Buổi tối hắn sang đón nó. Nó khoác lên người một chiếc đầm xanh của nước biển trông nó thật thuần khiếc, phần mái tóc để sang một bên, tóc dài được uống xoan để một bên vai…nó bước xuống nhà làm cho ai đó ngây ngất
-Nè…sao nhìn em như thế? Em xấu lắm sao?
-Ơ…không hôm nay em xinh lắm
Lời khen của ai kia làm cho nó thẹn thùng, khuôn mặt trở nên ửng hồng từ khi nào không hay. Đưa nó đến nhà, hắn mở cửa xe cho nó…nó bước xuống, dấu chấm hỏi hiện trong đầu
-Đây là đâu vậy anh? Nó nhìn căn nhà khá to của hắn
-Nhà anh. Em vào đi…
Hắn kéo tay nó đi vào
-Em mở cửa ra đi, có điều bất ngờ dành cho em
Nghe lời hắn, nó mở cửa ra, tuyết bay trắng xoá…chiếc bánh kem được Cao Kỳ và Vân Kỳ cất công làm được đưa đến trước mặt nó, bài hát Happy birthday vang lên. Quá bất ngờ, nước mắt hạnh phúc nó rơi….
-Cám ơn mọi người, mình thật sự rất bất ngờ…mình hạnh phúc quá
Hắn đi lại ôm nó, trao cho nó món quà
-Ngốc! khóc gì chứ…anh tặng em…chúc em sinh nhật vui vẻ. Nở một nụ cười dịu dàng
-Cám ơn anh!
-Nè tặng mày, không được khóc nhé! Hân trao quà cho nó
-Tặng cậu. Đến lược Phi Nhân
-Tặng cậu…sinh nhật vui vẻ. Cao Kỳ, Vân Kỳ, Thiên Ân cùng một lúc
-Tặng em…bé mèo hoang…sinh nhật vui vẻ. Bảo Nam nói
“Bé mèo hoang” Nó nghe xong ánh mắt đanh trở lại, hắn cũng thế, hai ánh mắt nhìn Bảo Nam như muốn ăn tươi nuốt sống. Bảo Nam thấy tình hình không được khả quang cho lắm….
-Hê hê…vào…vào đây ngồi đi Bảo Anh dễ thương
Hahaha…trận cười vang lên làm cho không khí trở lại như lúc nó vừa bước chân vào. Nhật Bảo tiếng lại gần nó
-Chúc em sinh nhật vui vẻ
-….????? Cám ơn anh. Anh là…..
Hân vội kéo nó sang chỗ khác, để lại mọi người trong nhà với ánh nhìn khó hiểu
-Gì vậy Hân?
-Anh đó là…
-Là ai?
-Anh Bi
-HẢ? SAO ANH ẤY LẠI Ở ĐÂY
-Suỵt! Mày be bé cái miệng lại dùm tao. Anh ấy là bạn của Anh Băng
-SAO HẢ? BẠN ANH BĂNG SAO?
-Trời ơi đã bảo mày be bé cái miệng lại mà. Hân che miệng nó lại
-Vậy bây giờ làm sao? Nó rối rấm
-Mà khoan cứ bình tỉnh đi, dù sao anh Bảo cũng gọi tên tao chứ không gọi Su Su nên cứ bình tĩnh, xem như mày với anh ấy mới gặp nhau lần đầu….
Gật gật, nó gật đầu theo Hân đi vào
-Có chuyện gì vậy Bảo Anh? Hắn đi đến nó, kéo nó ngồi xuống ghế
-Ah…không…tại em có chút việc riêng với Hân ấy mà. Hắn chau mày nhìn nó rồi xoay qua Hân, Hân quay về phía Nhật Bảo sợ bị bại lộ còn hắn liền xoay lại vì không dám nhìn thẳng vào Hân
-Nè…tặng em…anh là Nhật Bảo là bạn của Khánh Băng đồng thời là….Hân che miệng Nhật Bảo lại không cho Nhật Bảo nói tiếp, nó cũng sợ, hắn còn sợ hơn…nó nhìn Nhật Bảo ngại ngùng
-Ah…đây là bạn mình…mới quen..Hân nói nhanh sau đó
-Hihi thôi mình nhập tiệc đi mọi người. Thiên Ân lên tiếng
-Nè làm như chết đói lắm hay sao vậy? Cao Kỳ tiếp lời
-Hehe làm gì nóng thế bà chị
-Ai bà chị hả? Tui bộ già lắm sao?
-Không phải già mà là…quá già…hê hê…Bảo Nam vội chạy….cuộc rược đuổi trong nhà giữa Bảo Nam và Cao Kỳ bắt đầu…
Tiếng cười âm ỉ vang vọng trong căn nhà tưởng chừng như lạnh lẽo nay lại trở nên ấm cúng hơn…nhờ ai??? Cạnh đó, có một ai đang nở một nụ cười ma mảnh đáng yêu, lắc đầu với cái suy nghĩ của mình
-“Vui thật, anh Băng, Bảo Anh hai người ngốc thật”