Cũng ngay trong buổi tối hôm đó, một cuộc giao dịch bí mật đang diễn ra ở bãi đất trống cách bệnh viện bỏ hoang năm cây số. Chiếc xe bảy chỗ màu đen tuyền đậu trong lùm cây ven đường cạnh bãi đất, được lùm cây che chắn tầm nhìn của người khác.
Người phụ nữ vận quần áo phòng thí nghiệm sợ hãi nhìn ba người đàn ông chùm kín mặt màu đen bước xuống xe với thân hình cao lớn lực lưỡng đang đi thẳng đến trước mặt cô ta.
“Hàng đâu?” một trong ba người đàn ông giọng trầm khàn lên tiếng.
“Tôi muốn được nhìn thấy con gái của tôi trước” người phụ nữ hốt hoảng nói.
“Đem con gái của cô ta lại đây” người đàn ông đứng giữa nói vào trong bộ đàm.
Cửa bên hông chiếc xe lại được mở ra, tiếp theo đó là một người đàn ông chùm kín mặt xuất hiện đang kéo theo một bé gái bị bịt miệng và tay bị dây thừng chói lại, trên cơ thể là những vết bầm tím cùng những vết thương còn đang âm ỉ máu, vừa nhìn thấy người phụ nữ bé gái liền phản ứng dữ dội.
Người phụ nữ nhìn thấy con mình liền đau lòng bật khóc nức nở, tay chân run rẩy muốn đứng không vững: “Bảo Bảo…”
“Hàng đâu?” người đàn ông đứng giữa lập lại lần nữa, tông giọng cũng cao hơn hẳn lúc nãy.
“Đây…” người phụ nữ vừa run rẩy vừa nhanh chóng lấy từ trong túi áo của mình ba ống nghiệm màu đỏ như máu đã được đậy kín. “… nhưng tôi muốn con gái của tôi trước khi tôi đưa cái này cho các người…”
Ba người đàn ông liếc mắt nhìn nhau trao đổi ánh mắt, rồi hai người đàn ông bỗng nhiên lao lên giữ chặt lấy người phụ nữ, một người còn bịt miệng cô ta khi cô ta hoảng hốt hét lên.
Người đàn ông đứng giữa bước lên lấy ba ống nghiệm từ trong tay người phụ nữ, rồi hắn ta lạnh lẽo hất đầu về phía xe: "Đi!"
Bốn người đàn ông quay trở về xe, kéo theo cả đứa bé gái và người phụ nữ lên xe.
Một lúc sau đó, chiếc xe màu đen lao ra khỏi lùm cây, hướng về phía bệnh viện bỏ hoang chạy thẳng tới, vừa đến phía trước khoảng sân của cổng bệnh viện thì chiếc xe dừng lại, người trên xe lập tức mở cửa đẩy người phụ nữ và đứa bé xuống xe rồi đóng cửa vọt xe đi thật nhanh.
Người phụ nữ ôm lấy con mình, đứa bé lúc này đã bị bất tỉnh, cô ta hoảng hốt nhanh chóng bế con chạy thẳng vào bệnh viện bỏ hoang, bóng đêm tịch mịch bao trùm lấy cơ thể hai người… cho đến khi khuất dạng vào phía sau cánh cửa đen ngòm bóng tối.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới… o0o
Ánh mặt trời ấm áp dàn trãi trên cánh đồng hoa rộng lớn, cơn gió rì rào lướt qua làm cho những cụm hoa đung đưa theo gió, trên cánh đồng hoa đó có một bóng dáng nhỏ bé đang hì hục len lõi vào bên trong, mái tóc đen mềm mại lúc ẩn lúc hiện, tiếng cười giòn giã non nớt của trẻ con văng vẳng trong không khí.
Cậu bé bất chợt nhô đầu ra khỏi những khóm hoa, đôi mắt đen láy to tròn chăm chú nhìn xung quanh, cho đến khi cậu bé nhìn thẳng về phía này thì dừng lại, khóe miệng cong lên mỉm cười thật tươi vẫy hai tay nhỏ lên cao.
Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên đồng thời mở mắt, cả hai đang nằm xoay người đối diện nhau trên đệm, nhất thời mơ hồ nhìn nhau không nói gì.
Dạ Nguyệt vẫn còn nhớ đến giấc mơ mới vừa rồi, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt non nớt giống người đang nằm đối diện cô như đúc, giọng nói trẻ con mềm mại đáng yêu....: "Em mơ thấy một bé trai hai ba tuổi giống hệt anh đang nô đùa trên cánh đồng hoa thật lớn..."
Lăng Chi Hiên lúc này cũng đã tỉnh ngủ, nghe Dạ Nguyệt nói anh vươn tay kéo cô ôm vào lòng, thì thầm: "Anh cũng vâỵ"
"Thật hả?" Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn anh thấy anh đang cười cười.
Anh gật đầu, véo má cô: "Anh xạo em làm gì"
"Vì sao hai chúng ta lại có thể mơ cùng một giấc mơ như vậy?" Dạ Nguyệt nghiên đầu suy nghĩ, khó hiểu hỏi.
Lăng Chi Hiên im lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm cô trong lòng, vuốt ve vào vết sẹo dài phía sau lưng cô như thường lệ, anh cũng không biết lý do vì sao, có thể do cả anh và vợ yêu luôn luôn nhớ về đứa con này cũng không chừng.
Anh đang suy nghĩ thì cảm giác được hai vật mềm mại tròn đầy đang áp sát vào lồng ngực mình cùng với hơi thở ấm áp của cô gái nhỏ nào đó phà vào làm anh nhột nhột, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn quấn lấy anh, nép sát vào anh như dựa dẫm...
Dạ Nguyệt buồn bã nhích cơ thể sát vào anh, ôm lại anh, nhắm mắt vùi đầu vào lồng ngực anh tự kỷ.
"Sáng rồi bảo bối" Lăng Chi Hiên cười cười trêu chọc vợ yêu, anh nhìn đồng hồ treo tường, mới năm giờ hơn.
"Em muốn ngủ để mơ tiếp a" Dạ Nguyệt nhỏ giọng nói, hơn nữa tối qua lăn giường với người nào đó đến gần nữa đêm, giờ cô vẫn còn buồn ngủ.
"Hay là chúng ta làm chuyện khác đi..." Lăng Chi Hiên trượt tay dọc từ lưng xuống mông cô, vỗ nhẹ vào như đánh yêu cô.
Vì đang quấn lấy anh nên trước khi phản kháng Dạ Nguyệt đã bị anh kẹp chặt trong lòng, cô buồn cười véo cái tay đang vô sỉ nắn bóp mông cô: "Để cho em ngủ đi mà"
"Là em khiêu khích anh trước" Lăng Chi Hiên rất hưởng thụ cảm giác được vợ yêu quấn lấy như thế này, anh tất nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Sáng sớm là thời điểm một người đàn ông dễ phát sinh dục vọng khác thường nhất, vậy mà cô lại còn quấn lấy anh trong khi cả hai vẫn còn đang khỏa thân, Dạ Nguyệt dở khóc dở cười cảm nhận vật nào đó đã thức tỉnh đang ép vào mình: "Vị đại ca này, anh là sói đói hả, tối qua anh lăn giường chưa đủ hả?"
“Em nói anh là sói?” Lăng Chi Hiên nhướng mày.
Cô gái nhỏ nào đó cong khóe môi, hất mặt nhướng chân mày lên, dõng dạc nói: “Anh dám không thừa nhận đi a!”
“Được, vậy thì anh không khách sáo nữa” Lăng Chi Hiên tiện thể lật người đè cô gái nhỏ dưới thân. “Bởi vì anh là sói nên anh sẽ ăn em luôn mà không cần phải hỏi ý kiến của em”
Dạ Nguyệt: “…”
…………………………………………..
“Có một điều mà em cần phải biết” Lăng Chi Hiên ôm lấy hai má vợ yêu, áp trán vào trán cô, hơi thở nóng rực của cả hai hòa lẫn vào nhau.
“Hửm?” Dạ Nguyệt mơ hồ nghe anh nói, mơ màng nhìn vào đôi con ngươi đen láy mà tràn đầy tình ý nồng nàn của anh.
“Suốt cả cuộc đời của một con sói, nó luôn chỉ có một bạn đời duy nhất và chung thủy cho đến lúc chết”
***0w0***
Ông quản gia đưa cho Dạ Nguyệt một phần beefsteak sốt rượu vang cùng với một ly nước cam, bên dưới chân cô, Tuyết Lang cũng đang vui vẻ thưởng thức bữa ăn của nó.
“Cám ơn chú ~” Dạ Nguyệt toét miệng cười thật tươi, cô đang đói bụng lắm rồi a.
Lăng Chi Hiên vừa mới nói chuyện điện thoại xong, anh liền ngồi xuống bên cạnh Dạ Nguyệt ở quầy bar, vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của cô: “Em có muốn đến Trung Tâm với anh không?”
Cô nghe vậy liền ngẩn đầu lên nhìn anh, chớp chớp mắt hỏi: “Em đi có sao không?”
Lăng Chi Hiên nhướng mày, nhìn cô với ánh mắt tò mò: “Sao em hỏi vậy?”
“Thì từ trước đến giờ mỗi lần anh đi giải quyết công việc của Trung Tâm đều là tự mình đi giải quyết a” Dạ Nguyệt biết chắc lần này anh đi là vì chuyện gì, mà lần này chuyện lại cực kỳ hệ trọng, có thể nói mọi người nhất định phải sẵn sàng trong tư thế chiến đấu chống lại tổ chức bí mật vẫn còn đang hoạt động và lớn mạnh, bất quá bên phe mình vẫn có rất nhiều lợi thế từ những dữ liệu bí mật thu thập được ở thế giới tương lai và vaccine trị bệnh cũng đã có.
Nhìn cô gái nhỏ chau mày bậm môi, Lăng Chi Hiên buồn cười: “Em đang trách anh lúc trước không cho em đi cùng đó hử, bảo bối?”
“Bao giờ?” Dạ Nguyệt lườm anh, cô chỉ muốn cùng anh chia sẽ mọi gánh nặng thôi, dù cô không có tài năng gì hơn người như anh và mọi người ở Trung Tâm, nhưng ít nhất cô cũng muốn sát cánh bên cạnh anh, cùng anh chiến đấu để bản thân không phải hối tiếc khi chỉ có thể ngồi ở nhà đợi tin của anh.
Lăng Chi Hiên đưa tay lên nhấn nhấn vào giữa hai chân mày đang nhíu lại của vợ yêu, dù anh vẫn không muốn vợ yêu gặp nguy hiểm nhưng lời hứa là lời hứa: “Không phải anh đã hứa với em sẽ để em cùng đi với anh rồi hay sao?”
Dạ Nguyệt vỗ mạnh vào tay anh, xì mũi xem thường người nào đó vẫn không muốn cho cô đi nhưng vì lời hứa mà phải để cô đi, cô quay đầu tập trung vào phần bò beefsteak ngon lành của mình, không thèm để ý đến anh nữa.
“Bảo bối, em giận anh đấy hả?” Lăng Chi Hiên thích thú quan sát phản ứng của cô gái nhỏ nào đó, anh biết vợ yêu của anh tính tình vốn dĩ rất ngang bướng cứng đầu, chỉ là vợ yêu rất ít khi biểu hiện ra bên ngoài cho người ngoài thấy thôi.
“Em mới không thèm giận anh” Dạ Nguyệt quay đầu qua bên kia, quyệt miệng nói.
Lúc này, tiếng chuông cửa nhà vang lên, ông quản gia đang âm thầm cười cười liền nhanh chóng đi từ phòng bếp ra mở cửa.
“Chú Trịnh cười em kìa, bảo bối” Lăng Chi Hiên vỗ vỗ nhẹ đầu nhỏ của vợ yêu, kề mặt lại gần sát tai nhỏ của cô, hạ giọng mờ ám. “Vợ yêu của anh đang giận anh, anh định làm gì đó để vợ yêu của anh hết giận, em có ý kiến nào giúp anh không, mèo con lười biếng nhất quả đất?”
Dạ Nguyệt nghe xong muốn phì cười nhưng cố nhịn, trề môi: “Sao em phải giúp anh? Anh tự mà suy nghĩ đi a”
Lăng Chi Hiên liền bẹo má cô gái nhỏ nào đó. “Còn nói không giận anh?”
Dạ Nguyệt: “…”
“Em không muốn trở thành một người vợ suốt ngày chỉ biết giận hờn trách móc chồng mình đâu a” Dạ Nguyệt nắm tay anh kéo ra lại bị anh giữ chặt tay không buông, cô đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thất vọng, tự nhiên lại đi tính toán với anh chuyện này, từ đầu đến giờ anh đều là vì lo lắng cho cô.
“Vậy anh phải làm sao để em có thể cười với anh đây, bảo bối?” Lăng Chi Hiên hôn vào lòng bàn tay mềm mại của cô. “Em lại đang sụ mặt…”
Dạ Nguyệt đột nhiên đưa tay còn lại vuốt vuốt dưới cằm anh: "Sáng nay anh chưa cạo râu, nó đâm vào tay em thật nhột a"
Người nào đó giữ lấy tay nhỏ của Dạ Nguyệt dưới cằm, mỉm cười thản nhiên: "Bởi vì sáng nay có ai đó không ngồi dậy được nên anh phải lo lắng từ đầu đến cuối mà quên cả bản thân..."
Dạ Nguyệt: "..." anh đừng có dùng cái vẻ mặt thản nhiên mà nói những chuyện như vậy chứ.
"Chậc chậc chậc... mới sáng ra mà hai người đã anh anh em em mùi mẫn rồi hả?"
Nghe giọng điệu trêu chọc quen thuộc từ phía sau, cả hai đều đồng thời quay đầu lại nhìn, Uông Tuấn Kiệt đang thoải mái đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt như đang xem kịch vui.
Còn bên kia, ông quản gia và Dương Lãnh Thiên đang làm như tai không nghe mắt không thấy, người nhìn trời người nhìn đất, một bộ nén cười.
Dạ Nguyệt mặt đỏ bừng cúi đầu vào đĩa thịt bò trên quầy, tập trung ăn sáng... sao cô có cảm tưởng như mình mới vừa làm loại chuyện lén lút bị người ta bắt gặp tại trận vậy a...
Còn Lăng Chi Hiên thản nhiên nhìn Uông Tuấn Kiệt, thật giống như ba người bọn họ chưa từng nhìn thấy anh mặt dày xuống nước dụ dỗ cô gái nhỏ nào đó a.
“Cậu đã đồng ý với lời đề nghị của tôi?” cuối cùng anh mới lên tiếng dời sự chú ý của mọi người sang chuyện khác.
"Mấy năm nay đi thăm thú thế giới cũng đủ rồi, đến lúc tìm cho mình một điểm dừng chân thích hợp" Uông Tuấn Kiệt gật đầu.
"Rất tốt, Lãnh Thiên sẽ hướng dẫn chi tiết công việc cho cậu" Lăng Chi Hiên vừa nói vừa liếc mắt nhìn thấy Dạ Nguyệt đã ăn sáng xong liền đứng dậy nhìn sang Dương Lãnh Thiên. "Đã chuẩn bị xong chưa?"
“Theo kế hoạch của Chủ Tịch, mọi thứ đã chuẩn bị xong” Dương Lãnh Thiên gật đầu.
“Được” Lăng Chi Hiên nắm lấy tay Dạ Nguyệt, lúc này cô cũng đã bước xuống đứng bên cạnh anh. “Đi thôi”
******** Ó O Ò Lằn ranh giới… bắt đầu… o0o
Trên hành lang màu trắng dài với thiết kế sang trọng và trang nhã, hai bên cửa ra vào của căn phòng với hai cánh cửa lớn ở cuối hành lang, có rất nhiều vệ sĩ vận vest đen đang đứng thành hai hàng dài hai bên, bọn họ đều là vệ sĩ của những người đang ngồi bên trong cánh cửa lớn đó.
Trong căn phòng rộng lớn lộng lẫy xa hoa, chiếc bàn lớn hình ovan được đặt ở giữa phòng cùng những chiếc ghế xoay bằng da thật màu đen được đặt xung quanh đã chiếm gần hết toàn bộ căn phòng, thiết kế nội thất cũng cực kỳ trang trọng cùng những trang thiết bị vô cùng hiện đại, từ ngoài nhìn vào chúng ta có thể dễ dàng đoán được đây là một phòng hội nghị lớn dành cho những người có quyền lực rất cao cùng những người đứng đầu trong các đại gia tộc.
Mà lúc này đây, căn phòng cũng đã có rất nhiều người đang ngồi xung quanh chiếc bàn lớn ở bên trong, tất cả đều là những người đàn ông đã qua tuổi trung niên, nhưng lại mang một khí chất cường đại cương nghị của những người đứng đầu trên đỉnh cao của quyền lực và của cải, phía sau những vị này là một vệ sĩ vận vest đen theo cùng để bảo vệ cho họ.
“Hôm nay, được diện kiến tất cả mọi người đều tề tựu ở đây, thật sự là phúc của lão già này trước khi lão nhắm mắt xuôi tay” Lăng Kiện từ tốn nói, nhìn một vòng quanh bàn hội nghị cũng không thể không ngầm ngạc nhiên trong lòng, bởi vì những người có mặt bao gồm cả ông đều chính là những người đứng đầu của bốn đại gia tộc. Ngoài ra, còn có những nhà chính trị gia cùng những quan chức cấp cao trong chính phủ.
Nói thêm một chút về Lăng Kiện, ông là một trong những vị bô lão của Lăng gia, sau khi Lăng Tĩnh bị bắt đã chính thức thay thế Lăng Tĩnh lên ngồi ở vị trí cao nhất của Lăng gia, tất nhiên cũng đã cùng những lão già bên Lăng gia tranh giành một phen đến sức đầu mẻ trán mới leo lên được cái ghế này, từ giờ con cháu tài giỏi bên dòng của ông sẽ chính thức là đời tiếp theo nắm quyền hành trong Lăng gia.
“Gặp được Thất gia ở đây cũng là phước phần của chúng tôi” Mạc đại lão gia, đứng đầu bên Mạc gia, nhìn hai vị đại lão gia còn lại bên La gia và Trịnh gia đang ngồi ở đối diện ông ta, có phần hơi khiêm nhường nói, tất nhiên khiêm nhường ở đây không phải là nhún nhường hay nể phục mà là rào trước đón sau để tránh gây ra mâu thuẫn lớn.
La đại lão gia và Trịnh đại lão gia nhếch khóe miệng lên cười cười như đồng thuận. Phải nói nhìn cả bốn người đứng đầu bốn đại gia tộc ngồi cùng với nhau một bàn như thế này, dù biểu tình không có gì quá lớn, nhưng áp lực cường đại của mỗi người đều ngầm lan tỏa khắp xung quanh căn phòng khiến cho những người có mặt đều phải dè chừng.
Tất nhiên không chỉ có bốn người, những người nắm trong tay quyền lực trong chính phủ cũng đều có mặt ở đây, họ cũng thản nhiên ngồi nhìn trò vui của những người được gọi là bô lão của các đại gia tộc đang ngấm ngầm đối đầu nhau trong bóng tối.
“Không biết trong số những người có mặt trong căn phòng này đã có ai từng gặp qua người đàn ông được mệnh danh là một trong những doanh nhân thành công của nước Mỹ - Chris Stephen hay chưa?” một nhà chính trị gia dù đã không còn trẻ nhưng lại có phong thái vô cùng cương nghị hỏi ra thắc mắc của mình, ông ấy có tầm ảnh hưởng rất lớn ngoài xã hội, được nhiều người kính trọng và tin tưởng.
“Không phải tất cả chúng ta đến đây vì điều đó sao?” người đàn ông ngồi cạnh lên tiếng, ông là người đi đầu của ngành cảnh sát cả nước với những chiến công lẫy lừng, Cục trưởng cục cảnh sát thành phố S. “Tôi không biết các vị như thế nào nhưng tấm thiệp mời của người đó đã làm cho tôi rất tò mò”
“Có vẻ như chúng ta đến đây vì cùng một mục đích giống nhau” Trịnh đại lão gia lạnh nhạt nói.
“Điều này không khiến tôi ngạc nhiên khi tất cả chúng ta đều giữ trong tay tấm thiệp của riêng mình” La đại lão gia gõ gõ ngón trỏ trên bàn một bộ suy tư, hành động này cũng tương tự như Lăng Chi Hiên hay làm.
Ngoại trừ những người đã lên tiếng từ nãy đến giờ thì còn rất nhiều những người có tầm ảnh hưởng lớn khác cũng đang ngồi xung quanh bàn, bọn họ đều một bộ thâm trầm theo dõi quan sát những người xung quanh, cũng có đề phòng và dè chừng nhau.
Tất cả bọn họ đều được bí mật mời đến đây thông qua một tấm thiệp mời bí ẩn của người đàn ông được gọi là doanh nhân người Mỹ - Chris Stephen, nhưng đều làm họ tò mò nhất chính là nội dung bên trong của tấm thiệp, dù họ có muốn hay không muốn cũng phải đích thân đến nơi này để làm sáng tỏ nội dung của nó, hơn nữa tất cả bọn họ đều biết Chris Stephen là ai chỉ là chưa từng gặp qua hay nhìn thấy qua mà thôi.
Không khí trong căn phòng rơi vào trầm mặc và căng thẳng thì lúc này cửa phòng đột nhiên bật mở, một người phụ nữ xinh đẹp vận trang phục công sở chỉnh tề bước vào, trên tay là những tập tài liệu với bìa màu trắng, cô ấy mỉm cười từ tốn nhã nhặn cúi người chào rồi đưa tập tài liệu cho những người vệ sĩ đứng phía sau để những người này cung kính đưa cho chủ tử của mình.
Bọn họ đều đồng loạt mở tập tài liệu ra xem, có người còn dè chừng khi cầm tập tài liệu nhưng rồi cũng phải mở ra xem khi nhìn thấy biểu tình càng lúc càng kinh ngạc của những người xung quanh.
“Cái… cái này là như thế nào đây?” Lăng đại lão gia càng đọc càng cảm thấy không thể tin vào mắt mình, ông vừa đọc được những gì thế này…
Trong bầu không khí càng lúc càng trầm mặc nặng nề bao trùm, người phụ nữ xinh đẹp như nhận được một chỉ thị nào đó từ tay nghe không dây cô đang đeo, cô liền mỉm cười nhã nhặn như đang muốn nói gì đó thì Mạc đại lão gia đã lên tiếng trước.
"Tôi muốn gặp Chủ Tịch của các người" tất nhiên ông ta muốn làm rõ những điều mà ông ta vừa mới xem trong tập tài liệu nhận được.
"Thưa ngài, ngài Stephen vừa đáp trực thăng xuống đây, ngài ấy sẽ vào đây trong ít giây nữa"
Vừa nói xong thì cửa lớn bật mở lần thứ hai, Lăng Chi Hiên bước vào đầu tiên, đi theo phía sau anh là Dương Lãnh Thiên và Tề Vĩ. Lúc này, mọi ánh mắt đều đang hướng về phía ba người, có kinh ngạc có dè chừng cũng có nghi vấn.
"Tôi cứ tưởng ai hóa ra là Lăng tổng và Dương tổng đây mà" Lăng đại lão gia cong khóe môi giễu cợt nói, trong mắt ông ta Lăng Chi Hiên chỉ là một thằng nít ranh dựa hơi tập đoàn O & Y để trả thù Lăng Tĩnh chứ cũng không có tài năng gì hơn người.
Còn La đại lão gia thì không che giấu được vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Lăng Chi Hiên, bởi vì rất giống với đứa con gái trưởng của ông, tất nhiên ông biết Lăng Chi Hiên là con của ai, nhưng đây lại là lần đầu tiên ông nhìn thấy "cháu ngoại" của mình.
Ngày trước, khi nghe tin La Huệ Nghi không giữ phụ đạo không biết liêm sỉ mà mang thai nghiệp chủng, ông đã xem như không có đứa con gái cũng như đứa cháu này. Hơn nữa, bao năm qua nó cũng không có lần nào giúp ích gì cho La gia, sau này lại nghe tin nó từ bỏ quyền thừa kế, nên trong mắt ông nó vẫn luôn luôn là vô hình không có một chút giá trị nào.
"Như vậy là thế nào? Người chúng tôi muốn gặp là Chủ Tịch các người, không phải là dạng lom com này" Mạc đại lão gia lạnh lẽo nói, ông ta vẫn còn ghi thù Lăng Chi Hiên vì dám từ chối hôn ước với cháu gái ông ta, chê cháu gái ông ta không bằng một con đàn bà tầm thường, thà từ bỏ quyền thừa kế chứ không từ bỏ con đàn bà đó.
Trong mắt những người ở đây, cả ba người đang thản nhiên đứng phía trên đó, không xứng tầm để nói chuyện với bọn họ, lúc này đã không ai còn che giấu tia coi thường trong đáy mắt.
Mặc kệ như thế nào, Tề Vĩ đã theo lệnh Lăng Chi Hiên thiết lập máy chiếu và thiết bị hoàn chỉnh, anh ung dung ngồi xuống bàn mở laptop ra làm việc của mình mà không màng đến ánh mắt của bọn họ.
Trước tiên, anh cho trình chiếu một vấn đề quan trọng, đó chính là thân phận thật sự của Lăng Chi Hiên lên màn hình lớn. Màn hình vừa trình chiếu đến đâu thì vẻ mặt của những người ngồi trong đây bắt đầu dần dần thay đổi, mỗi người một sắc thái biểu cảm khác nhau, xem đến cuối cùng tất cả đều một bộ im lặng trầm ngâm, nhưng chắc chắn trong đáy mắt họ không còn lộ vẻ coi thường như mới vừa nãy nữa.
"Như các vị đã thấy, tôi chính là Chris Stephen" Lăng Chi Hiên cong khóe môi thản nhiên nói.