Chiếc sa-rê trắng tinh khôi được khoác lên người Hân làm tôn thêm vẻ đẹp dịu dàng nữ tính, Hân sánh vai cùng chú rễ Nhật Bảo bước ra cổng đón chào những vị khách quý…
-Chúc mừng…chúc mừng….cậu đẹp trai ra phết. Bảo Nam cùng Cao Kỳ đến
-Woa…sắp có em bé rồi kia ah…Tớ phải nhanh mới được, phải không vợ - Nhật Bảo nhìn Hân khẽ gật đầu
-Haha…cậu bon chen quá đó, chúc mừng cậu - Hắn đến cùng Phi Nhân
-Chúc mừng anh…chúc mừng cậu… - Phi Nhân nói
-Ah ha…anh Phi Nhân… - Bảo Trân xuất hiện- Quà của em đâu? - Chìa tay ra
-Hôm nay ngày cưới của anh em chứ phải ngày cưới của em đâu mà đòi quà - Bảo Nam lên tiếng
-Ah há..anh Bảo Nam dám chọc em hả…đứng lại…. - Bảo Trân lại rược Bảo Nam
-Bảo Trân…đừng quậy nữa…quà của em nè - Phi Nhân đưa Bảo Trân hộp quà, nhỏ đón nhận cười típ mắt
-Cảm ơn anh…nhờ anh Nhân nhá không thì em cho anh xin dấu răng rồi đó
-Hahaha…lại nữa rồi - Thiên Ân cùng Vân Kỳ đến
-Chúc mừng anh, chúc mừng cậu…
-Cám ơn mọi người nhiều lắm
Một cô gái bước lại, trong một chiếc váy đen bó sát, tóc xoan thả một bên vai, mái tóc được vén sang một bên, chiếc giày cao gót làm nàng thêm nữ tính…
-Chúc mừng hai người, trăm năm hạnh phúc nhé!
Cô gái này hắn đã gặp ở đâu sao, nhìn rất quen, Phi Nhân nhìn cô gái có vẻ quen quen nhưng không nhận ra, mọi người đều nhìn sang người con gái đó, chỉ có Hân và Nhật Bảo tươi cười…
-Cám ơn cậu…mình không nghĩ cậu sẽ về…
-Sao không về được cơ chứ, ngày vui của cậu mà…anh phải chăm sóc nó tử tế đấy nếu không em không tha cho anh đâu
-Ơ…anh biết rồi mà B…ah Linda
-“Tiếng nói này, ánh mắt này, nụ cười này, cử chỉ này…sao giống…không…không phải mày đừng hoan tưởng không phải Bảo Anh….người này không phải cô ấy” Hắn nghĩ thầm
-Thôi mọi người vào trong đi - Hân nói cùng lúc kéo tay nó vào trong
Mọi người đã ngồi vào bàn, người dẫn chương trình bắt đầu dẫn dắt bữa tiệc thêm sống động, hắn ngồi lâu lâu lại nhìn sang nó, hắn có vẻ bối rối…
-Anh Băng anh sao thế? - Phi Nhân nhìn hắn rồi nhìn theo hướng hắn nhìn – Cô ây là cô gái mình gặp tại nhà hàng Full House
-Uhm…anh nhớ rồi
-Mà có chuyện gì sao anh Băng? - Bảo Trân hỏi
-Không…chỉ là anh thấy hơi quen…thôi mọi người ăn đi nào….chúc mừng ngày hạnh phúc của cô dâu và chú rể
-1 2 3 zôoooooooooooo
Bữa tiệc mừng kết thúc, mọi người đều đã ra về…chiếc xe cuối cùng cũng lăn bánh
-Mày về khi nào sao không cho tao hay. Hân nói
-Tao về hôm kia, muốn ày bất ngờ ấy mà hihi
-Em đã gặp Băng chưa
-Ngày về em có gặp anh ấy trong nhà hàng…nhưng có lẽ anh ấy không còn nhận ra em đâu
-Mày nói gì thế? Anh ấy không lúc nào không nhớ về mày…
-Nhưng bây giờ…mày nhìn tao đi…có nhận ra tao là ai không?
-Từ từ nó sẽ chấp nhận em mà
-Em cũng mong như thế…thôi tới nhà rồi em vào đây…chúc hai người…mau có em bé nhé! Hihi
-Con nhỏ này… - Hân ngại đỏ mặt
-Hihi cám ơn em nhiều…bọn anh về nha
-Vâng…chào anh.
Vẫy tay, xe lăn bánh khá xa nó quay vào nhà…nằm trên chiếc nệm êm ấm nó lại suy nghĩ mong lung
-Anh ấy liệu có chấp nhận mình không? Nhất định mình sẽ làm cho anh ấy chấp nhận mình…
Hắn trở về nhà, căn nhà ngày nào còn vang vọng tiếng cười nhưng nay sao trống vắng thế…hắn ngồi tựa mình vào ghế
-Cô ấy là ai? Tại sao mình lại có cảm giác như là Bảo Anh trở lại…không…không thể nào chẳng phải mọi người bảo Bảo Anh đã…phải rồi khuôn mặt đó đích thị không phải là Bảo Anh…
Hắn dần chìm vào giấc ngủ, nằm luôn trên ghế trong phòng khách