Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế


Chiếc xe sang trọng dần lăn bánh vào toà dinh thự.

Thẩm Hàn Phong nhíu mày nhìn chiếc xe lạ đỗ nghênh ngang trước cổng vào.

Là khách quý, hay nhân vật tai to mặt lớn nào mà dám đỗ xe vô ý trước dinh thự của Thẩm gia như vậy.
"Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, tam tiểu thư."
Vẫn là nghi thức chào hỏi diễn ra mỗi ngày.

Cho đến khi mọi người bước hẳn vào bên trong, đám giúp việc mới khép nép đứng thẳng người, tản ra làm công việc của mình.
"Là xe của ai đỗ bên ngoài?"
Một người giúp việc cung kính cúi đầu trước Thẩm Chí Tường: "Thưa lão gia, là xe của nhị tiểu thư, cô ấy vừa mới trở về."
Có một sự kinh ngạc bất ngờ nhuốm lên không gian sa hoa, quyền quý.

Mọi người bất giác nhìn nhau.

Người giúp việc tiếp tục quay sang cung kính với Thẩm Hàn Phong: "Thưa thiếu gia, nhị tiểu thư vừa về đã muốn gặp thiếu gia."
Chân mày hắn lập tức chau lại.

Muốn gặp hắn ư? Thẩm Chí Tường nghiêm mặt, khoé miệng hơi nhếch lên: "Nó còn biết đường về nhà nữa cơ à."
Cô liếc mắt ra cửa sổ, nhìn chiếc xe vừa mới lái vào trong.

Vài phút sau liền đi ra mở cửa phòng, dựa lưng vào cửa, trưng ra bộ dạng không sợ trời, không sợ đất, nhìn xuống cầu thang.
Đúng lúc, Thẩm Hàn Phong đi lên, cô liền đứng bất động, giương mắt nhìn hắn mở cửa phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại.

Khoé miệng cô khẽ nhếch lên, hắn vờ không thấy hay thật sự không nhìn thấy cô.

Thật trớ trêu, phòng ngủ của hắn lại đối diện phòng ngủ của cô.

Nhưng nghĩ lại, còn may mắn hơn là sát vách.
"Cốc cốc."
Vừa kịp kéo chiếc cà vạt xuống, ném qua một bên thì tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Hàn Phong không khỏi cảm thấy khó chịu, hắn nhíu mày, thở hắt ra một hơi, bực dọc lùi lại vài bước, mang bộ dạng cáu gắt, quay phắt ra mở cửa.
Nghe tiếng động, Thẩm Thư tự giác lùi ra sau hai bước, đứng sừng sững như tượng trước cửa phòng hắn.
"Chết tiệt!" Hắn bực tức chửi thề trong lòng, hắn đã nhìn thấy cô, nhưng cố tình làm bộ như không thấy, thật bất ngờ là cô lại chủ động đến tìm hắn.

Mười hai năm rồi, chắc đây là lần đầu tiên trong từng đó năm cô để hắn vào mắt.
"Có chuyện gì?"
Thanh âm lạnh lùng, mang vẻ gắt gỏng thấy rõ.

Ánh mắt sắc lạnh của hắn chiếu thẳng lên người cô, thân hình cao lớn như muốn lấp kín cả cánh cửa ra vào.
Tim cô bỗng thót lên một cái, nhưng bề ngoài vẫn cứng rắn đối mặt với hắn: "Tôi muốn nhờ anh một việc..."
"Việc gì?" Ánh mắt hắn bỗng đục ngầu, dường như mất kiên nhẫn khi phải đối thoại với cô.
"Tôi gặp chút rắc rối trong quá trình điều tra, anh có thể vận dụng mối quan hệ..."
Cơ thể của Thẩm Hàn Phong lập tức run lên: "Có giỏi thì về đây ở, không thì cút, đừng kéo gia đình vào những vấn đề vớ vẩn của cô."
"Rầm." Hắn giận dữ, đóng sập cửa lại.

Mặc kệ cô còn cơ ngác bên ngoài, giật mình thon thót trước thái độ nóng nảy của hắn.
Thẩm Thư giương to mắt, kinh ngạc.

Cô đã bỏ hết tôn nghiêm, thù hận, hạ quyết tâm, chủ động đến nhờ vả hắn, vậy mà hắn lại mất kiên nhẫn, đối xử với cô như thế này ư?
Bạch Hàn Phong hít sâu một hơi, cơ thể như muốn nở ra vì sự nóng bức.

Hắn cởi bung chiếc áo sơ mi, ném bừa xuống sàn, vội vào nhà tắm xả nước hết mức.

Vòi sen nhanh chóng phun ra những tia nước lạnh ngắt, phun xối xả lên cơ thể rắn chắc, đầy nam tính của hắn.
Hắn liên tiếp thở dốc, tay chống lên tường, nước lạnh xả vào người nhưng cơ thể vẫn nóng rực, cơ hồ còn toát mồ hôi.

Cơ thể hắn bỗng căng cứng, hạ bộ bất chợt trỗi dậy như có sự mời gọi của phụ nữ.
"Chết tiết." Hắn đấm tay vào tường, ngửa cổ, vuốt ngược tóc ra phía sau.

Cơ thể hắn vừa mới gặp cô vài giây thôi mà đã biểu tình mãnh liệt như thế này rồi? Nếu tiếp xúc với cô lâu, thì hắn biết kiềm chế như thế nào đây?
Cơm tối đã được dọn ra thịnh soạn.

Ánh mắt cô vẫn rất hững hờ, vuốt dọc cầu thang, bước từng bậc xuống phòng bếp: "Con chào ba."
Thẩm Hàn Phong mặc bộ đồ thoải mái, đi lướt qua cô, nhanh chóng ngồi nghiêm nghị trước bàn ăn.

Ba cô không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ lên tiếng mỉa mai: "Vẫn còn biết gọi ta là ba?"
Cô nhìn đi nhìn lại, bàn ăn rộng lớn chỉ còn duy nhất một chiếc ghế trống ở kế bên Thẩm Hàn Phong, Thẩm Thư không khỏi khẩn trương nhìn xung quanh.
"Đã về rồi còn không muốn cùng ngồi xuống ăn một bữa."
Trông bộ dạng ẩn chứa vẻ ngơ ngác của cô, Thẩm Chí Tường thừa biết cô đang có suy nghĩ gì, chỗ ngồi vẫn vậy, nhưng ghế thì đã được cất bớt, chỉ để lại duy nhất một chiếc ghế kế bên Thẩm Hàn Phong, là ông cố tình làm vậy.
"Ngồi xuống!"
Thẩm Chí Tường mất kiên nhẫn, thanh âm thoáng chốc biến thành mệnh lệnh, ông lập tức nhìn cô với ánh mắt hà khắc: "Đường đường là thiên kim tiểu thư của Thẩm gia mà không có một chút phép tắc nào."
Cô mím môi, bất đắc dĩ ngồi xuống chiếc ghế trống.

Tâm can muốn kéo chiếc ghế cách xa khỏi Thẩm Hàn Phong một chút nhưng trước ánh mắt nạt nộ của Thẩm Chí Tường, cô chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống, khoảng cách giữa cô và hắn lúc này chỉ bằng một khuỷu tay.
"Nói đi, con về đây làm gì?"
Mới đặt mông xuống, ba cô đã nghiêm nghị hỏi.
"Mai là ngày giỗ của mẹ con, tiện thể con muốn về thăm ba một chút, yên tâm, con sẽ không ở lại lâu đâu, tránh làm mất không khí vui vẻ của mọi người."
Người phụ nữ ngồi bên cạnh ông ngước lên, dáng vẻ của bà ta vô cùng phép tắc: "Thẩm Thư, mọi người vẫn luôn hoan nghênh con trở về."
Nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ đập bàn mà hét lên, nói những lời khó nghe với bà ta, nhưng bây giờ cô đã biết tiết chế lại, không thể mỗi lần về nhà đều gây chuyện được.
Bàn tay đặt dưới gầm bàn của Thẩm Hàn Phong bất giác siết chặt, chân mày nhíu lại, cơ thể của hắn lại có phản ứng.

Hắn luồn tay vào túi quần, âm thầm mở chuông điện thoại lên.
"Ba, mẹ, con đi nghe điện thoại một chút."
"Ngồi xuống!"
Thẩm Chí Tường lập tức nghiêm mặt, gầm lên, xưa nay Thẩm gia luôn có phép tắc, kể cả là trong bữa ăn.

Trước nay đều vậy, sao hôm nay hắn lại để chuông điện thoại, liền khiến ông nghĩ rằng vì có sự xuất hiện của cô, nên hắn mới không xem trọng bữa cơm này.
"Ăn cơm xong rồi nghe!"
Thẩm Thư không dám liếc mắt sang nhìn hắn, cô chỉ chuyên tâm gắp thức ăn, nhai và nuốt.

Mọi người cũng vậy, không khí bữa cơm ảm đạm vô cùng, không biết có phải do sự xuất hiện của cô hay không.
Thẩm Hàn Phong miễn cưỡng tắt chuông, nhưng chưa được ba mươi giây, cơ thể hắn lại biểu tình quyết liệt, không xong rồi, hắn thực không chịu nổi được nữa, cơ thể hắn đang căng cứng vô cùng.
"Ba, mẹ, con có chuyện quan trọng cần xử lý."
Dứt lời, hắn liền đứng dậy, lao vút lên phòng như một con gió.

Khuôn mặt lạnh tanh, dáng người cao lớn, thẳng tắp nhanh chóng vụt mấy khỏi tầm mắt của mọi người.
Thẩm Thư bất giác liếc hắn một giây, việc gì mà hắn vội thế, ngang nhiên rời khỏi bàn ăn trước thái độ nghiêm nghị của ba như vậy.
Tiếng róc rách của nước chảy lập tức vang lên.

Tấm kính bị nước bắn lên đã trở nên mờ đục, trắng xoá.

Thân hình của Thẩm Hàn Phong chật vật dưới dòng nước lạnh đang tuôn ra xối xả.

Hắn đang cực kỳ bí bách và khó chịu nhưng hắn không muốn tìm đến phụ nữ để giải toả.
Thẩm Chí Tường tức giận, sa sầm mặt.

Thẩm Thư càng không dám làm ra hành động bất thường, tiếp tục cắm cúi nhai nuốt thức ăn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui