Ánh nắng đã bắt đầu len lõi vào hàng cây xanh mướt, trên lá còn vươn vãy những giọt sương đêm. Nó bước lên chiếc taxi đi đến nơi làm việc, một ngày ấm áp bình yên theo cảm nhận của nó là thế
-Linda cô đưa xấp tài liệu này vào phòng chủ tịch hộ tôi, tôi đi giải quyết một số việc - Phi Nhân trao cho nó xấp tài liệu rồi vội vàng đi nhanh
Nó nhận lấy, đi thẳng đến phòng hắn, tay giơ lên thì cánh cửa đã mở ra
-Có việc gì cần gặp tôi sao? - Hắn chau mày, vẻ mặt lạnh lùng trở lại
-Ah…Phi Nhân nhờ tôi đưa cái này cho anh
-Uhm…cám ơn cô
Hắn đón nhận, nó chào rồi về phòng, cảm giác của nó nhìn hắn hiện giờ giống như ngày đầu nó gặp hắn: Lạnh lùng, đáng ghét…
Buổi trưa mọi người đã đi ăn chỉ còn có nói ngồi trong phòng với đống giấy tờ cần giải quyết, hắn đi ngang thấy nó vẫn còn đó…hai chân mày chau lại
-“Định nhịn đói làm việc chắc” - Mở cửa đi vào - Tôi không cho phép công việc trễ nễ nên cô phải đảm bảo sức khoẻ mình tốt mới không làm trễ nễ công việc của công ty.
Giật mình với nói tiếng vừa phát ra, nó nhìn lên bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn nó
-Tôi…tôi xem xong chỗ này nữa rồi đi ăn ngay, anh yên tâm không làm trễ nễ công việc của công ty đâu - Nó liếc xéo hắn, lại chăm chú nhìn vào mớ tài liệu
-Đi cùng tôi - Hắn đi lại kéo phăng nó dậy
Nó khó hiểu trước hành động của hắn chẳng phải hắn đang tỏ ra lạnh lùng với nó hay sao tại sao lại quan tâm khi nó chưa ăn uống gì? Hắn lại càng không hiểu nỗi hắn đang làm gì…Mọi người đã ăn xong đi vào thấy hình ảnh trên ai cũng phải nhìn, những lời bán tán từ đó bắt đầu, nó cảm thấy ngượng…
-Ngồi đi, cho tôi hai phần ăn. Hắn nhìn người phục vụ gọi
-Anh làm cái gì thế hả? Mọi người đang nhìn tôi và anh đó
-Kệ họ…“Ơ…mình sao thế?”
Nó hậm hự, tức hắn mà không làm gì được mà cũng do nó hắn mới hành động như thế….nó đành im cho qua chuyện, ăn thật nhanh rồi vào tránh mọi người bàn tán
-Cô ăn từ từ thôi mắc nghẹn bây giờ
Vừa dứt lời là nó đã bị nghẹn, hắn vội đưa ly nước cho nó, tay đánh nhẹ vào sau lưng nó
-Cô có sao không, đã bảo ăn từ từ rồi mà…
-Không…không sao rồi cám ơn anh, tôi sợ mọi người dòm ngó thôi, anh cũng ăn nhanh đi - Nó chu môi, làm hắn một phút bất động
-“Bảo Anh sao?”
-Nè…ăn đi nhìn tôi làm gì?
-Ơ…Uhm
Nó cùng hắn trở lại công ty, mọi người thấy hắn đi đến thì không nói gì nhưng hắn đi khuất rồi thì lời bàn tán lại xôn xao.
-Từ trước tới giờ mới thấy chủ tịch hành động như thế?
-Cô gái đó là gì của chủ tịch thế?
-Cô ta đẹp bằng mình sao?....
Nó nghe mà chán ngán vừa vào đây chưa bao lâu mà nó đã gây ồn ào trong công ty…Cũng từ ngày đó nó cố gắng tránh mặt hắn không muốn mọi người lại bàn tán xôn xao chỉ khi có việc cần mới gặp hắn còn ngoài ra nó không muốn mình là tâm điểm chú ý của mọi người. Nó không muốn như thế nhưng tránh lời bàn tán nó đành phải làm như vậy vì nó biết hiện giờ với hắn nó vẫn không là gì cả…Còn hắn biết nó cố tình tránh mặt mình thì có đôi phần nhẹ nhõm vì không phải làm những việc mà hắn không thể kiềm chế được bản thân nhưng lại thấy thiếu thiếu một cái gì đó làm hắn thấy không vui..????