Một ngày mới bắt đầu với đủ chuyện cần làm, nào ra khảo sát khu vui chơi ngoài biển, nào gặp người quản lý khu bãi, nào hỏi thăm ý kiến khách thăm quan….mọi việc được chia ra làm, nó và hắn đi gặp người quản lý còn Hân và Phi Nhân đi khảo sát quanh bãi sau, kham khảo ý kiến của khách du lịch…
-Chào cậu, tôi là Văn Ba là quản lý của khu bãi sau này. Tôi đã được tổng giám đốc thông báo hôm nay cậy đến để tìm hiểu về hoạt động của của ty nói chung và của khu bãi sau nói riêng. Đây là toàn bộ những gì liên quan đến tình hình hoạt động của công ty trong ba năm gần nhất. Cậu xem nếu có thắc mắc gì xin cứ gọi, tôi xin phép.
-Ông có thể ra ngoài. Hắn vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nó nhìn hắn khó hiểu
-Tại sao ông quản lý đó có vể kính cẩn đối với anh?
-Vì ba tôi là một cổ đông lớn, chỉ vậy thôi. Hắn nói rồi dán mắt vào mớ tài liệu, nó gật đầu
-Thì ra là vậy
-Nè nhóc xem đi, những số liệu này là toàn bộ doanh thu cũng như chi phí hoạt động của công ty, nhóc xem có phần nào không hiểu hỏi anh
Nó cầm lấy xem phần doanh thu trước, những con số mà nó chưa từng nghĩ qua…dù công ty ba nó cũng là một trong những công ty có tầm cỡ nhưng nó vẫn chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động nào ở công ty, nhiệm vụ chủ yếu của nó là học nên khi thấy những con số này nó há hốc mồm…Hắn nhìn nó khẽ miễm cười, từ khi gặp nó hắn cảm thấy mình cười nhiều hơn…nhưng không nhận ra lý do gì hắn trở nên như thế…
-Ở chỗ này…tôi không hiểu chi phí này tại sao phần chi phí năm 1 với năm 2 chỉ sơ dịch một ít nhưng năm 3 lại cao hơn rất nhiều so với năm 1 và năm 2…????
-Đây nhóc lật sang trang này…tất cả những chi phí đều biểu hiện trên bảng này…
-Ờ…còn chỗ này…vừa nói nó vừa nhìn về phía hắn, hắn cùng lúc quay sang nó….vậy là môi hắn chạm vào chạm môi nó, cả hai lúng túng quay sang chỗ khác
- Tôi…tôi tự xem. Nó thấy lúng túng
-Ờ…nhóc xem đi anh ra ngoài một tí
Hắn đi ra, nó thở phào nhẹ nhõm:
-Sao tự nhiên tim mình lại đập mạnh vậy chứ? Điên mất
Hắn cũng không khác gì nó, ra ngoài uống nước lại nghĩ đến chuyện lúc nãy, hắn lấy tay sờ lên môi mình, khuôn mặt lại ấm ấp hơn với nụ cười hiện ra.
Hân và Phi Nhân đi dọc bờ biển, Hân thì thích thú cứ chạy chảy mà quên rằng mình đang thực hiện nhiệm vụ chứ không phải đi chơi. Phi Nhân thì có vẻ không vui, thích được đi cùng nó hơn…
-Hân tụi mình về nhà trước đi ngày mai cùng đi với Bảo Anh
-Sao về? Tụi mình chưa hỏi được gì mà với lại ở đây thích lắm
-Tớ mệt…mình về mai rồi ra tiếp
-Uhm cũng được
Hân và Nhân đi về nhưng hai người họ không hề hay biết từ lúc sáng tới giờ có một người vẫn luôn theo sát hành động của họ. Hai người họ về tới nhà, cùng lúc đó nó và hắn cũng về tới
-Hai người sáng giờ thu hoạch được gì chưa? Nó hỏi
-Vẫn chưa, nhưng ngoài biển thích lắm mai tụi mình đi tắm đi hihi. Hân nói
-Mày tưởng tụi mình ra đây chơi chắc, mà đi một ngày chắc không sao đâu hả hihi. Nó thích thú, nó và Hân nhìn sang hắn và Nhân
Nhân thì gật đầu vì nó vui chuyện gì Nhân cũng đồng ý còn hắn thì nheo mày với vẻ mặt thích thú
-Được thôi với điều kiện nhóc phải nấu ăn ngày hôm nay
-Sao? Anh nấu ngon hơn tôi nhiều mà, anh nấu đi nhá….
-Anh biết mình nấu ngon rồi….nhưng muốn đi thì phải nghe lời chứ nhóc…nhanh đi anh đói rồi
-Vậy thôi không đi nữa. Nó giả vờ
-Không đi thì nhóc cũng phải nấu…nhìn đây. Hắn đưa giấy ghi nợ trước mặt nó
Nó cầm lấy đọc thì tá hoả
Giấy ghi nợ
“Bên A: Vũ Khánh Băng
Bên B: Trần Nguyễn Bảo Anh
Nội dung: Ngày xyz bên B đã vay bên A số tiền là 20.000 USD số tiền này sẽ được hoàn trả trong thời hạn…Trong thời gian bên A cho bên B vay thì bên B phải nghe theo mọi điều bên A muốn. Chấm hết”
-Sao? Anh lừa tôi????
-Hehe vậy làm đi nhóc
Nó xé tan nát cái giấy nợ nhưng hắn đâu phải tên khờ tờ giấy đó chỉ là giấy photo thôi, nó thì tức muốn điên lên, Hân cũng ngán ngẫm thương thay cho số kiếp con bạn mình, Phi Nhân chỉ nhìn hắn rồi bỏ về phòng
-Này, i ăn này đồ chết bầm….nó vừa cho tiêu vào cá kho…mà Hân đã nấu, nó thì không giỏi phần này
-Mọi người xuống ăn cơm. Hân gọi, nó thì đang bưng bê
-Hihi trông ngon đấy nhóc…hắn ngồi xuống ghế
-Ăn đi ắc nghẹn đồ chết bầm…nó lầm bầm
-Bảo Anh nấu ăn khéo quá. Phi Nhân khen
-Hihi cám ơn cậu khen nhưng là Hân nấu chứ không phải mình, nè cậu ăn cái này đi. Nó gấp cho Phi Nhân, Phi Nhân đón nhận vui như bắt được vàng
Hắn nheo mày
-Vậy cô đừng ăn. Hắn giật lấy cái chén trên tay nó
-Gì…gì chứ?
-Không nấu thì không được ăn
-Được thôi muốn tôi nấu chứ gì? Anh phải ăn đấy
-Uhm hehe
Nó vọt nhanh vào bếp, đập 3 quả trứng…cho chảo lên, vặn lửa to cho trứng vào chưa đầy 30 giây nó tắt bếp, mặt nhăng nhăn bưng đĩa trứng ra
-Nè cô nấu món gì mà đen thui vậy
-Tôi…tôi chỉ nấu được thế thôi mà do lửa lớn quá, mà anh đã chẳng nói sao tôi nấu anh phải ăn hết mà
Phi Nhân cùng Hân nhìn hắn mà cười típ mắt, còn hắn nhăng nhó gấp một ít cho vào miệng rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh
-Haha đáng đời…
Hắn từ nhà vệ sinh bước ra
-Từ giờ cô không phải nấu ăn nữa mà…dọn dẹp nhà cửa
-Hả…Nó nhìn hắn tức giận, hắn đang nhìn nó vẻ thích thú – Được thôi, đồ đáng ghét. Nó liền quay sang Phi Nhân
-Nè Phi Nhân ăn cái này đi
-Nè…còn tôi nữa…hắn giơ chén ra
-Anh không có tay hả?
-Thôi để em giúp hai người tới giờ ăn mà còn gây nữa. Hân gấp thức ăn cho hắn
-Không…tôi muốn cô làm….nhớ tờ giấy nợ không? Hắn thì thầm
Nó trừng mắt nhìn, cũng ấm ức lắm muốn đập cho hắn một phát nằm dài nhưng vì tương lai sau này không phải học lại phải cố gắng nhẫn nhịn…..