Cơ thể hắn đã nóng rực tới độ bỏng rát, mắt đỏ ngầu lộ rõ dục vọng mãnh liệt.
Đưa tay nới cavat rồi cởi phăng áo vest ngoài, vứt xuống sàn nhà.
“Thẩm Hàn Phong, thả tôi ra!”
Thẩm Thư gào lên trong vô vọng.
Cả người vô lực bị ép xuống ghế.
Thẩm Hàn Phong giữ chặt gáy ép cô ngửa cổ, đón nhận nụ hôn cuồng bạo của hắn.
Hắn dùng dây thừng trói chặt cô vào ghế, tham lam xâm chiếm cơ thể cô.
Một người ra sức vùng vẫy, một kẻ điên cuồng cưỡng đoạt.
Căn nhà nhỏ phút chốc nhuốm đầy dục vọng mãnh liệt.
Cô liều mạng mím chặt môi.
Hắn liền gắt gao bóp miệng cô ra.
Đưa đầu lưỡi vào xông phá, lộn xộn.
Oxi cạn kiệt khiến đầu óc cô trống rỗng.
Miễn cưỡng há miệng hít lấy không khí liền bị hắn chặn miệng lại.
Bàn tay hắn không an phận di chuyển khắp cơ thể cô, thậm chí là vùng nhạy cảm nhất.
Mặt cô tái mét, hắn mới chịu nhả môi cô ra.
Phả vào mặt cô những hơi thở nóng rực: “Chạy đi, chạy nữa đi.”
Dứt lời, hắn hùng hổ xốc thẳng váy cô lên, những thứ gì đang che chắn da thịt cô đều bị hắn lột xuống bằng hết.
Mặc kệ cô gào thét cầu xin, hắn vẫn tiếp tục hành động theo bản năng mãnh liệt.
Hai cơ thể đã không một mảnh vải, đèn bị hắn tắt ngấm, điểm sáng duy nhất là chiếc đèn nhỏ treo đầu giường.
Hắn hạ người xuống, mạnh mẽ đẩy người vào.
“Aaaa…” Cô gào lên.
Tiếng thét thất thanh vang lên chói tai rồi khản đặc.
Đầu cô ngửa hẳn ra phía sau, mắt trợn trừng như bị co giật.
Thẩm Hàn Phong giữ chặt vai cô, cảm nhận thấy thứ đó bị xé rách, khoé miệng hắn liền nhếch lên, ánh mắt nhìn cô ôn nhu rõ ràng.
Lần đầu tiên của cô lại ở trong tư thế này quả thật rất trật trội.
Hắn mới tiến vào một nửa mà cô đã không chịu nổi, cả người run bần bật, nước mắt trực trào ra.
“Nếu em ngoan ngoãn ngay từ đầu có phải tốt hơn không.”
“Ưmmm…”
Hắn còn chưa nói hết câu, đã dùng toàn bộ sức lực đẩy mạnh vào thêm một lần nữa.
Cô thét lên một tiếng rồi im bặt, đầu nghẹo sang một bên.
Cả người như kiệt sức, đôi mắt lim dim muốn ngất lịm nhưng vẫn chưa thể ngất được.
Cô nghiến răng ken két, môi bị hắn cắn đến chảy máu, nước mắt đã lưng tròng vì đau đớn nhưng vẫn cứng đầu bật ra thành tiếng: “Ác quỷ!”
Hắn nhếch mép đầy tanh máu, con quỷ trong hắn vẫn đang trỗi dậy mãnh liệt, hắn gồng người lên, ngấu nghiến cơ thể cô như muốn ép ra thành nước để hoà tan vào cơ thể hắn.
Thân dưới bắt đầu tấn công cô mãnh liệt.
Đầu óc Thẩm Thư điên đảo, mọi thứ xung quanh đảo lột hết lên, cơn đau như xé da, rạch thịt khiến cổ họng cô khản đặc, nước mắt nhỏ giọt rồi ngất lịm đi.
Hắn không thể dừng lại được nữa, khoái cảm mang đến càng khiến thuốc trong cơ thể hắn phát tác lợi hại hơn.
Hắn không còn kiểm soát được dưới thân hắn là một cơ thể mềm mại, mới trải lần đầu nữa.
Hắn như loài dã thú nhào vào xâu xé con mồi một cách điên loạn.
Trong đêm, cô tỉnh rồi lại ngất đi, cô bức bối đến cùng cực.
Dây trói vẫn siết chặt không được nới lỏng khiến cô không thể cử động nổi.
Hắn dường như không có giới hạn, cật lực vào ra cơ thể cô liên tục như tần số hô hấp của hắn.
Còn cô, chỉ có thể bất lực cam chịu.
Thứ vĩ ngạn cường tráng lấp kín cơ thể cô.
Đau đớn xen lẫn khoái cảm khiến cơ thể cô tê dại, mềm nhũn.
Dục vọng hừng hực vẫn lấn át lý trí của hắn.
Cơ thể hắn vẫn áp sát không ngừng.
Đêm đen buông xuống tĩnh mịch.
Điện thoại của Thẩm Hàn Phong để trong buồng lái không ngừng phát sáng.
Vô số cuộc gọi đến từ mẹ hắn và Thẩm Thiên Tâm.
Căn nhà nhỏ chỉ còn ánh đèn yếu ớt, Không gian nhỏ tràn ngập tiếng thở gấp của hắn và cô.
Cơ thể cô đã hằn lên vết dây trói đỏ hỏn, cả người ướt đẫm vì mồ hôi.
Đây không phải lần đầu hắn bị hạ thuốc.
Nhưng là lần đầu tiên hắn phát tiết lên phụ nữ.
Trước kia, hắn thà tự xử còn hơn là tìm đến phụ nữ.
Chết tiệt! Lần này lại có cô bên cạnh, hắn làm sao có thể cưỡng lại dục vọng cùng cô trải qua đêm mây mưa triền miên như thế này.
“Muộn thế này rồi, sao Hàn Phong và Thẩm Thư còn chưa về.”
Lưu Ký Hoa đi đi lại lại trong phòng khách, sốt sắng hỏi đi hỏi lại lão quản gia.
Dì ta mới nhận được tin công ty bên Hàn Quốc gặp phải vấn đề.
Thẩm Chí Tường vừa phải mở cuộc họp trực tuyến gấp trong đêm.
Còn Thẩm Thiên Tâm lo soạn thảo tài liệu lên hướng giải quyết.
Mọi thứ dường như đang rối ren hết cả lên.
“Quản gia, mai gọi cho Thẩm Thư.”
Điện thoại của cô cũng để trên xe, chuông vang liên hồi rồi nhanh chóng trở thành cuộc gọi nhỡ.
“Phu nhân, tiểu thư cũng không bắt máy.”
Lưu Ký Hoa mặt mày biến sắc: “Hai đứa này rốt cuộc làm gì mà đến giờ này vẫn chưa về.”
Đã hơn một giờ sáng, bữa tiệc chắc kết thúc từ lâu rồi.
Mọi người thì cuống lên vì công việc, còn hai thân thể kia vẫn cuốn lấy nhau chưa hề có dấu hiệu hạ nhiệt..