Mặc dù bốn người không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng quay đầu chạy theo Uông Tuấn Kiệt, lúc này những người dân ở cùng khu hẻm cũng đang tò mò đi ra trước hẻm để xem chuyện náo nhiệt, mọi người còn nhìn năm người bằng ánh mắt khó hiểu và kỳ dị, vì họ không hiểu tại sao đột nhiên năm người lại hoảng hốt chạy trở vào như vậy.
“Chúng ta có nên thông báo mọi người trở về nhà hay không?” Dạ Nguyệt hét to lên để Uông Tuấn Kiệt nghe thấy.
“Vô ích, bọn họ sẽ không nghe lời chúng ta nói đâu” Uông Tuấn Kiệt lắc đầu.
Khi cả bọn chạy trở vào quán trà, Uông Tuấn Kiệt cùng Lưu Ánh Nhật kéo lại hàng rào lưới sắt bao trước quán, khóa lại cẩn thận, xong anh còn bảo mọi người vào bên trong quán rồi đóng chặt cửa ra vào bằng kính, dùng vài tấm thảm treo lên che kín cửa sổ và cửa ra vào.
“Có chuyện gì mà mới sáng ra đã ồn ào như vậy” giọng nói đàn ông trầm ấm ổn định cất lên từ phía nhà sau của quán trà, lúc này một người đàn ông trung niên thân hình hơi gầy mở cửa từ nhà sau đi lên.
“Ba, bên ngoài xảy ra tai nạn kinh khủng lắm a” Lưu Ánh Nhật mở to mắt nói, người đàn ông trung niên này không phải ai khác là ba của cô, ông ngủ lại ở nhà sau quán trà để canh chừng quán giúp con gái của mình, mọi người thường hay gọi ông là chú Lưu.
“Vậy thì tại sao phải làm đến mức như thế này?” chú Lưu chỉ chỉ vào mấy tấm thảm trên tường.
“Con cũng đang muốn hỏi đây a” Lưu Ánh Nhật lo lắng nhìn Uông Tuấn Kiệt, Lạc Tiểu Anh và Hà Tiểu Y cũng xoay đầu nhìn anh bằng ánh mắt lo ngại.
Dạ Nguyệt nhìn thấy hành động kỳ lạ của anh thì cô cũng đã nắm được tình hình trong tay: “Có phải là bọn chúng không?”
Uông Tuấn Kiệt gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy một vài con ở đằng xa”
“Cậu gọi cho Hiên đi” Dạ Nguyệt quay người bước đến bên dàn máy vi tính của quán trà, rồi cô ngồi xuống gõ gõ gì đó thật nhanh trên bàn phím máy vi tính, ba người kia cùng chú Lưu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra sau khi nghe hai người nói chuyện.
Cạch! Cạch! Dạ Nguyệt nhấp chuột trên màn hình hiện ra một đoạn video nào đó, sau đó cô xoay màn hình vi tính lại cho cả bọn cùng xem.
“Đây, mình đã tìm thấy rất nhiều đoạn video quay trong buổi sáng ngày hôm nay được đăng tải và chia sẻ trên web” Dạ Nguyệt lạnh nhạt nói, giờ phút này cô cũng không thể trưng ra cái vẻ mặt thản nhiên thường ngày của mình được nữa, những thông tin mà cô vừa đọc được thì rõ ràng là… không lẫn vào đâu được, bằng cách nào đó dịch zombie đã bùng phát trong một vài vùng nông thôn hẻo lánh vào tối khuya ngày hôm qua… Và rạng sáng hôm nay, nó đã bắt đầu chính thức bùng lên ở vài vùng thành phố.
Có lẽ bây giờ Hiên cũng đã nhận được tin tức từ khắp mọi nơi rồi, chỉ vì cô và anh cứ tưởng rằng hai năm sau dịch mới bùng phát nên chỉ chú tâm vào xây dựng kế hoạch hợp tác với phía Mỹ và trong nước để giải quyết tổ chức bí mật mà đã không nghĩ gì đến dịch lại đột ngột bùng phát như thế này.
“Cái… cái gì đây?” Lạc Tiểu Anh vừa xem đoạn video vừa nín thở, ba người kia cũng không khá hơn cô chút nào, càng xem mặt càng trầm xuống, tối sầm lại, mắt mở lớn kinh hoàng, chẳng phải những chuyện đang xảy ra trong video bọn họ chỉ có thể thấy trên phim ảnh thôi sao?
Đúng lúc này, đột nhiên tiếng la hét thất thanh vọng từ phía ngoài vào, rồi tiếp theo đó là nhiều tiếng hét cùng tiếng bước chân gấp rút vang lên. Dạ Nguyệt lập tức đứng dậy bước nhanh ra phía cửa ra vào, vén nhẹ tấm thảm ra một chút để nhìn ra bên ngoài.
“Chuyện… chuyện gì thế?” Lưu Ánh Nhật nín thở hỏi.
“Tới rồi…” Dạ Nguyệt lạnh mặt nói.
Lưu Ánh Nhật, Hà Tiểu Y, Lạc Tiểu Anh và chú Lưu lập tức chạy về phía cô, vén nhẹ tấm thảm lên để nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy những người lúc nãy tò mò ra xem chuyện náo nhiệt giờ phút này đang hoảng sợ và run rẩy, mặt mũi tái mét chạy ngược trở lại vào trong hẻm, vừa chạy còn vừa hoảng hốt nhìn về phía sau như đang sợ ai đuổi theo, còn không quên la hét inh ỏi.
Và không để cho ai đợi lâu, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang đuổi ngay phía sau họ, chỉ là giờ phút này nhìn ông ta thật kinh khủng khiếp, tròng mắt nhỏ lại như một cái chấm nhỏ màu đỏ, cùng những tơ máu màu đen nổi lên gồ ghề quanh tròng mắt, khuôn mặt và khắp cả cơ thể, miệng không ngừng phun máu đen ngòm đang rít lên những tiếng chói tai, một vết cắn gớm ghiếc đen ngòm ở phía phải trên cổ ông ta. Tiếp theo sau ông ta là những con zombie khác cũng đang tràn vào trong hẻm, tính toán sơ qua cũng khoảng độ năm sáu con nữa…
Cả ba người và chú Lưu theo phản xạ giật mình lấy tay chặn trên miệng mình để không hét lớn lên, lần đầu tiên… lần đầu tiên… họ nhìn thấy thứ này gần như thế này… Hơn nữa… hơn nữa không phải chỉ là một diễn viên nào đó đang đóng phim…mà là… mà là… thật.
Lại vào đúng lúc này, điện thoại của Lưu Ánh Nhật reo lên, cô run rẩy nhanh chóng lấy ra bấm tắt tiếng chuông.
Cả bọn tái mặt nhìn ra phía ngoài cửa để xem bọn bên ngoài có nghe được hay không thì thật may là bọn chúng không có nghe thấy tiếng nhạc chuông mới vừa rồi mà vẫn đang lao thẳng vào phía bên trong hẻm.
“Mọi người mau chóng tắt chuông điện thoại đi, hơn nữa mau chóng gọi điện về nhà để cảnh báo gia đình nên ở yên trong nhà và khóa tất cả các cánh cửa lại a” Dạ Nguyệt ra hiệu cho mọi người rồi cô cũng lấy điện thoại ra gọi điện về cho ba mẹ của mình, cô vừa chờ điện thoại vừa liếc nhìn về phía Uông Tuấn Kiệt đang đứng ở trong góc vẫn còn nói chuyện điện thoại với Lăng Chi Hiên.
“Cái gì, anh vừa mới xuống sân bay và đã có một cuộc bạo loạn ở sân bay hả?” Lưu Ánh Nhật đang nghe điện thoại nói.
“Thành Đông? Không phải cậu nói vài ngày nữa cậu ấy mới về sao?” Dạ Nguyệt trợn mắt.
“Anh ấy nói muốn làm cho mình bắt ngờ nên mới âm thầm về trước vài ngày” Lưu Ánh Nhật lo lắng nói.
“Cậu bảo cậu ấy nhanh chóng tìm chỗ an toàn nào đó ẩn nấp đi, nếu như có ai bị cắn thì đừng tiếp xúc với những người đó” Dạ Nguyệt bình tĩnh nói, cô nhớ Thành Đông cũng rất hay xem phim zombie dài tập, cô hy vọng là cậu ấy có thể bình tĩnh mà tùy cơ ứng biến, tìm một nơi ẩn nấp để kéo dài thời gian trước khi bọn họ đến đón anh.
“Con không sao chứ Nguyệt Nguyệt?” điện thoại đang đổ chuông của Dạ Nguyệt cuối cùng cũng có người bắt máy, là giọng của mẹ cô a.
“Dạ con không sao, ba mẹ có còn ở nhà không ạ?” Dạ Nguyệt nhỏ giọng hỏi, cô chỉ sợ ba mẹ cô đang làm việc trong bệnh viện, mà nơi đó không phải là nơi nguy hiểm nhất hay sao?
“May mắn là ba mẹ vừa ra đến cửa thì ông Trịnh đã cản ba mẹ lại” Hạ Dạ Lan thở phào, giờ đi làm bình thường của mọi người là tám giờ nên chỉ có những người ở xa chỗ làm mới phải ra khỏi nhà từ sớm.
“Dạ, vậy ba mẹ nhớ ở yên trong nhà và khóa cửa cẩn thận lại a, ai gọi cũng không mở cửa ngoại trừ Hiên hay người của anh ấy, hiện tại con đang ở quán trà của Ánh Nhật, cũng đã khóa cửa lại cẩn thận rồi a” Dạ Nguyệt nghe vậy cũng cảm thấy yên tâm phần nào, báo cáo tình hình của mình cho ba mẹ cô đừng lo lắng.
Cô tin chắc rằng ba mẹ cô cũng đã xem tin tức cảnh báo toàn quốc được phát ra trên tivi rồi, lúc nãy cô cũng đã nhìn thấy đoạn tin tức đó trên web.
“Uhm ông Trịnh và Tuyết Lang đang ở chung với ba mẹ để bảo vệ ba mẹ theo lời của con rể rồi” Hạ Dạ Lan dù biết con gái đã an toàn nhưng cũng còn lo lắng nói. “Con đừng bước ra khỏi cửa nha con, bên ngoài giờ đầy rẫy lũ quái vật rồi…”
“Dạ, con biết rồi mẹ, giờ con gọi cho Hiên đây, có chuyện gì thì ba mẹ nhớ gọi cho con hoặc Hiên ngay a” Dạ Nguyệt dặn dò.
Vừa tắt máy thì điện thoại cô đã lập tức rung lên, màn hình nhấp nháy hiện lên mấy chữ “Ông xã đẹp trai của em”, thật ra lúc đầu Dạ Nguyệt chỉ để vỏn vẹn chữ Hiên nhưng ai đó đã tự ý thay đổi nó, còn không cho phép cô đổi lại, chỉ cần cô đổi một lần anh sẽ bắt cô lăn giường hai lần nên Dạ Nguyệt chỉ đành cười trừ để đó thôi a, chỉ là theo tính cách trước giờ của anh thì cô vẫn không thể tin được anh lại càng lúc càng sến như vậy a
~“Em nghe a” Dạ Nguyệt bắt máy.
“Bảo bối, em không sao chứ? Sao anh gọi cho em không được?” Lăng Chi Hiên nhanh chóng nói luôn.
Mới vừa nãy trong cuộc hợp anh đã nhận được tin khẩn trước khi Uông Tuấn Kiệt gọi điện thông báo tình hình hiện tại ở đó cho anh, khi anh vừa định gọi cho vợ yêu thì nhận được cuộc gọi của Uông Tuấn Kiệt, sau khi nói chuyện với Uông Tuấn Kiệt thì liền gọi cho vợ yêu nhưng điện thoại lại bận không liên lạc được, dù biết vợ yêu đang an toàn trong quán trà cùng với Uông Tuấn Kiệt nhưng anh vẫn lo lắng không yên.
“Em mới vừa gọi về cho ba mẹ a” Dạ Nguyệt giải thích, không hiểu sao chỉ cần nghe giọng nói trầm ấm từ tính của anh cô liền cảm thấy bình tĩnh lạ thường…
“Được rồi, giờ em ở yên trong quán đừng chạy ra ngoài, anh đang chuẩn bị đến đón em đây” Lăng Chi Hiên âm thầm thở phào trong lòng.
“Vâng, em đợi anh” Dạ Nguyệt mỉm cười.
Lăng Chi Hiên nở nụ cười dịu dàng chói mắt mà Dạ Nguyệt thích nhất nhưng đáng tiếc hiện tại cô lại không thể nhìn thấy: “Bảo bối ngoan”
“Chủ Tịch, đã chuẩn bị xong”
Dạ Nguyệt nghe loáng thoáng giọng của Dương Lãnh Thiên ở đầu dây bên kia, cô đang định tắt máy thì lại nghe giọng nói trầm ấm của ai đó: “Đừng tắt máy, anh muốn nghe giọng nói của em”
Vị đại ca này, chúng ta chỉ mới không gặp nhau hơn một tiếng đồng hồ thôi mà…
“Không phải anh chuẩn bị đi đón em sao? Anh định đứng nghe điện thoại như vậy luôn hả?” Dạ Nguyệt bật cười.
“Anh đã lên trực thăng rồi đây” Lăng Chi Hiên mở loa ngoài điện thoại, hướng về phía cánh quạt đang quay phát ra những tiếng động lớn.
“Vậy là chúng ta sẽ đi trực thăng sao?” giọng nói của Lạc Tiểu Anh và Hà Tiểu Y đột nhiên vọng ra khỏi loa.
Lăng Chi Hiên: “…”
“Xin lỗi anh, mọi người nghe sẽ được đón bằng trực thăng nên hơi bị kích động chút a” Dạ Nguyệt buồn cười áp điện thoại lại vào tai mình, cô nhìn qua phía bên cạnh mọi người đang tụ tập lại một chỗ bàn luận về trực thăng, không khí căng thẳng cũng đã giảm đi rất nhiều nên cũng an tâm phần nào, hơn bao giờ hết mọi người cần phải bình tĩnh vào lúc này.
Nói về vấn đề gia đình của mọi người, gia đình của Hà Tiểu Y làm lò bánh kinh doanh tại gia nên hiện giờ cả nhà đều đang an toàn ở trong nhà của mình, may mắn là tin tức khẩn đã được phát đi khắp cả nước nên hiện tại những ai ở trong nhà đều tạm thời được an toàn.
Mẹ và em gái của Lưu Ánh Nhật vẫn còn đang ngủ ở nhà nên cũng xem như là được an toàn. Chỉ còn gia đình của Lạc Tiểu Anh là vẫn đang trong tình trạng không liên lạc được vì mỗi người đều có công việc riêng của mình, Uông Tuấn Kiệt đang liên lạc về Trung tâm để nhờ người giúp cô về vấn đề này.
“Nguyệt Nguyệt, còn chuyện của Thành Đông thì làm sao bây giờ a?” Lưu Ánh Nhật lo lắng nói nhỏ với Dạ Nguyệt.
“Thành Đông?” Lăng Chi Hiên còn nhớ cậu ta là bạn thân trước đây của vợ yêu và cũng là bạn trai của cô bạn thân nhất của vợ yêu…
“Vâng, cậu ấy vừa mới đáp chuyến bay từ Nhật về, nhưng hiện tại sân bay cũng đã bị tấn công rồi” Dạ Nguyệt giải thích tình hình cho Lăng Chi Hiên. “Em đã bảo cậu ấy tìm chỗ nào đó an toàn ẩn nấp trước rồi chúng ta sẽ đến đón cậu ấy”
“Em có vị trí chính xác của cậu ấy lúc này không?” Lăng Chi Hiên ra hiệu cho Dương Lãnh Thiên.
“Điện thoại vẫn còn liên lạc được nhưng em không biết có nên gọi hay không, nhỡ đâu cậu ấy đang phải im lặng đi qua một bầy zombie thì tiếng chuông điện thoại có thể kéo cậu ấy vào tình huống nguy hiểm…” Dạ Nguyệt phân vân, không phải trong mấy bộ phim zombie cô hay coi thì lúc nào nhân vật đang đối diện với nguy hiểm cần phải im lặng thì tiếng chuông điện thoại đều bất ngờ reo hay sao hoặc giả là một tiếng động vô tình nào đó phát ra a.
Lăng Chi Hiên: “…” vợ yêu của anh đúng là nhiễm phim zombie nặng rồi…
“Mặc dù nghe có vẻ quá trùng hợp nhưng thực ra mình cũng thấy đúng” Lưu Ánh Nhật gật gật đầu đồng tình.
“Tôi cũng đồng tình với Phu Nhân” Dương Lãnh Thiên đang ngồi đối diện với Lăng Chi Hiên cũng bụm miệng cười khi nghe Dạ Nguyệt nói.
“Được rồi, anh sẽ nhờ Tề Vĩ rà soát CCTV ở sân bay, em có ảnh của cậu ta không?” Lăng Chi Hiên cười cười nói.
“Weibo của Thành Đông là gì nhỉ Ánh Nhật?” Dạ Nguyệt ngẩn đầu hỏi Lưu Ánh Nhật, cô đột nhiên quên mất tên weibo của cậu ta, cô nhớ không nhầm thì cậu ta rất hay cập nhật tin tức hình ảnh khi đang ở bên đó.
“Là……” Lưu Ánh Nhật đáp, Dạ Nguyệt chuyển lời cho Lăng Chi Hiên.
“Gọi cho Tề Vĩ” Lăng Chi Hiên nghe xong liền ra hiệu cho Dương Lãnh Thiên, xong nhẹ giọng nói vào điện thoại. “Anh sẽ cho một trực thăng nữa đi đón cậu ấy”
“Chúng ta không đi đón cậu ấy luôn hở?” Dạ Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Em muốn đi đón cậu ấy?” Lăng Chi Hiên hỏi ngược lại.
“Ánh Nhật đang rất lo cho cậu ấy a” Dạ Nguyệt nhíu mày, sao cô lại ngửi thấy mùi dấm chua ở đây nhỉ? Thành Đông là người quan trọng của đứa bạn thân nhất của cô nên cô cũng phải lo lắng cho cậu ấy chứ a, ai trong trường hợp này cũng vậy mà.
“…”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng không trả lời.
“Anh đang ghen à?” Dạ Nguyệt bất ngờ hỏi, vị này sao tự nhiên lại nổi hứng ghen vào lúc này a?
“Anh chỉ nghĩ đi càng đông thì càng khó giúp cậu ta hơn” im lặng cả nữa ngày cuối cùng Lăng Chi Hiên cũng lên tiếng, nhưng anh không có trả lời câu Dạ Nguyệt vừa hỏi. “Để những người chuyên nghiệp đến cứu cậu ta sẽ an toàn hơn”
“Còn ai chuyên nghiệp bằng Ông xã của em à?” Dạ Nguyệt nghe ra giọng điệu giận dỗi của người nào đó liền chuyển qua nịnh nọt.
Lăng Chi Hiên: “…”
“Chủ Tịch cười rồi Phu Nhân ơi, Phu Nhân là tuyệt nhất” Dương Lãnh Thiên hí hửng la làng từ phía đối diện vào điện thoại, nhìn Chủ Tịch đang phát ra khí lạnh bỗng chốc nở nụ cười chỉ trong chớp mắt mà Dương Lãnh Thiên càng lúc càng bái phục Dạ Nguyệt.
Lăng Chi Hiên lườm cậu ta, trong lúc đó anh nghe giọng cười khúc khích đáng yêu của vợ yêu, anh cười cười: “Em yên tâm, anh đã cho Từ Cát và Từ Cảnh đi đón cậu ấy rồi”
Từ Cát và Từ Cảnh là một trong mười người đứng đầu của Trung Tâm nên Dạ Nguyệt cũng không nói gì nữa, trong lúc nước sôi lửa bổng như thế này cô không muốn phát sinh thêm chuyện gì.
“Hiên đã cho người đi đón Thành Đông rồi a” Dạ Nguyệt quay sang nói với Lưu Ánh Nhật.
“Anh ấy sẽ không sao đúng không Nguyệt Nguyệt?” Lưu Ánh Nhật không còn che giấu vẻ lo lắng, gương mặt xinh xắn của cô giờ tái lại không còn vẻ hồng hào thường ngày, khi cô nghĩ đến việc anh đang ở ngoài đó một mình đối mặt với lũ quái vật mà cô vừa nhìn thấy thì cô không thể nào bình tĩnh lại được. “Chúng ta sẽ không đi đón anh ấy luôn sao?”
"Từ Cát và Từ Cảnh là một trong những người đứng đầu của tập đoàn O & Y, họ có đủ khả năng ứng phó với mọi loại tình huống, mình tin rằng họ sẽ đưa Thành Đông an toàn trở về" Dạ Nguyệt xoa xoa lưng Lưu Ánh Nhật, động viên và an ủi cô.
Hơn nữa Dạ Nguyệt biết Lăng Chi Hiên nói đúng, cô ngẩn đầu nhìn mọi người xung quanh, ngoại trừ Uông Tuấn Kiệt và cô ra thì bốn người còn lại vẫn chưa có kinh nghiệm chiến đấu, nếu cùng đi đến sân bay thì thật sự lành ít dữ nhiều.
Dương Lãnh Thiên nghe Dạ Nguyệt nói liền mỉm cười, anh không nghĩ là Phu Nhân lại có lòng tin vào bọn họ nhiều đến thế, giống như Chủ Tịch.
"Nhưng mình không thể chạy trốn trong khi anh ấy đang ở ngoài đó với bọn chúng" Lưu Ánh Nhật cứng rắn nói.
Dạ Nguyệt nghe vậy cũng không thể phản bác lại, nếu đổi ngược là cô thì cô nhất định cũng như vậy.
"Là cậu thì cậu có chấp nhận không?" Lưu Ánh Nhật chăm chú nhìn thẳng vào mắt Dạ Nguyệt, ánh sáng kiên định lóe lên trong mắt cô.
Dạ Nguyệt thở dài, lắc đầu.
Tất nhiên Lăng Chi Hiên có thể nghe được tiếng thở dài của vợ yêu trong điện thoại, không cần nhìn thấy anh cũng biết câu trả lời của vợ yêu.
"Gọi cho Từ Cát xem họ đến đâu rồi" Lăng Chi Hiên ra hiệu cho Dương Lãnh Thiên.
"Mọi người có thể đưa mình đến đó được không, mình sẽ tìm anh ấy rồi ở đó cùng anh ấy đợi cứu viện" Lưu Ánh Nhật thấy Dạ Nguyệt lắc đầu thì mỉm cười, cô đã quyết định rồi.
"Cậu không biết chiến đấu, một mình ra ngoài đó là chuyện vô cùng nguy hiểm" Dạ Nguyệt nói. "Nếu cậu đã kiên quyết như vậy thì mình..."
"Bảo Bối" Lăng Chi Hiên cắt ngang lời vợ yêu.
"Vâng?" Dạ Nguyệt lại kề điện thoại vào sát tai nhỏ.
"Anh không đồng ý với ý định của em" Lăng Chi Hiên nói chắc như đinh đóng cột.
"Nhưng em chưa nói gì mà" Dạ Nguyệt ảo não.
"Anh còn không biết đầu nhỏ của em đang nghĩ gì sao" Lăng Chi Hiên thở dài. "Nên giờ anh có một phương án thứ hai"
"Phương án thứ hai?" Dạ nguyệt nghiêng đầu.
"Anh đã gọi Từ Cát với Từ Cảnh cùng đến đây, chúng ta sẽ chia làm hai nhóm" Lăng Chi Hiên giải thích."Em và bạn thân của em sẽ cùng với anh và Lãnh Thiên lên trực thăng của Từ Cát và Từ Cảnh, những người còn lại sẽ lên trực thăng này trở về Trung Tâm"
"Anh và Lãnh Thiên cùng đến sân bay luôn hở?" Dạ Nguyệt hỏi lại. "Nhưng còn việc chỉ đạo mọi người trong Trung Tâm thực hiện kế hoạch tác chiến thì sao?"
"Em nghĩ rằng anh sẽ để em khuất khỏi tầm mắt của anh trong khi bên ngoài đầy rẫy lũ đó?" Lăng Chi Hiên nhướng mày. "Kế hoạch tác chiến đang được triển khai rồi"
"Vâng, em hiểu rồi" Dạ Nguyệt mỉm cười. "Cám ơn anh, ông xã"
Lăng Chi Hiên: "..."
Dương Lãnh Thiên đang ngồi ôm bụng cười bên kia, vị Chủ Tịch nổi tiếng nói một là một hai là hai giờ lại tiếp tục bại dưới tay Phu Nhân a.
Trong khi Dương Lãnh Thiên còn ngồi cười hí hửng thì Lăng Chi Hiên thì thầm gì đó mà chỉ đủ để Dạ Nguyệt nghe thấy.
Dạ Nguyệt nghe xong liền đen mặt, thật may là cô không đang mở loa ngoài a, chứ nếu không chắc cô phải đào hố nhảy xuống trốn vì xấu hổ chết mất thôi.
"Anh... lưu manh a" Dạ Nguyệt mắng người nào đó.
Vừa mắng xong cô liền nghe giọng cười của người nào đó, mỗi khi nói đến mấy chuyện không nghiêm túc vị này lại giở thói bắt nạt cô vậy a.
Dạ Nguyệt quay sang nói với Lưu Ánh Nhật dự định vừa rồi, Lưu Ánh Nhật gật đầu hiểu rõ, cô âm thầm cầu nguyện Thành Đông được an toàn cho đến khi bọn họ đến.