trong lúc buồn chán, Cung Tây Thi lấy bộ quần áo mà mình đã mua ra xem: “Thời Nghiên, bộ quần áo này rất đẹp nhưng tớ mặc không vừa, buổi tối cậu mặc cho tớ xem nha, tớ là vì mặc đồ đẹp nên mới giảm cân.”
Thời Nghiên sững sờ, Hàn Khâm lấy khăn giấy ra như có như không nhìn cô, cô đỏ mặt: “Đẹp gì chứ.”
Buổi tối về nhà, Hàn Khâm mua rất nhiều đồ ăn.
Dù sao thì hai ngày này cũng phải ở nhà Thời Nghiên, Cung Tây Thi cũng một mực đòi ở lại.
Trong nhà có đủ phòng, Thời Nghiên tắm xong thì đi dọn dẹp phòng lại cho Hàn Khâm, Hàn Khâm đang xử lý mớ đồ ăn trong nhà bếp, lúc anh lên lầu thì cổ họng vẫn còn ngứa, ho khan đến tận cửa phòng.
Anh nhìn thấy Thời Nghiên đang khom lưng kéo cái chăn ở trên giường thì bật cười.
Cô quay lại nhìn anh: “Anh uống thuốc chưa?”
“Anh uống rồi.” Anh bước vào, đột nhiên ở phía sau ôm cô, tay siết chặt eo cô.
Thời Nghiên mặt đỏ tim đập liếc mắt nhìn anh, cô áp má mình vào cái cổ nóng rực của anh: “Làm sao thế?”
“Đã lâu rồi không nhìn thấy em, em không nhớ anh sao?” Giọng anh hơi khàn, mang theo vẻ ủy khuất, thì thầm vào tai cô.
“Em không nhớ anh? Ai nói em không nhớ, mỗi lần em muốn gọi điện thoại cho cậu lại sợ anh không bắt máy hoặc là lại làm phiền anh.” Thời Nghiên bất đắc dĩ ôm lấy tay anh.
Hàn Khâm nghiêng đầu xuống hôn cô, cô né tránh rồi nhìn chằm chằm ngoài cửa: “Cung Tây Thi vẫn còn đang ở bên ngoài đó.”
Anh bật cười: “Vậy anh đóng cửa lại.”
Thời Nghiên ngây người, anh đẩy cửa vào rồi lưu loát khóa trái cửa.
Cung Tây Thi vừa tắm xong đi ra thì sửng sờ một lúc, sau đó vừa mắng vừa cười bí hiểm trở về phòng.
“Anh khoá cửa làm gì?” Thời Nghiên bị anh làm cho tức giận bật cười: “Anh có biết cái gì là giấu đầu hở đuôi không?”
Anh cười nhẹ: “Hôm nay em mua quần áo gì vậy, có đẹp không?”---Đọc FULL tại ---
“Rất đẹp.”
“Lần sau cho em xem.” Anh cúi đầu xuống nhìn cô rồi hôn lên môi cô, cô cảm thấy não mình như bị sung huyết, sau đó thì bị anh đẩy lên giường.
Ánh mắt cô mơ hồ nhìn anh: “Hàn Khâm…”
“Ừm.” Anh đáp một tiếng, tiếp tục hôn cô, kéo chăn cô vừa gấp gọn xong rồi đắp lên cho cô, bàn tay anh đi vào trong chăn.
Không bao lâu, Thời Nghiên đỏ mặt nhìn anh, tiếng hít thở hổn hển nho nhỏ, hai người hôn đến không nỡ tách nhau ra.
Náo loạn một hồi, Hàn Khâm ôm cô nằm trong chăn, cô híp mắt: “Mấy ngày nay anh bận cái gì vậy?”
“Đi học, nghe giảng, làm tạp vụ cho học trưởng, còn có chuyện của Bùi Hỉ.”
“Cậu ta thế nào rồi?” Thời Nghiên hỏi anh.
Anh mỉm cười: “Đã được bảo lãnh ra rồi, Tô Vũ đang ở với cậu ta, có một người bạn của cha em đang giúp thu thập bằng chứng, có chút thu hoạch ngoài ý muốn.”
Thời Nghiên mỉm cười, vùi đầu vào ngực anh: “Thật tốt.”
“Ừm, rất tốt.” Anh dụi cằm vào tóc cô.
“Hàn Khâm…”
“Ừm…”
“Em không biết cái nào sẽ đến trước, ngày mai hay ngoài ý muốn, nhưng em vẫn luôn mong chờ ngày mai cùng với anh, chúng ta phải cùng nhau chờ đợi.”
Chúng ta đã từng có một đứa con, thậm chí em còn chưa kịp nhìn nó một cái thì đã đến tìm anh rồi, em tin rằng nó đang đợi chúng ta ở một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm được nó.
Hàn Khâm cẩn thận buông Thời Nghiên đang ngủ say ra, nghiến răng kìm lại cơn ho, chậm rãi rời giường, xoa xoa cánh tay tê cứng rồi đi xuống nấu cháo.
Vừa quay đầu lại thì đã thấy Cung Tây Thi đứng đó lập tức bị dọa giật mình: “Làm gì vậy?”
“Không có gì, Thời Nghiên ngủ rồi ư?” Cô nàng thản nhiên nói, Hàn Khâm gật đầu, nhấn nút nấu cháo, tắt đèn đi ra ngoài.
“Thời Nghiên rất thích cậu.” Cô nàng đột nhiên nói, Hàn Khâm gật đầu: “Cho nên, dù cậu không làm cậu ấy thất vọng, thì cũng đừng làm cậu ấy buồn, nếu không có cậu thì cậu ấy sẽ phát điên mất.
Hàn Hi Hi cũng sẽ buồn, hãy ở bên cạnh cậu ấy nhé.
Cậu ấy thực sự cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu hết nhưng cậu ấy sẽ không nói ra khiến cậu vì cậu ấy mà buồn.”
Hàn Khâm im lặng một lúc rồi gật đầu.
Cung Tây Thi thở dài, quay người đi lên lầu.
Vào đêm giao thừa, Hàn Khâm đưa Thời Nghiên đến một điểm tham quan gần đó chơi, Thời Nghiên cười thích thú vì anh chộp được một con búp bê, và cũng sẽ cười vì đã thua trò chơi bắn súng với anh.
Có vẻ như cô ở cùng anh thì sẽ rất vui vẻ.
Tạ Dương không liên lạc được với Hàn Khâm, vì vậy cậu ta tức giận đến nghiến răng, thừa dịp mọi người không để ý mà tìm thời cơ trốn ra ngoài.
Giống như chuẩn bị từ lâu, dễ dàng lái xe chạy xuyên qua những con đường, ánh mắt cậu ta nhìn thẳng chỉ có một điểm cuối.
Khi màn đêm buông xuống, vào đêm giao thừa, trên đường có rất nhiều người, xe cộ đông đúc vô cùng nhộn nhịp.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, cậu ta vẫn tiếp tục đi về phía trước với cái mũi đã đỏ ửng, hóa ra ở đây cũng lạnh giống như ở Bắc Thành.
“Tạ Dương…” Cung Tây Thi chạy đến gọi cậu ta.
Cậu ta nhìn cô nàng, trong lúc đám đông không chú ý, cậu ta giữ khoảng cách với cô.
Cung Tây Thi vùng vẫy chui qua đám đông, cố gắng nắm lấy góc áo của cậu ta nhưng lại bị cậu ta đẩy ra.
“Tạ Dương… Tạ Dương…” Cô nàng sốt ruột la lên.
Có rất nhiều tiếng chửi rủa từ đám đông: “Chen cái gì mà chen…”
“Có nhiều người như vậy, có cả trẻ em.”
Trong đêm mùa đông, trán của Cung Tây Thi cũng đã toát ra mồ hôi, mái tóc màu nâu tây mới làm của cô nàng cũng đã rối tung lên.
Cô nàng thất thần nhìn xung quanh, đã không còn bóng dáng quen thuộc ấy nữa.
“Nào chúng ta cùng đón năm mới, chỉ còn mười phút nữa.” Người dẫn chương trình hào hứng nói ở trung tâm quảng trường, pháo hoa gần như lấn át giọng nói của cô nàng.
Cung Tây Thi ngẩn người nhìn trung tâm sân khấu, nhìn sang máy quay bên cạnh, nghiến răng do dự.
“Còn 9 phút…”
…
“Còn 8 phút nữa…”
Cô nàng khôi phục lại tinh thần chạy về phía trung tâm: “Còn 7 phút nữa…”
Đột nhiên một cô gái xông lên giật lấy micro, người dẫn chương trình sững sờ: “Cô gái này…”
“Tôi không thể tìm thấy bạn của mình, tôi có một vài lời muốn nói với cậu ấy.”
Người dẫn chương trình cau mày, ngay khi chuẩn bị bước tới.
Cung Tây Thi trực tiếp nói, giọng nói xuyên qua micrô: “Tạ Dương, thực ra có một điều tớ luôn muốn nói với cậu nhưng tớ vẫn luôn không dám nói với cậu, tớ sợ cậu ghét bỏ tớ, vì tớ không được đẹp, đầu óc thì ngu ngốc, làm bất cứ việc gì cũng tỏ ra ngu ngốc, giống như bây giờ.”
Cô nàng bỗng dở khóc dở cười nói, người dẫn chương trình sửng sốt nhìn đạo diễn nhưng đạo diễn lại xua tay bảo cô đừng đi qua đó.
“Tớ thích… Tớ thích cậu… Cậu thích nhất là cười nhưng nó không phải thật.
Mỗi lần cậu cười, tớ đều cảm thấy đau lòng, bởi vì là cậu muốn khóc nhưng cậu không khóc chỉ giấu nó đi bằng nụ cười.
Bất cứ việc gì cậu cũng tự mình làm, tớ thậm chí không có quyền ngăn cản cậu, cho dù là quyền ở cạnh cậu cũng không có.”
“Thực ra cậu biết rằng tớ thích cậu nhưng cậu không bao giờ nói, giả vờ không biết.
Cậu muốn làm việc của bản thân cậu, nhưng trên thế giới này, ngoài những việc cậu cố chấp ra, còn có rất nhiều người, rất nhiều người đang chờ đợi cậu, dõi theo cậu.
Cậu có thể cho tớ một cái ôm được không? Cho dù là từ chối tớ cũng sẽ rất vui vẻ.”
Cung Tây Thi nhìn chiếc chuông tròn lớn trên nóc nhà, khuôn mặt tròn trịa ngốc nghếch, ngây ngô.
Chàng trai trong đám đông hít một hơi, vô hồn ném những thứ trong tay ra, đẩy đám đông trước mặt ra rồi đi về phía trước, đi về phía trung tâm quảng trường.
Thời Nghiên kéo Hàn Khâm xuyên qua đám đông, cúi người nhặt đồ trên mặt đất, Hàn Khâm đưa tay ra: “Đưa cho anh, đừng làm mình bị thương.”
Thời Nghiên toát mồ hôi lạnh, đưa cho anh.
Anh mỉm cười cầm lấy, bỏ vào túi rồi xoa đầu cô: “Không sao rồi.”
Những lưỡi dao lạnh như băng hợp lại với nhau, ép vào túi áo trong của Hàn Khâm.
Cung Tây Thi lao xuống sân khấu ôm chầm lấy Tạ Dương, người con trai nhìn vào chiếc chuông lớn và cười, trong đám đông bắt đầu đồng loạt hét lên và đếm ngược.
“Năm bốn ba hai một… Năm mới vui vẻ.”
“Hàn Khâm… Năm mới vui vẻ.” Thời Nghiên mỉm cười, Hàn Khâm véo mặt cô: “Chúc mừng năm mới, anh sẽ đáp ứng cho em một điều ước nhé?”
“Sau khi tốt nghiệp thì kết hôn nhé.” Thời Nghiên buột miệng nói ra, Hàn Khâm bật cười: “Điều ước này anh đồng ý, điều tiếp theo.”
Thời Nghiên ngẩn người suy nghĩ: “Vậy thì hãy cùng nhau già đi.”
Hàn Khâm gật đầu: “Được.”
Tại quán rượu lớn cạnh quảng trường, rất nhiều người đang ăn cơm tất niên, còn có người đang ăn mừng với nhau.
Cha Thời với Khưu Quang Niệm ra khỏi quán rượu, còn đỡ vài người mặc vest và đi giày da ở phía trước lên xe.
“Đi chậm thôi, lái xe cẩn thận.”
“Năm mới vui vẻ.” Vài người say rượu lẩm bẩm, cha Thời cười lớn: “Vâng vâng vâng, năm mới vui vẻ.”
Khi xe chạy đi rồi, cha Thời với Khưu Quang Niệm thu lại nụ cười của họ rồi thở ra một hơi thật sâu.
“Năm mới rồi.” Khưu Quang Niệm đưa cho ông một điếu thuốc, ông đẩy ra: “Ừ, đi thôi, sắp phải bận rộn nữa rồi.”
Khưu Quang Niệm bật cười: “Đi thôi.”.