Hắn ngồi khuỵu xuống, thích thú trước bộ dạng như đang cầu khẩn của cô.
Hắn bế thốc cô lên giường.
Vừa định với lấy điều khiển công tắc đèn thì cô đã bất chấp ôm lấy cánh tay của hắn, thanh âm run rẩy đến cùng cực: “Hàn… Phong.”
Cả người cô căng cứng, nóng ran.
Da thịt đều ngứa ngáy tới mức khó chịu.
Ngực không ngừng ưỡn lên vì dục vọng dâng trào.
Đến cuối cùng, không thể chịu nổi nữa.
Đôi môi miễn cưỡng bật ra, gọi tên hắn.
“Anh đây.” Hắn nhẹ nhàng phủ cơ thể cao lớn, rắn chắc lên người cô, đưa tay vuốt những lọn tóc rủ xuống má cô.
Hắn bắt đầu cởi váy ngủ của cô.
Bàn tay mơn trớn vuốt ve gò bồng đảo.
“Ưmmm…” Mới đó thôi mà mắt cô đã đê mê, tê dại, lim dim, cuống họng không nén nổi mà rên nhẹ một tiếng.
Hẳn cởi hẳn áo sơ mi, áp lồng ngực rắn chắc lên da thịt nóng bỏng của cô.
Qua đêm hôm trước, hắn đã có một chút kinh nghiệm trong chuyện này.
Hắn không vội vã mà vô cùng nhẹ nhàng, mơn trớn từng chút một.
Nhưng cơ thể cô lại có vẻ vội vã, mãnh liệt hơn.
Cô vô thức cầm lấy bàn tay hắn, đặt xuống vị trí giữa hai chân.
Người rướn lên, rên khe khẽ.
Chết tiệt! Hắn đang muốn chăm sóc cô chu đáo một chút, nhưng cô lại vội vã mời gọi như vậy, hắn làm sao có thể cưỡng lại được.
Cả người cô không ngừng uốn éo.
Hai cánh tay đặt trên lưng hắn, cổ ngửa ra hưởng thụ cảm giác khoan khoái, mặc hắn đang ra sức cắn mút, vân vê cơ thể của cô.
Dục vọng đã che mờ lý trí của cô, hơn nữa cô không có chút kinh nghiệm gì trong việc này.
Giờ đây chỉ có thể thuận theo phản ứng của cơ thể.
Dâng hiến cơ thể mềm mại, trắng nõn cho hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
“Hàn…Phong.”
Đột nhiên, cơ thể cô cong lên như thể đang giãy giụa, hai má ửng hồng vì nóng: “Em muốn…cho…em.”
Hắn hôn lên tai cô, không nén nổi mà cười thành tiếng.
Người con gái suốt ngày lạnh lùng với hắn, vậy mà lúc này đây lại khuất phục hoàn toàn như thế này cơ à, biểu hiện này nằm ngoài tưởng tượng của hắn, đúng là khiến hắn rất bất ngờ.
“Thẩm Thư.” Hắn kề sát tai, khẽ gọi tên cô: “Hứa với anh, sau này không được lạnh nhạt với anh nữa.”
“Vâng...” Cơ thể cô quằn quại không ngừng, sắp không chịu nổi sự dụ dỗ của hắn nữa rồi.
Hắn mà không nhanh lên, chắc cô phát điên mất.
“Ngoan.” Hắn nâng người, vuốt mái tóc cô.
Thân dưới đẩy mạnh một cái.
“Ưmmm…” Cô cong người hết mức để đón nhận.
Như chạm đến tận cùng của khoái cảm, thoả mãn được dục vọng trong cô.
Cơ thể cô khẽ giật lên nhè nhè.
Cơ thể hắn bắt đầu chuyển động không ngừng, lúc này, cô chẳng thể nào kiểm soát được thanh âm nữa, cuống họng cứ rên rỉ toán loạn, lý trí đã bị vùi trong dục vọng, cô không còn kiểm soát nổi cơ thể mình nữa.
Kể cả không có thuốc, thể lực của hắn vẫn cuồng bạo, mãnh liệt, không ngừng đưa cô hết đỉnh cao này đến đỉnh cao khác.
Toàn dinh thự đã chìm trong đêm vắng, mọi thứ đều rơi vào tĩnh lặng.
Chỉ có phòng ngủ của cô đang tràn ngập sức nóng, tiếng thở dốc làm âm thanh chủ đạo trong không gian phòng.
Một màn kích tình triền miên chưa thấy điểm dừng.
Nếu không có thuốc, e là cô cũng không thể chịu nổi cơ thể hắn, cùng hắn dây dưa đến dây phút này đâu.
Sáng sớm tinh mơ, Thẩm Thư không một mảnh vải che thân, hoảng hốt ngồi bậy dậy.
Cô đưa mắt nhìn quanh phòng.
Thẩm Hàn Phong đã rời khỏi, quần áo của cô đã được thu gọn, đặt trên tủ đầu giường, nhưng ra giường thì nhăn nhúm, cả người ê ẩm như đang nói với cô rằng, đêm qua đã xảy ra màn kích tình kịch liệt như thế nào.
Cô lôi cả chăn vào phòng tắm.
Mở nước ra sức kỳ cọ thân thể.
Đêm qua hắn hạ thuốc cô, thật hạ đẳng và bỉ ổi.
Cô không ngừng đay nghiến, chửi rủa.
Nhưng lý trí của cô sao có thể mềm nhũn như vậy, khuất phục dễ dàng như vậy.
Cơ thể cô đã đổ đốn tới mức nào, mời gọi hắn đến mức nào.
Cô có thể phủ nhận được nữa sao.
Vừa nghĩ đến cô đã thấy hổ thẹn.
Hắn ghét cô tới mức định đem cô ra làm trò chơi để hành hạ cô sao?
Hắn còn chưa cho cô lời giải thích vì sao hắn chọn cô làm đối tượng để phát tiết, hắn đã ngang nhiên dùng thuốc kích dục để giải thích vì sao hắn đối với cô như vậy.
Thẩm Hàn Phong ung dung ngồi trên sofa chờ cô.
Thang máy vừa kêu, hắn đã đánh mắt sang nhìn cô chuẩn bị bước ra.
Bước chân cô vừa định khựng lại nhưng lý trí đột nhiên điều khiển cô mãnh liệt.
Cô ngang nhiên đi lướt qua như không nhìn thấy hắn.
Bàn tay cầm chìa khoá xe bất giác siết chặt hơn.
Xe hắn đã đỗ sẵn trước cửa.
Mặt hắn sa sầm trước thái độ lạnh tanh của cô: “Lên xe!” Chín giờ sáng rồi, tập đoàn đã mở cửa làm việc từ bao giờ, nhưng hắn vẫn cương quyết ngồi đây chờ cô, vậy mà cô dám thái độ với hắn như thế ư?
Cô thoáng giật mình, nhưng vẫn nhất quyết xuống gara lấy ô tô riêng.
Ở đây có lão quản gia và giúp việc.
Cô không tin hắn dám ôm lấy cơ thể cô mà ném lên xe của hắn.
Hai bàn tay hắn siết chặt.
Đôi mắt sắc lạnh như hố đen không đáy nhìn xe của cô cứ thế lái khỏi dinh thự ngay trước mặt hắn..