Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế


“Ba, ba tìm thư ký mới cho anh Hàn Phong đi, chuyển con xuống phòng tài vụ, con không biết công việc của thư ký, bây giờ anh ta cũng không có ở đây, nếu công việc bị trì trệ, con không chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Mặt cô lạnh tanh đi đến phòng chủ tịch.

Cô còn tưởng, mấy hôm trước cô đã chết trong cơn sốt rồi chứ.

Vừa mới khoẻ lại, biết tin Thẩm Hàn Phong đã sang Hàn Quốc, cô liền vội vã yêu cầu Thẩm Chí Tường đổi vị trí làm việc cho cô.

Bàn tay lướt trên bàn phím của Thẩm Chí Tường lập tức dừng lại, ông chợt nhớ ra rằng, cô còn chưa thông thạo công việc.

Thẩm Hàn Phong lại không có ở đây, công việc chắc chắn sẽ bị đình trệ: “Ba biết rồi, ba sẽ liên hệ bộ phận nhân sự, con tạm thời xuống đó học việc.”
Sau đó ông nhấc máy bàn, gọi đi một cuộc: “Thiên Tâm, chuyển thư ký của con xuống làm việc cho phòng giám đốc, liên hệ phòng nhân sự tìm thư ký gấp.”
“Vâng thưa ba.”
Mặt cô giãn hẳn sau khi nghe Thẩm Chí Tường truyền mệnh lệnh cho Thẩm Thiên Tâm.

Cô không rời khỏi dinh thự được thì ít nhất cô cũng phải tìm cách né tránh Thẩm Hàn Phong.

Mặc kệ hắn có bất mãn thế nào, nhưng đây là sắp xếp của ba, chắc chắn hắn sẽ không thể làm trái.
Cô vừa được sắp xếp vị trí làm việc ổn thoả tại phòng tài vụ thì có tin Thẩm Hàn Phong đã xử lý xong công việc ở Hàn Quốc.

Đúng chín giờ tối, hắn đã có mặt tại dinh thự.


Chỉ có cô không biết đã hắn trở về.
“Hàn Phong, công việc đều ổn cả rồi chứ.”
Mọi người đều đang có mặt ở phòng khách, trừ Thẩm Thư.

Lưu Ký Hoa còn sốt sắng tiến lại hỏi han hắn.

Nhưng hắn lại phớt lờ, mang phong thái lạnh tanh bước vào nhà, còn sải bước nhanh lướt qua mặt mọi người.
“Ba yên tâm, tất cả đều đã ổn.”
Thẩm Thiên Tâm tròn mắt nói với phía sau: “Em đã kêu người xử lý hết công việc cho anh rồi…”
Nói đến đó thì thang máy đóng lại.

Mọi người đều nghĩ chắc do hắn không được nghỉ ngơi, nên mới phớt lờ mọi người, vội vã về phòng như vậy.
“Cạch.”
Thẩm Thư vừa đặt lọ kem dưỡng xuống bàn trang điểm.

Đột nhiên có tiếng mở cửa phòng.

Cô thoáng giật mình, quay phắt lại.
Thẩm Hàn Phong!
Cái tên như con dấu đỏ, cứ thế đóng thẳng vào đầu cô.

Cô bất giác lùi lại vài bước trong khi hắn còn cách cô một khoảng: “Anh…anh vào đây làm gì?”
Hắn xoay xoay cổ, tháo đồng hồ, tháo cavat, cởi luôn chiếc áo vest đen khoác ngoài.

Bật tung hai cúc áo trước ngực.

Hiên ngang sải bước đến trước mặt cô.
“Anh…”
Cô bất ngờ thốt lên, eo đã bị hắn túm lấy, ném lên giường.
“Thả tôi ra!”
Cô hét lên theo phản xạ, cơ thể hắn lập tức đè lên cơ thể cô: “Hét đi.” Hắn đắc ý, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tất cả các phòng đều có cách âm, trừ phòng của em.”
“Anh…”
“Tôi muốn cho em một lời giải thích, rằng tối hôm đó, vì sao tôi lại đối với em như vậy.”
“Anh…”
Hắn cúi xuống, ngấu nghiến đôi môi mềm mại của cô.

Năm ngày ở Hàn Quốc mà hắn cứ ngỡ năm năm.

Mặc dù công việc bận rộn nhưng hắn vẫn cảm thấy thời gian trôi rất chậm.

Cô có biết hắn nhớ cô như thế nào không? Khi nãy đặt chân xuống dinh thự.

Hắn chỉ muốn ngay lập tức ôm lấy cơ thể cô hoà vào với linh hồn của hắn.

Năm ngày qua hắn khổ sở, quằn quại vô cùng.

Hắn đã liều mạng giải quyết công việc nhanh hết mức để về đây với cô.
Thẩm Thư tin lời hắn, cô không dám thốt lên bất cứ thanh âm nào nhưng cơ thể không ngừng giãy giụa, đẩy hắn ra.

Tác phong phòng vệ của cảnh sát, sức lực tranh đấu của cảnh sát ấy vậy mà trở nên vô dụng với hắn.

Như thể hắn đã chuẩn bị một cơ thể tốt để đối phó lại những chiêu thức của cô vậy.
Quậy phá lưỡi cô hồi lâu.

Đến khi hắn cảm thấy đã hút cạn không khí của cô, hắn mới chịu nhả môi cô ra, bàn tay âm thầm đưa xuống, lấy từ trong túi ra chiếc lọ nhỏ giống như lọ chứa tinh dầu.
Trong khi cô đang hít lấy hít để không khí, hắn đã mở nắp lọ.

Cô vô tình nhìn thấy, mắt liền trợn tròn lên, cả người gồng hết mức, tung cước đá hắn, tay chân khua khoắng loạn xạ: ”Buông ra!”
Hắn nhếch mép, tay vuốt xuống cổ, rồi bất chợt bóp mạnh miệng cô ra.

Thứ chất lỏng màu trắng trong lập tức được đổ vào.
“Ưm...” Hắn chặn môi cô lại, thuốc nhanh chóng tuột xuống cổ họng trong khi cô chưa kịp nghiêng đầu nhả ra.
Hắn nâng cằm cô lên, chiêm ngưỡng hai gò má đỏ ửng vì tức giận nhưng không làm được gì của cô: “Đêm nay nếu như em không cho phép, tôi tuyệt đối sẽ không động thủ.”
Cô mím chặt môi, dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn.

Ấy thế mà hắn cũng ngồi dậy, cho cơ thể cô sự tự do.


Cô vội vàng xỏ dép, chạy thục mạng vào phòng tắm, mở vòi nước hết mức.

Ra sức nôn ra thứ thuốc cô vừa nuốt vào.
Thẩm Hàn Phong thong thả khoá trái cửa, rồi bước đến trước cửa phòng tắm, tựa lưng lên tường chờ cô.

Ánh mắt đã chứa đầy dục vọng.
Ở bên trong, cô ho sặc sụa, ra sức vớt nước lên mặt, lau lung tung.

Vài phút sau chưa thấy cô ra, khoé miệnh hắn càng kéo dài hơn, nét mặt tỏ rõ vẻ thích thú.
Ngực cô phập phồng, đột nhiên hơi thở bị rối loạn.

Cô sờ soạng cơ thể, mọi thứ đều nóng ran, cổ họng cô cơ hồ còn khát khô, nhưng thứ cô muốn không phải là nước để giải khát.
Môi cô bỗng run lên, mắt chao đảo như muốn tìm chỗ bám víu.

Da thị bỗng chốc ngứa ngáy, mắt đỏ au.

Cô bị gì thế này?
Hai chân của cô đột nhiên trùng xuống, chỗ đó cơ hồ đang rung lên mãnh liệt.

Mắt cô bất giác nhìn xuống theo, chân cô như muốn khuỵu xuống, run rẩy tới mức không thể bước đi nữa rồi.
Cô mở bật cánh cửa ra, run rẩy, khó khăn nhấc bước ra ngoài, vừa ra đến cửa thì khuỵu chân xuống, hai tay bất giác ôm lấy thân dưới: “Hàn…Hàn Phong.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận