Thẩm Chí Tường và Thẩm Hàn Phong đồng loạt quay lại.
Thẩm Thư lập tức khuỵu xuống, Thẩm Thiên Tâm theo đó cũng khuỵu xuống theo.
Cô ta sững sờ, hoá đá trong vòng tay an toàn của Thẩm Thư.
“Bụp.” Mắt Thẩm Hàn Phong vằn lên tia máu, phẫn nộ lao tới, siết tay đấm mạnh vào giữa mặt gã đàn ông vừa ra tay với cô.
Cổ gã lập tức bị gãy gập ra sau, mắt trợn tròn, ngã đập đầu xuống đất.
Những tên thuộc hạ còn lại bị Thẩm Chí Tường đánh đến nhừ xương.
Thẩm Thiên Tâm vẫn bất động dưới đất, chưa thể nào phản ứng kịp.
Thẩm Hàn Phong đã vội vã bế cô lên xe.
Hai vai cô một bên trúng đạn, một bên bị dao đâm đang chảy máu không ngừng.
Máu nhanh chóng nhuộm đỏ cả chiếc sơ mi trắng, mặt cô trắng bệch, cắt không ra máu, cơn đau buốt vào tận xương tuỷ khiến cô nhăn nhó đến khó coi.
Giây phút nhìn thấy Thẩm Thiên Tâm gặp nguy hiểm, đầu óc cô đã trống rỗng, không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì.
Bệnh viện bị hắn làm cho hoảng loạn một hồi.
Đèn phẫu thuật được bật sáng choang, bác sĩ y tá đồng loạt vào vị trí.
Từng cục bông thấm đẫm máu lần lượt được gom sang một bên.
Tiếng viên đạn lạch cạch được gắp ra đặt vào khay kim loại.
Không phải ca phẫu thuật quá khó nhưng đều khiến các bác sĩ toát mồ hôi vì người bên ngoài có địa vị cao ngút trời.
“Thẩm Thư sao rồi?” Thẩm Chí Tường vội vàng đi đến.
Sắc mặt Thẩm Hàn Phong hoàn toàn lạnh tanh: “Bác sĩ đang cấp cứu.”
Thẩm Thiên Tâm mếu máo nhìn cửa phòng cấp cứu đóng kín.
Cô ta đột nhiên lao tới, ôm lấy cánh tay của Thẩm Hàn Phong mà gào lên khóc nức nở: “Chị ấy…chị ấy đã liều mạng cứu em.”
Mắt cô ta đỏ hoe, cả người run rẩy.
Cô ta không thể quên nổi giây phút áp má vào lồng ngực của Thẩm Thư, nghe rõ nhịp tim cô đập nhanh hơn bình thường, sự ấm áp của người thân lan toả khắp cơ thể.
“Thưa ngài, bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần truyền máu gấp.”
Bác sĩ cố gắng trấn an sự run rẩy, nghiêm chỉnh nói cho tròn chữ.
Thẩm Chí Tường sững người, Thẩm Hàn Phong và Thẩm Thiên Tâm bị chấn động.
Cô không cùng huyết thống với ba, cô còn thuộc nhóm máu hiếm nhất thế giới, ngân hàng máu của bệnh viện chắc chắn không có nhóm máu cùng nhóm với cô.
Anh em họ đã được xét nghiệm huyết thống ngay từ khi còn trong bụng mẹ, cho nên ai thuộc nhóm máu gì đều đã được kiểm chứng.
Thẩm Chí Tường day dứt nhìn cửa phòng cấp cứu.
Ông siết chặt điện thoại trong tay, hạ quyết tâm, quay lưng, gọi đi một cuộc điện thoại.
Sau khi lấy máu xong, phòng cấp cứu lại được một phen hoảng loạn.
Bác sĩ, y tá đều thao tác vô cùng cẩn thận để truyền máu cho cô.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua, ca phẫu thuật kết thúc.
Cô được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.
Thẩm Chí Tường đứng im như tượng, mặt mày nghiêm nghị nhìn bác sĩ đang kiểm tra tổng thể cho cho cô: “Thưa ngài, chờ bệnh nhân tỉnh lại sẽ không còn gì đáng lo ngại nữa.”
“Để cho nó ngủ.” Đột nhiên Thẩm Chí Tường lên tiếng, ngữ điệu của ông rắn thép như một loại mệnh lệnh: “Tuyệt đối không được để nó tỉnh dậy trước khi máu chưa được truyền xong.”
Bác sĩ ngơ ngác, không hiểu mục đích của ông là gì, nhưng vẫn vội vàng gật đầu: “Vâng, thưa ngài.”
Bác sĩ ghi chép thêm thông tin vào bệnh án rồi rời khỏi phòng bệnh.
Lưu Ký Hoa không ngừng đi đi lại lại trong phòng khách.
Đến khi sự việc đã ổn thoả, Thẩm Chí Tường mới cho dì ta biết chuyện, nhưng ông không cho phép bà ta rời nhà để đến bệnh viện để tránh có chuyện xấu xảy ra, giờ đây, bà ta chỉ có thể sốt sắng ở nhà trông ngóng thông tin tiếp theo.
“Hàn Phong, Thiên Tâm, hai con ở lại chăm sóc Thẩm Thư, tuyệt đối không được cho nó biết nó phải truyền máu, ba ra ngoài xử lý chút chuyện.”
Ông điều động vệ sĩ đến bảo vệ phòng bệnh cho cô.
Ông nhất định không bỏ qua cho kẻ hôm nay đã bắt cóc Thẩm Thiên Tâm.
Phòng bệnh chìm trong sự tĩnh lặng, hồi lâu sau, thanh âm trầm thấp của Thẩm Hàn Phong bỗng vang lên: “Thiên Tâm, khuya rồi, để anh kêu người đưa em về nghỉ ngơi.”
Cô ta lập tức lắc đầu, đau lòng nhìn cơ thể mảnh mai của cô vẫn nằm bất động trên giường bệnh cùng với khuôn mặt không chút sắc khí: “Không, em muốn ở lại với chị ấy.”
Một đêm dài đằng đẵng trôi qua.
Máu đã được truyền xong, chân mày cô khẽ động, đôi mắt rung rinh từ từ mở ra.
Trần nhà có chút mờ ảo, đầu có có chút quay cuồng.
Hai bàn tay cô khẽ động, chống xuống giường để ngồi dậy.
“Thẩm Thư, chị tỉnh rồi!”
Thẩm Hàn Phong đang nghe điện thoại ngoài ban công, hắn lập tức tắt máy, sải bước vào trong khi nghe thấy Thẩm Thiên Tâm thốt lên.
Như một loại phản xạ, hắn lao đến, ôm hẳn cô vào lòng khi thấy cô đang ngồi dậy: “Cơ thể không khoẻ, đừng động đậy lung tung.”
Hắn gắt lên, để người cô tựa hẳn vào lồng ngực của hắn.
Đúng lúc bác sĩ bước vào, mang theo một số dụng cụ ý tế: “Tôi đến thay băng cho bệnh nhân.”
Sắc mặt Thẩm Hàn Phong lập tức sa sầm: “Không cần, tôi sẽ thay cho cô ấy.”
Thẩm Thiên Tâm tròn mắt.
Bác sĩ giật mình.
Còn chưa làm gì mà, sao hắn đã phản ứng dữ dội như vậy.
Bác sĩ đến cầm cuộn băng cũng run run trước phong thái ngang tàng, ngút trời của hắn.
Đáng ra công việc này sẽ do mấy y tá nữ phụ trách.
Nhưng vì người nhà bệnh nhân có địa vị vô cùng đặc biệt, cho nên việc điều trị cho cô không thể lơ là, đích thân trưởng khoa đến thay băng..