Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối


Sáng hôm sau, Dạ Nguyệt vì phản ứng sinh lý mà giật mình tỉnh dậy, cô vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình của Lăng Chi Hiên, Dạ Nguyệt dụi dụi mắt lười biếng ngáp một cái, vừa đang định ngồi dậy đi toilet thì phát hiện gọng kìm cứng như sắt vẫn đang kìm chặt trên eo cô làm cô không thể nhúc nhích.
Dạ Nguyệt mắt nhắm mắt mở vừa cố gắng dời tay anh khỏi eo mình miệng vừa lầm bầm: “Hiên, thả em ra, em muốn đi toilet a ~” nói rồi mơ màng lết vào phòng tắm.
Lăng Chi Hiên cũng nhúc nhích nhíu mày mở mắt, ngẩn đầu nhìn đồng hồ, chỉ mới năm giờ sáng, anh nhướng mày nhìn về phía cánh cửa phòng tắm bằng thủy tinh mờ đục.
Dạ Nguyệt giải quyết xong bầu tâm sự, cảm thấy thật sảng khoái, cô lại mắt nhắm mắt mở đi ra, định bụng mò về ổ chăn ấm áp để nướng tiếp, hôm qua hơn mười hai giờ mới đi ngủ nên giờ cô vẫn còn muốn ngủ a.
Nhưng ai dè vừa mở cửa ra, mặt lập tức đập ngay vào lồng ngực rắn chắc trơn bóng của người nào đó, Dạ Nguyệt mơ hồ cảm giác thật dễ chịu, không mềm cũng không cứng lắm, hương vị nam tính dần tản ra khắp mũi cô, giống như mèo nhỏ tìm được ổ cô cọ cọ mặt vào đó, dồn trọng lượng cơ thể lên cái cột ấm áp đó, mắt nhắm lại ngủ tiếp không biết trời đất gì.
Lăng Chi Hiên thật không thể tin được nhìn đỉnh đầu trong lồng ngực mình, cô gái nhỏ nhà anh đứng úp mặt vào ngực anh mà ngủ luôn? Không ngờ cô có thể luyện ra công phu này, ngủ đứng nha.
Lăng Chi Hiên lắc đầu cười rồi bế cô lên, Dạ Nguyệt cảm giác càng ấm áp, cô càng rút vào trong vòng tay của anh. Lăng Chi Hiên ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, đặt cô lên đệm, cúi người hôn vào môi cô.
Dạ Nguyệt đang ngủ, mơ màng cảm tưởng có một luồng nhiệt nóng đang bao phủ trên cơ thể cô, rồi một vật thể không xác định mềm mại chui tọt vào trong miệng cô, quét khắp khoang miệng cô đùa bỡn.
Dạ Nguyệt có cảm giác chới với khó nói nên lời, giống như bị kéo xuống một vũng xoáy sâu, cô bất giác vươn tay lên không trung, chụp lấy thứ gì đó rồi ôm chặt vào để không bị kéo xuống.
Luồng nhiệt nóng mềm mại vẫn tiếp tục khuấy đảo bên trong miệng cô, môi như bị thứ gì đó thít chặt, cảm giác càng lúc càng chới với khiến cô càng siết chặt lấy thứ mà mình đang ôm trong tay.
Khi cô cảm giác bản thân sắp không thở được nữa thì vật mềm mại trong miệng cô dần dần lui khỏi, để cho cô có cơ hội thở lại bình thường.
Trong cơn mơ màng của giấc ngủ, luồng nhiệt mềm mại đó lại bắt đầu di chuyển từ môi cô dọc xuống đến cổ cô, cô cảm giác vật đó đi đến đâu, da thịt cô như bị thít vào đến đó, cảm giác tê dại ngứa ngứa kèm theo chút đau đau làm cô cựa mình muốn trốn khỏi vật đó.
Cơ thể cô đột nhiên bị hai gọng kìm kìm chặt ở hai bên đùi làm cô không thể nhúc nhích tránh né, vật mềm mại ướt át đó lại lần nữa tấn công vào hai bên xương quai xanh của cô, cảm giác bị mút mút gặm cắn rất rõ ràng làm cô nhịn không được mà nức nở trong miệng cũng mơ hồ xin đừng cắn cô a....
Đột nhiên hai cái gì đó bao phủ lấy hai bên ngực cô, rồi bắt đầu xoa nắn thật nhẹ nhàng làm cô cảm thấy thật thoải mái, cô cảm giác như bản thân đang sảng khoái bay bay lên thì tức khắc vật mềm mại lúc nãy lại xuất hiện, đỉnh đồi của cô đột nhiên bị thít chặt, vật mềm mại xoay tròn một vòng rồi cắn mút đùa bỡn dây dưa mãnh liệt trên đỉnh đồi của cô, cảm giác chới với lại đến lần nữa, cùng lúc này là một luồng nhiệt nóng xuất hiện chạy dọc theo cơ thể cô, cô nhíu mày với tay bấu chặt vào một thứ gì đó mềm mại như cục bông.
Trái tim cô đập thật nhanh, cô cảm tưởng mình sắp không thở nổi, chỉ có thể há miệng hít vào thở ra thật nhanh, hai bên ngực bị vật đó mút chặt rồi lại gặm cắn rồi lại xoa nắn chơi đùa làm cho cô cảm giác cả người thật nóng thật bứt rứt, không nhịn được phải ngâm thành nhiều tiếng khỏi cổ họng để giải toả ra cảm giác bức bối kỳ lạ này.
Thật nóng, cô vươn tay cởi phăng đầm ngủ vướng víu khó chịu, bất giác cô nghe được tiếng cười khẽ khúc khích, cô nhíu nhíu mày cố gắng mở mắt ra, nhưng cơn buồn ngủ mơ hồ vẫn không chịu lui đi.
Tiếp tục hai vật to lớn ấm áp rời khỏi ngực cô, trượt dài xuống eo và bụng cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt, cảm giác thật sự rất sảng khoái, cô tiếp tục bay bay lên. Nhưng khi hai vật to lớn đó vuốt dài xuống hai bên đùi cô, cô lập tức uốn éo, thật nhột, cô chịu không nỗi phải đẩy hai vật đó ra khỏi đùi cô.
Chưa kịp đẩy thì vật mềm mại rơi như vũ bão xuống bụng cô, cảm giác tê dại ngứa ngứa ướt át lại tiếp tục đánh úp vào cô. Nhưng bất ngờ hơn nữa, một vật cứng rắn nhỏ nhỏ lại len lỏi vào bên trong cơ thể cô, bắt đầu nhanh chóng đút vào xoay tròn rồi kéo ra, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, khoái cảm tăng vọt khiến cô nhịn không được càng rên lên, cô với tay lên chụp được thứ mềm mại suôn mượt nắm chặt, cho đến khi cô cảm giác có gì đó trào ra trong cơ thể mình thì vật đó đột ngột thoái lui.
Cô càng cố gắng hít lấy không khí, cảm giác tim sắp nổ tung. Vậy mà vừa mới bình ổn hơi thở đôi chút thì lập tức lại có một vật chen vào giữa cơ thể cô. Lần này là một vật cực kỳ to lớn cứng rắn như thanh sắt nóng rực từ từ đâm sâu vào trong cơ thể cô.
Khoái cảm cuồn cuộn chảy dọc cơ thể, cô hoảng hốt gào lên một tiếng, mắt mở to giật mình thức dậy.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của người nào đó, đôi mắt tối đen như mực nồng đậm dục hoả nhìn cô không chớp mắt, hai bên má anh nhiễm hai tầng ửng đỏ, miệng hơi mở ra thở dốc, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô kích tình, hai tay chống hai bên ngực cô giam giữ cô vào bên trong.
Tư thế của hai người lúc này muốn bao nhiêu mập mờ là có bấy nhiêu mập mờ, nơi cần gắn kết cũng được gắn kết chặt chẽ lại làm một. Dạ Nguyệt thấy tình cảnh này cả mặt và cơ thể cô càng đỏ hơn nữa, lắp bắp: "Anh... anh..."
Đột nhiên vật nóng rực rút ra rồi lại đẩy vào thật mạnh mẽ dứt khoác vang lên thành tiếng cũng thành công làm Dạ Nguyệt hét lên, bấu chặt lấy gáy anh thở không ra hơi.
Nhưng anh lại không có động tĩnh gì tiếp theo, chỉ yên lặng quan sát nét mặt của cô, cách một chút lại rút ra rồi lại đâm vào thật mạnh làm cô gào lên.
"Anh... anh... dừng... lại cho em..." Dạ Nguyệt cắn chặt răng nói đứt quãng, anh đang muốn làm cái gì vậy?
Lần đầu tiên cô mới nếm trãi qua tình cảnh này, thật sự quá mãnh liệt rồi, khoái cảm đứt quãng mạnh mẽ hơn bình thường nối tiếp nhau, so với liên tục nhẹ nhàng lại làm cô càng không chịu được.
"Chào buổi sáng, vợ yêu" Lăng Chi Hiên cong khoé môi cười thật đẹp mắt, đáy mắt nóng bỏng sáng rực còn chứa tia thích thú, bởi vì anh đã khám phá ra được cách gọi cô dậy thật thú vị nha.
Không đợi cô lên tiếng, anh cúi đầu mút vào môi cô, lưu luyến truyền miên hôn môi, bên dưới vẫn rút ra đâm thật mạnh vào đứt quãng làm cho Dạ Nguyệt không nhịn được mà bấu chặt vào bờ lưng anh, cổ họng vẫn ậm ừ gào không thành tiếng vì miệng cô đã bị ai đó bịt kín.
Cuối cùng, đến lần rút ra đâm mạnh vào đứt quãng thứ năm mươi, luồng nhiệt nóng rực trào ra bắn vào trong cơ thể đang run rẩy của cô. Lăng Chi Hiên gầm lên hoà với tiếng gào của cô.
Anh gục lên người cô, mồ hôi cùng hơi thở nóng rực của cả hai trộn lẫn vào nhau.
Dạ Nguyệt tức giận cắn vào cái má đang áp sát vào má cô, hôm qua sắp xếp nhà cửa đến hơn nữa đêm cùng với những chuyện đã xảy ra, cô đã cảm thấy đuối lắm rồi vậy mà mới sáng sớm chưa kịp ngủ đủ giấc đã bị người này bắt làm loại vận động kịch liệt tổn hao thể lực như thế này, cô nghiến răng cắn thật mạnh vào gò má anh phát tiết.
Không ngờ vật vẫn còn bên trong cô lập tức sưng phồng lên, cực kỳ lớn, nóng rực, cứng rắn, làm cho hông cô căng cứng một lần nữa.
Dạ Nguyệt sợ ngây người đẩy đẩy lồng ngực đầy mồ hôi của anh: "Em chưa ngủ đủ mà"
Lăng Chi Hiên ôm chặt lấy cô, hai đỉnh đồi căng cứng cùng xung quanh nhấp nhô mềm mại chà sát vào lồng ngực anh, giọng anh càng trầm khàn khác thường: "Ngoan, bảo bối, một lần nữa thôi"
Nói rồi anh đột nhiên xoay tròn hông, làm cho vật đang bên trong cũng xoay tròn bên trong cô, Dạ Nguyệt trợn mắt há mồm liều mạng hít không khí, cảm giác đầu óc cô thật sự trống rỗng, vật đó càng xoay tròn càng khiến cô cảm tưởng như mọi chỗ bên trong cô đều bị nóng rực cứng rắn quét qua, cô thật sự muốn điên lên rồi, ai có thể giúp cô thoát khỏi khoái cảm kịch liệt như thế này không?
Nhưng cô không biết tiếp theo lại còn kích thích hơn nữa, anh vừa xoay tròn hông vừa đâm sâu vào bên trong cô, khiến cô như muốn bị xoáy xuyên qua, lần này lại không có dừng lại mà liên tục xoay tròn rồi đâm sâu vào làm cho cô thiếu chút nữa ngất ngay tại chỗ.
Đáng tiếc là cô không có ngất. Lăng Chi Hiên liên tục xoay tròn rồi đâm sâu vào bên trong cơ thể vợ yêu, anh cũng đang điên lên vì khoái cảm mãnh liệt, tiếng rên rỉ gào lên của vợ yêu càng làm anh không kìm chế được, càng lúc càng gia tăng tốc độ, ôm chặt lấy thân thể mềm mại trong tay, điên cuồng ra vào bên trong cô không biết bao nhiêu lần cũng không biết qua bao nhiêu lâu, tiếng va chạm giữa hai cơ thể giao hòa vang vọng trong không gian kín tĩnh lặng lại như càng đánh mạnh vào giác quan nhạy cảm của hai người.
Cho đến khi Dạ Nguyệt nhịn không được hét lên: "Hiên!" thì lúc đó anh cũng không nhịn được nữa, cơ thể anh căng cứng, gầm lên thoả mãn, một lần nữa giải phóng luồng nhiệt nóng rực vào trong cơ thể cô, phóng thích tất cả của anh vào bên trong cô.
Dạ Nguyệt cong người đón nhận hết của anh, rồi cơ thể xụi lơ mềm oặt trên đệm, mà anh cũng thở dốc ôm lấy cô, hưởng thụ dư âm còn sót lại của cơn bão kịch liệt vừa qua.
(Lời tác giả: tác giả đã vào bệnh viện vì viết đoạn này ~ *nằm ngáp ngáp trong đống máu mũi*)
Dạ Nguyệt nhớ lại tối hôm qua, cả hai đi mua sắm đồ dùng nội thất cùng những dụng cụ sinh hoạt thường ngày đến gần mười một giờ tối, sau đó cô phải mở to mắt nhìn một tốp người vận vest đen dưới chỉ thị của Lăng Chi Hiên nhanh chóng sắp xếp hoàn hảo mọi thứ theo ý tưởng của cô, nào là khinh đồ nặng rồi lắp máy điều hòa rồi dàn tivi dàn vi tính rồi những thiết bị hiện đại tối tân khác,….vâng vâng và mây mây…..
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là họ chỉ làm trong vòng một tiếng đồng hồ đã hoàn thành xong tất cả mọi thứ từ sắp xếp lắp ráp cho đến quét dọn mọi thứ, cô chỉ việc cùng sư phụ đứng một bên chỉ tay năm ngón mà không tốn một chút sức lực nào, vốn dĩ cô còn định nói sư phụ để ngày mai hãy làm việc này vì cô sợ phải mất cả ngày mới hoàn thành xong a, nào ngờ…. cô chỉ biết hả họng đứng nhìn chứ không còn biết nói gì nữa. Rốt cuộc rất muốn hỏi một câu bọn họ có phải người không vậy?
Cho đến khi xong cũng hơn nửa đêm, cô với anh nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ, cô ngủ không biết trời trăng gì cho đến tận bây giờ vì quá đuối a.
“Em vẫn còn ngạc nhiên vì chuyện hôm qua?” Lăng Chi Hiên lúc này đã nằm xuống bên cạnh cô, nghiêng người gối đầu lên khuỷu tay, ánh mắt sâu thẳm sáng ngời chăm chú nhìn nét mặt tuy mệt mõi nhưng thoải mái của cô, nụ cười thỏa mãn như ẩn như hiện trên môi anh, bàn tay to lớn ấm áp vuốt ve eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp như massage cho cô.
“Không thể nào không ngạc nhiên, bình thường phải mất một hai ngày mới có thể làm xong hết những việc đó nha” Dạ Nguyệt mệt mõi không thèm mở mắt, hưởng thụ lực đạo vừa phải ở eo mình, cô thật sự mỏi nhừ cả eo rồi.
"Đó là vì bọn họ đã được đào tạo vô cùng nghiêm khắc" Lăng Chi Hiên thấy vợ yêu hưởng thụ, cười cười nói rồi anh chuyển qua giọng điệu bí ẩn. “Em có nhớ hôm nay chúng ta bắt đầu làm gì không?”
Dạ Nguyệt nhíu nhíu mày, cô đột nhiên mở to mắt: “A! Phải bắt đầu học luyện thi rồi”
……………………
Dạ Nguyệt vừa bước xuống cầu thang vòng cung lớn đã thấy Lăng Chi Hiên đang ngồi chéo chân đọc báo trên quầy bar, bên trong bếp lão quản gia đang làm điểm tâm sáng cho hai người.
Vừa thấy Dạ Nguyệt xuống, Lăng Chi Hiên liền buông tờ báo, xoay ghế xoay bên cạnh anh ra hiệu Dạ Nguyệt ngồi xuống.
Dạ Nguyệt thấy lão quản gia trong bếp, cô mỉm cười chào hỏi ông rồi xuống bên cạnh Lăng Chi Hiên.
Sau khi ăn sáng với bánh mì sandwichtz kẹp trứng và cà chua, bò beefsteak sốt rượu vang cùng với nước ép cam, Dạ Nguyệt bắt đầu chui tọt vào trong bàn lò sưởi ở phòng ngủ, tò mò nhìn thời khoá biểu mà Lăng Chi Hiên để trên bàn.
"Lịch trình của 28 ngày tới" Lăng Chi Hiên ngồi xuống đối diện cô gái nhỏ, thản nhiên nói.
Dạ Nguyệt quan sát thời khoá biểu, sắp xếp lại những thứ mà cô phải học, lơ đãng hỏi: "Em được ngủ đến tám tiếng một ngày hả? Không phải thời gian rất cấp bách sao?"
"Điều quan trọng chính là có đủ tỉnh táo, tinh thần sảng khoái, thoải mái nhất thì em mới có thể tiếp thu hết đầy đủ những gì mà anh sắp dạy" Lăng Chi Hiên giải thích. "Hơn nữa phương pháp của anh là dạy trọng điểm, anh sẽ dạy em cách nắm và ghi nhớ những thông tin quan trọng cũng như cần thiết nhất"
Dạ Nguyệt gật gật đầu xem như đã hiểu.
Và thế là hai mươi tám ngày bắt đầu được đếm ngược từ thời điểm này.
***0w0***
Ba giờ sáng cùng ngày, khi tất cả mọi người vẫn còn đang chìm trong giấc mộng đẹp, ở tại một bến cảng vắng người đã diễn ra một cuộc giao dịch nhỏ bí mật giữa hai người đàn ông.
Người đàn ông trẻ tuổi mặt lạnh như băng, đôi mắt thâm trầm mở chiếc hộp mà người đàn ông áo đen vừa đưa cho anh ta.
Ngón tay thon dài lấy ra một bình nhỏ trong suốt từ bên trong chiếc hộp, bên trong bình chất lỏng màu vàng sáng lấp lánh trong bóng đêm tịch mịch: "Ông có chắc đây là loại thuốc mạnh nhất hay không?"
"Cậu cứ yên tâm, bất kể là người có định lực mạnh như thế nào, chỉ cần uống phải loại thuốc này thì cũng không thể cưỡng lại được dục vọng của mình, điều đặc biệt nếu không giao hoan thì một canh giờ sau sẽ đau đớn quằn quại đột quỵ mà chết. Nếu chết cũng không ai tra ra được nguyên do thật sự, chỉ có thể đưa ra kết luận nạn nhân bị nhòi máu cơ tim mà chết thôi" người đàn ông áo đen nở nụ cười dâm dục đê tiện.
Nhưng đột nhiên, cơ thể ông ta bị hai người đàn ông lực lưỡng kìm chặt lại, nhíu mày tức giận nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mắt: "Cậu đây là có ý gì?"
Người đàn ông trẻ tuổi nhếch khoé môi cười giễu cợt, đi đến trước mặt ông ta, ra hiệu cho một người khác đến mở miệng ông ta, vừa đổ một ít chất lỏng màu vàng vào miệng ông ta vừa nói: "Tất nhiên là thử thuốc, xem có đúng như lời ông vừa nói không"
Người đàn ông áo đen kinh hoảng nhìn người đàn ông trẻ tuổi, chất lỏng chảy vào cổ họng ông ta, chưa đến mười giây ông ta liền sinh ta phản ứng khác thường.
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi búng tay một cái, lập tức từ trong bóng đêm xuất hiện một cô gái xinh đẹp, người đàn ông trẻ tuổi cười gian trá nói như hâm mộ: "Vừa có tiền vừa được hưởng thụ, ông thật may mắn"
Vừa nhìn thấy cô gái khiêu gợi trẻ đẹp, ông ta liền lập tức vồ lấy cô gái, vồ vập như con sư tử đực đang đến thời kỳ động dục.
Nhìn thấy hiệu quả của thuốc, người đàn ông trẻ tuổi cười càng âm trầm sảng khoái.
Trong bóng đêm tịch mịch, một cuộc giao dịch bất hợp pháp vừa được giao dịch thành công.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới ... quá khứ oOo
Buổi sáng đẹp trời ngày thứ mười bốn, Dạ Nguyệt đang ngồi làm bài tập mà Lăng Chi Hiên giao cho cô thì cô nhận được cuộc gọi từ La Huệ Tâm, bà ấy hẹn Dạ Nguyệt ra quán cà phê trung tâm nói muốn hàn huyên với cô.
Dạ Nguyệt lập tức chạy ào xuống cầu thang, nhìn người nào đó đang ngồi ở bàn làm việc bên cạnh tường kính: "Hiên, dì Huệ Tâm hẹn em ra quán cà phê trung tâm gặp mặt, anh có muốn đi chung với em không?"
Lăng Chi Hiên rời mắt khỏi màn hình vi tính lớn, xoay người lại nhìn cô gái nhỏ nào đó đang rất vui vẻ, nhíu mày: "Em muốn gặp dì ấy?"
"Tất nhiên rồi" Dạ Nguyệt ngạc nhiên đáp, trong lòng còn khó hiểu sao anh lại nhíu mày vậy hử?
"Được rồi, cho em đi gặp dì ấy nhưng một tiếng sau phải trở về học tiếp, anh đưa em đi" Lăng Chi Hiên nói xong liền móc điện thoại ra gọi cho ai đó: "Chuẩn bị xe cho tôi"
Dạ Nguyệt vui vẻ chạy vào phòng ngủ thay quần áo, như thường lệ cô lại mặc áo sơ mi với váy ngắn đơn giản thanh lịch, tóc xoăn phần đuôi được thả ra tự do ở phía sau lưng, mặt mộc không hề trang điểm nhanh chóng chạy xuống trước mặt anh.
Lăng Chi Hiên vẫn là áo sơ mi với quần âu như thường ngày, anh nắm lấy tay cô, cả hai cùng xuống bãi đổ xe.
Hai người lên chiếc limouse thường đi, lão quản gia ngồi ở ghế lái, thành thục ổn trọng lái xe rời đi.
Chỉ chưa đầy mười lăm phút lái xe đã đến quán cà phê trung tâm lịch sự và trang nhã, người qua lại đông đúc, hối hả đi trên đường lớn, cũng có ánh mắt tò mò nhìn trầm trồ vào chiếc limouse dài đang đậu bên lề đường.
"Em vào đi, anh ở đây chờ em" Lăng Chi Hiên sờ sờ đầu cô, nói.
"Anh không vào với em sao?" Dạ Nguyệt cứ tưởng anh sẽ đi với cô vào gặp dì Huệ Tâm chứ.
Lăng Chi Hiên cúi đầu hôn vào môi cô: "Anh sẽ làm việc trên xe"
Dạ Nguyệt biết dạo gần đây anh cũng rất bận rộn nhưng vẫn dành toàn bộ thời gian dạy cô học nên cô cũng không ép anh, mỉm cười tươi rói: "Vậy em đi đây"
"Một tiếng nữa gặp lại, vợ yêu" Lăng Chi Hiên lại nhịn không được vươn người hôn nhẹ vào môi cô.
Dạ Nguyệt bất đắc dĩ bước xuống xe, âm thầm nghĩ người nào đó càng lúc càng nghiện hôn môi, lúc nào có thể tranh thủ được thì liền hôn cô đến khi thỏa mãn mới thôi.
Để qua vấn đề này một bên, Dạ Nguyệt nhanh chóng vào quán cà phê, không gian êm ái tĩnh lặng khác xa với bên ngoài cánh cửa ồn ào tiếng xe cộ, giai điệu không lời nhẹ nhàng lượn lờ khắp không gian quán như ru hồn người khác.
Rất nhanh Dạ Nguyệt liền nhìn thấy La Huệ Tâm đang ngồi ở một góc vắng lặng cạnh tường kính, cô lập tức vui vẻ đi đến, Dạ Nguyệt còn rất vui khi biết chỗ này kế bên chỗ đậu xe của Lăng Chi Hiên, ngồi đây vẫn thấy rõ ràng chiếc xe limouse đang đậu bên ngoài.
La Huệ Tâm nhìn thấy Dạ Nguyệt, bà mỉm cười thật hiền hậu, vui vẻ đứng dậy nắm lấy tay cô: "Dạ Nguyệt dì đã nghe mẹ con nói rồi, thật sự dì quá bất ngờ khi mẹ con gọi cho dì vào hồi đầu tháng, nhưng thời gian đó dì vẫn còn đang bên Pháp nên không thể gặp mặt để chúc mừng hai đứa ngay lập tức được"
"Dạ, không sao đâu dì" Dạ Nguyệt mỉm cười thật tươi, cùng La Huệ Tâm ngồi xuống ghế.
La Huệ Tâm vui vẻ quan sát Dạ Nguyệt, sắc mặt hồng nhuận đầy sức sống, khí chất nữ sinh nhỏ nhắn yếu đuối trước đây dường như đã có thêm một chút gì đó trưởng thành nữ tính hơn, càng xinh đẹp hơn: "Con thay đổi rất nhiều nha"
Dạ Nguyệt khó hiểu nghiên đầu nhìn bà, cô cảm tưởng bản thân vẫn như trước a.
"Cái này cũng thật khó nói, ý của dì là con không còn cho người ta cảm giác nữ sinh nhỏ nhỏ như trước đây nữa, mà trưởng thành nữ tính hơn rất nhiều" La Huệ Tâm cố kím từ ngữ giải thích ý của bà ấy.
"Dạ!" Dạ Nguyệt gật nhẹ đầu, có lẽ cô đã hiểu ý của dì ấy rồi.
"À hôm nay dì gọi con ra ngoài còn có một món quà muốn tặng con, cũng xem như là quà cưới mừng hai đứa kết hôn" La Huệ Tâm lấy từ trong giỏ ra một chiếc hộp gỗ tử đàn, hoa văn trên chiếc hộp được chạm khắc đơn giản nhưng lại rất tinh tế, uyển chuyển như thật, mùi hương dịu nhẹ trên chiếc hộp tản mát ra xung quanh Dạ Nguyệt khiến cô cảm thấy rất dễ chịu.
Chiếc hộp được mở ra, bên trong là một vòng tay phỉ thuý làm từ noãn ngọc quý giá nhất được đặt lên một miếng lót mềm mại.
Dạ Nguyệt không khỏi kinh ngạc, chiếc vòng màu xanh ngọc nhỏ nhắn thật xinh đẹp.
"Đây là vòng tay do bà cố ngoại của dì để lại cũng là tín vật định tình của bà và ông cố, trước khi mất bà đã giao lại cho mẹ của dì" La Huệ Tâm buồn bã nhìn chiếc vòng tay. "Và trước khi mẹ dì mất đã giao lại cho chị của dì, bây giờ nó lại được giao về cho dì"
Dạ Nguyệt mở lớn mắt kinh ngạc, theo cách nói của dì ấy thì mẹ của anh đã mất rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui