“Em đi đâu?”
Thang máy tầng 3 vừa mở hắn đã lập tức chống tay chặn cô lại, cúi sát xuống nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tôi…đến phòng làm việc.”
Hắn lạnh lùng bỏ tay xuống, hững hờ bấm nút đóng cửa, bỏ hai tay vào túi quần, đứng sau lưng cô: “Từ giờ em không cần đến đó làm việc nữa.”
Cô quay phắt sang nhìn hắn: “Anh có ý gì?”
Hắn xoay xoay cổ tay, chỉnh lại đồng hồ: “Ở gần tôi một chút, tránh xa người ngoài một chút sẽ tốt cho em hơn.”
Dứt lời, thang máy mở ra, hắn nắm lấy cổ tay cô, sải bước kéo cô ra ngoài.
Cô tròn mắt, còn chưa kịp định hình đã bị hắn kéo vào phòng làm việc, vừa ngoảnh đầu thì cửa phòng đã được đóng lại.
Đập vào mắt cô là chiếc bàn làm việc trang trọng, không dài ngoẵng như trước nữa mà thay vào đó là chiếc bàn đủ cho hai người bày bừa công việc.
“Đó là vị trí của em.”
Hắn hất cằm ra hiệu cho cô rồi lạnh lùng thả tay, sải bước đến bàn làm việc.
Cô ngây người đứng bất động, hắn liền nhíu mày: “Sợ ở cạnh tôi sẽ ngứa ngáy à.”
Mặt cô lập tức đỏ bừng lên, lúng túng ấp a ấp úng: “Đây là tập đoàn…anh tiết chế một chút có được không.”
Hắn nhếch mép, phóng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô: “Ngay cả khi ở nhà tôi cũng tiết chế, còn cần em phải nhắc nhở sao.”
“Cốc cốc.”
Thẩm Thiên Tâm vội vàng gõ cửa, xông vào trong: “Anh à, sao anh lại đuổi việc thư ký, thời gian này công việc rất rối ren, nếu không có thư ký, anh sẽ phải gồng gánh hết các công việc.”
Thẩm Hàn Phong thản nhiên xếp tài liệu đặt trước mặt, nhưng chân mày hắn đã chau lại: “Năm phút nữa họp, em liệu mà chuẩn bị cho tốt.”
Thẩm Thiên Tâm bất mãn nén giận rời đi.
Hắn liền đứng dậy, cầm theo xấp tài liệu: “Ngoan ngoãn ở lại đây, có ý định chạy trốn thì em cứ liệu hồn.”
Miệng thì cảnh cáo uy hiếp, tay hắn đã khoá chặt cửa lại.
Thân hình cao lớn nhanh chóng rời khỏi, bóng lưng hắn in hằn trong đáy mắt cô, từ khi nào hắn biến thành con người như vậy, độc địa, gắt gỏng cả với em gái của hắn, còn đối với cô lúc nóng lúc lạnh, rốt cuộc hắn là con người như thế nào?
“Giám đốc, tôi sai rồi, tôi sẽ sửa lập tức, tuyệt đối không có lần sau.”
Phòng họp đầy bất ổn trước phong thái cao ngạo, băng lãnh của Thẩm Hàn Phong.
Nét mặt không một giọt cảm xúc, đôi mắt gần như hoá thành băng.
Thẩm Thiên Tâm còn bất giác run rẩy chứ đừng nói đến những người ngoài không cùng máu mủ ruột thịt kia.
Một nửa nhân viên ở phòng tài vụ bị đuổi việc.
Kế toán trưởng cũng không thoát khỏi danh sách đen.
Cuộc họp này giống như đang chấn chỉnh, càn quét toàn bộ những người hắn cho là vô dụng ra khỏi tập đoàn.
Đôi mắt đen sâu, sắc lạnh không nhìn bất cứ một ai, hắn cứ hiên ngang hạ lệnh, đuổi thẳng cổ những kẻ làm ảnh hưởng đến công việc của dự án.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, cửa phòng làm việc của hắn bỗng bật mở.
Mặt mày hắn sa sầm bước vào, phong thái như thể bị kẻ nào đó chọc tức.
Thẩm Thư len lén mắt nhìn rồi lập tức rụt cổ, cúi mặt xuống.
Hắn nhìn cô, cặp chân dài sải bước đến trước bàn làm việc.
“Anh à.” Cửa bất ngờ bật mở lần nữa, Thẩm Thiên Tâm hớt hải chạy vào: “Cuộc họp kết thúc rồi, bây giờ Lý Tuyết mới đến, cô ta nói anh đã hẹn cô ta đến cuộc họp.”
“Thẩm tổng.” Vừa nói hết câu, cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa.
Giọng nói cố tình uốn éo, ẻo lả vang lên.
Lý Tuyết ngang nhiên bước vào trong, nháy mắt đưa tình với Thẩm Hàn Phong.
Cô ta ăn mặc mát mẻ vô cùng, chiếc váy rất mỏng vừa vặn che kín cặp mông căng tròn, để lộ phần lưng trắng nõn với sợi dây nhỏ buộc hững hờ qua gáy để phần vải trước ngực không bị tuột xuống.
Vòng eo thon hết nấc, phần váy ở hông và đùi xẻ ra hai bên, vừa hay có những dây xích song song, níu lại hai mép vải mỏng manh để nơi nhạy cảm nhất không bị lộ ra ngoài.
Làn da trắng nõn nà không tì vết hoàn toàn được phơi bày.
Cơ hồ còn có thể nhìn thấy da thịt mềm mại, trắng mềm ở khuôn ngực lấp ló ẩn hiện dưới lớp vải mỏng.
Trông cô ta như thể đang mặc đồ ngủ vậy.
“Anh hẹn người ta đến rồi cố tình mở cuộc họp sớm là có ý gì, anh muốn em đến đây thì cứ nói thẳng, sao phải mượn cớ hẹn họp, bây giờ người ta đến rồi, anh có nhu cầu gì đây.”
Giọng cô ta điệu chảy nước, chua lanh lảnh rót vào không gian mỏng manh tạo nên một loại tiếng ồn thật nhức nhối.
“Thiên Tâm, em ra ngoài đi.” Mặt Thẩm Hàn Phong sa sầm.
Thẩm Thiên Tâm không dám chậm chễ, có điều, cô ta thắc mắc vì sao Thẩm Thư lại ở trong phòng làm việc của hắn cả buổi sáng nay vậy.
Lý Tuyết mỉm cười đỏng đảnh, hài lòng khi thấy hắn đuổi em gái của hắn ra ngoài.
Nhưng chân mày của cô ta nhanh chóng chau lại khi thấy cô vẫn ngồi trước bàn làm việc của hắn: “Còn cô ta thì sao?” Cô ta yểu điệu tiến lại gần hắn hơn: “Chúng ta…cần một không gian riêng tư.”
Thẩm Thư nổi gai ốc, buồn nôn trước thanh âm quyến rũ thái quá của cô ta.
Cô không chần chừ mà đứng phắt lên.
Bước vừa được một bước, lòng bàn tay của Thẩm Hàn Phong đã cuồn cuộn siết chặt, mắt vằn tia máu: “Em bước thêm một bước nữa, tôi lập tức cho em một thân phận mới.”
Cô đứng khựng lại, choáng váng trước lời đe doạ của hắn.
Thân phận mới, thân phận gì cơ? Ngay trước mặt người ngoài, hắn định làm gì cô?
Lý Tuyết giật mình hoảng sợ.
Cô ta lờ mờ nhận ra cô chính là cô gái cùng hắn đến dự buổi tiệc hôm đó.
Không gian trở nên căng thẳng tột độ, cô vô thức ngồi trở lại ghế, tim đập thình thịch chờ đợi phản ứng tiếp theo của hắn..