Từ ngày ở nhà nó về như có một sợi giây liên kết giữa họ. Bảo Trân càng tiếp xúc càng quý nó hơn. Phi Nhân tự nhiên lại có thêm một người bạn thân thiết giống như giữa cậu và Bảo Anh. Hắn thì có một cảm giác lạ khó tả…
“Tại sao mình lại nghĩ về cô ấy, hình ảnh của Bảo Anh và hình ảnh của cô ấy sao cứ quanh quẩn trong đầu mình, mình cũng không thể xác định được cảm giác khi gặp cô ấy là như thế nào? Vừa muốn ở gần nhưng tự mình không cho phép điều đó xảy ra…Hay mình đang nhầm tưởng cô ấy chính là Bảo Anh?”
-Anh Băng…anh đang nghĩ gì mà thẩn người ra thế? Phi Nhân đang nhâm nhi tách cafe
Giật mình, hắn nhanh chóng lấy lại vẻ mặt điềm tỉnh, lạnh lùng
-Không có gì…ah công việc anh giao em đã giải quyết ổn thoả chứ?
-Anh yên tâm…em đã lo xong tất cả…bên đó hẹn ngày mốt anh đến đó ký hợp đồng
-Ok tốt lắm, em cùng anh đi chứ?
-Ah…chắc em không đi được…bên chi nhánh A có chút việc em cần qua đó hay anh nhờ Linda nhá! - Thật sự Phi Nhân đang cố tình tạo không gian cho hai người họ
-Uhm…thế cũng được
Hắn nói rồi tiếp tục nhâm nhi tách cafe, một bản nhạc nhẹ được vang lên, hai người họ ngồi đó thưởng thức những âm điệu nhẹ nhàng mặc cho bên ngoài tấp nập người qua lại nhưng tại nơi này mặc ọi thứ xô bồ hắn thấy lòng mình thật sự yên bình…
Bây giờ là 14h, chiếc xe màu đen bóng loán vừa xuất phát, 1h sau chiếc xe đã dừng lại ngay một nhà hàng san trọng. Hắn bước xuống xe mở cửa cho nó. Hôm nay có trong bộ váy màu trắng nhẹ nhàng nhưng không kém phần quyến rũ, không hở hang nhưng toát lên vẻ kiêu sa, trong tay cùng hắn đi vào trước ánh nhìn của nhiều người xung quanh
-Chào chủ tịch Vũ – Trương Lập
-Chào giám đốc Trương
Hai lãnh đạo của hai công ty bắt tay nhau, Trương Lập lịch sự nâng tay nó lên hôn khẽ
-Chào cô Linda, hôm nay cô thật quyến rũ
-Cám ơn ngài quá khen
-“Có cần phải làm như thế không?”
Hắn kéo cánh tay nó lại, nó ngỡ ngàng “Sao anh lại làm thế?” nó giương mắt nhìn hắn như muốn hỏi, hắn nhìn nó bằng ánh mắt hơi tức giận “Tôi không thích thế”, Trương Lập hơi quê trước hành động của hắn nhưng cố cười trừ
-Ah…chúng ta vào công việc chính đi ha
-Uhm tôi cũng muốn thế, đây là mọi điều khoản về bản hợp đồng, mời ngài
Trương Lập xem qua, tuy có một số điều khoản không hài lòng lắm nhưng đây là vụ làm ăn mang lại nhiều lợi nhuận cho công ty nhà họ Trương vả lại còn được thơm lây nhờ làm ăn chung với một tập đoàn bề thế như nhà họ Vũ, Trương Lập nhanh chóng ký tên vào bản hợp đồng.
Mọi việc đã xong bây giờ hắn đưa nó trở về nhưng trong lòng không mấy vui, hắn đang bực tức vì điều gì? Cho xe chạy với tốc độ thật nhanh
-Anh sao thế? Chạy nhanh vậy nguy hiểm lắm, anh cho xe chạy chậm lại đi
-………Chiếc xe chạy nhanh hơn
-Này…anh có nghe tôi nói không hả? Mau dừng xe lại, anh muốn chết thì chết một mình thôi
-…………
-Anh mau dừng xe! Tôi muốn đi bộ về, tôi không muốn chết cùng tên đáng ghét như anh
-….... Cảm giác bị mắng, làm hắn nghĩ tới Bảo Anh “Mình đang hành động điên rồ gì thế? Bực tức vì cái gì? Mình bị gì thế này?” Két…..
Chiếc xe dừng lại, nó nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, hắn đập mạnh tay vào vô lăng…
-“Chết tiệt, mày đang làm trò gì thế hả? Mau tỉnh lại đi….”
Nó đi mà trong lòng bực tức vô cùng
“Anh ta bị gì thế? Muốn chết sao? Đồ chết bầm…” vừa đi vừa lẩm bẩm vừa tức…Rắc…nó khuỵ xuống ôm chân, do mang giày cao gót mà lại đi bộ một khoảng khá xa, chân nó bây giờ đã bị trật…. Mưa…mưa lại kéo đến nhanh chóng thế là nó vừa bị ướt, vừa bị đau, vừa tức hắn…lê lết cái chân đau nó cố gắng bước tiếp
Hắn vẫn ở đó, nó đã đi một khoảng khá xa, trời bắt đầu mưa, hắn có linh cảm không tốt…hắn đang lo lắng cho nó sao? Vội khởi động xe lao vào cơn mưa tìm nó
-Đồ chết bầm, anh dám cho tôi đi bộ, không đuổi theo tôi…anh đúng là đồ chết bầm… “Nước mắt tự nhiên rơi…tại sao thế tủi thân ư?”. Mày phải cố lên…đúng Bảo Anh mày phải cố lên… - Tự nhủ với bản thân, nó tiếp tục lê lết trong cơn mưa
Hắn đã nhìn thấy cái dáng bé nhỏ đó, miễm cười “Cô thật cứng đầu”, dừng xe lại hắn chạy xuống nó, kéo cánh tay nó
-Lên xe!
-Không! Tôi không muốn chết…anh về đi tôi tự đi được
-Nhanh! - Hắn lôi nó đi dù nó đang cố vùng vẫy, chân nó đau
-Buông tôi ra, anh làm gì thế hả? Cái tên chết bầm kia, đồ biến thái mau buông tôi ra
Hắn sửng sờ, nó mắng hắn mà hắn cứ ngỡ là Bảo Anh đang trước mặt hắn, hắn vội ôm chầm lấy nó, nó thôi vùng vẫy mà nhìn hắn với nhiều dấu chấm hỏi. Nó ngất đi vì lạnh
-Linda cô sao thế? Hắn hoàng hồn, nhanh chóng bế nó lên xe chạy thẳng về nhà trong phút chốc
Trời cũng đã tối, đến nhà hắn bế nó lên phòng mình, người nó đã ướt cả mà hắn chỉ sống một mình…bây giờ…phải làm sao?
Hắn đành tự mình thay đồ cho nó, nhắm mắt….tay hắn run run…thật là khó khăn quá… Cuối cùng cũng đã xong, bây giờ mặt hắn đỏ như trái gất….vội lao vào phòng tắm tránh những hình ảnh xấu ẩn hiện trong đầu mình
Nấu một ít nước ấm, hắn lấy khăn lau mặt nó, nhìn nó ngủ một cách say sưa hắn lại miễm cười, sao từ khi gặp nó hắn lại cười nhiều đến thế??? Vuốt sợi tóc trên gương mặt nó, hắn cuối xuống hôn lên mái tóc nó, khựng lại
-Mùi hương này??? Mình đang làm gì thế?
Đứng phắt dậy, vội chạy sang phòng bên hắn không muốn mình nghĩ nó là Bảo Anh như vậy sẽ làm tổn thương nó…