Cô lên giường ngủ từ chín giờ tối, nhưng không tài nào chợp mắt nổi.
Cứ lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu vòng, giường không êm ư? Hôm nay làm việc chưa đủ mệt ư? Hay là, cô đang nhớ nhung, chờ đợi điều gì đó.
Mười một giờ đêm bỗng có tiếng gõ cửa.
Cô giật mình mở choàng mắt, ngồi bật dậy.
Là Thẩm Hàn Phong ư? Hắn đã ra ngoài lo công việc từ tám giờ tối, hắn trở về rồi sao, thậm chí còn hiên ngang gõ của phòng cô lúc đêm khuya, lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ bỗng dồn dập, mạnh mẽ hơn, cô hoảng sợ lao xuống giường, vội vàng mở cửa vì sợ bị người khác phát hiện.
“Rầm.”
Mới vặn được nắm cửa, Thẩm Hàn Phong đã mạnh mẽ đẩy vào, nắm chặt cổ tay cô, đóng sầm cửa lại.
Cô tròn mắt hoảng sợ, hắn lập tức ôm ngang eo, nhấc bổng người ném lên giường, dứt khoát cởi áo vest ngoài, thoá cavat, đè lên người cô.
“Uống cái này vào!”
Thanh âm băng lãnh, kẹp viên thuốc giữa hai ngón tay, ra lệnh cho cô.
“Không.” Cô lắc đầu lần tránh, dùng lực đẩy hắn ra.
Hắn không buồn tức giận, sải tay bỏ viêm thuốc vào ngăn kéo tủ, ánh mắt ngập sự răn đe: “Vậy thì em tự lãnh hậu quả.”
“Xoẹt.” Một tiếng động bất ngờ vang lên.
“Anh…buông ra!”
Cô không kịp phản ứng, váy ngủ đã bị hắn xé rách, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt đầy dục vọng lao vào ngấu nghiến cơ thể cô.
“Thẩm Hàn Phong…buông…tôi…ra…”
“Muộn rồi.” Hắn thốt lên một câu duy nhất rồi hung hăng xâm chiếm lấy cơ thể cô.
Mơn trớn rồi mạnh mẽ nhào nặn.
Cả người cô không ngừng uốn éo, phản kháng kịch liệt, mặt nhăn nhó khó chịu dưới cơ thể rắn chắc, nặng trịch của hắn.
Một tiếng sau…
“Hàn Phong…dừng lại…cầu xin anh.”
Cơ thể cô ướt đẫm mồ hôi, cả người mềm nhũn, liên tiếp thở dốc, mắt ngước nhìn đồng hồ.
Đã một giờ đồng hồ không ngừng nghỉ, hắn vẫn đều đặn, liên tục ra vào cơ thể cô.
Những vùng nhạy cảm nhất trên cơ thể đều bị hắn nhào nặn như muốn biến dạng.
“Tôi còn chưa thoả mãn thì em vội gì?” Hắn phả vào tai cô hơi thở nóng rực rồi cúi xuống ngậm lấy nụ hoa màu hồng nơi bầu ngực căng đầy của cô.
“Ưm…”
Người cô vô thức cong lên.
Cuống họng cô lại phát ra những thanh âm vô nghĩa, nhưng lúc này, cơ thể đã rụng rời tới mức không cử động nổi.
Hắn sải tay lấy viên thuốc trong ngăn kéo: “Uống vào!” Đột nhiên giọng nói của hắn thổi vào tai cô, viên thuốc đã nằm gọn trong hai ngón tay của hắn, mắt cô miễn cưỡng mở lớn, thanh âm trầm thấp, ám muội lại vang lên: “Chưa kết thúc sớm thế đâu.”
Cô nhất quyết lắc đầu, mím chặt môi né tránh viên thuốc.
Lần này, hắn ném thẳng thuốc ra cửa sổ, hạ mình, tấn công hết mức vào cô thể cô không một chút nể nang: “Vậy em…cứ tiếp tục hưởng thụ đi!”
Cô nghĩ thể lực hắn chỉ có nhiêu đó thôi sao? Đây mới chỉ là bắt đầu, trận mây mưa này còn dài lắm, e là lát nữa cô sẽ thấy hối hận vì đã không uống nó.
Rõ ràng lúc đầu là khoái cảm đưa cô đến miền cực lạc, nhưng lúc sau hắn cật, cuồng bạo thúc mạnh vào nơi tư mật của cô khiến cô bật lên tiếng kêu đau đớn.
“Dừng…” Cả người cô cùng cơ thể rắn chắc của hắn lên xuống không ngừng.
Cô mở miệng nhưng không thể nào nói cho tròn chứ.
Cuống họng không tự chủ phát ra những thanh âm vô nghĩa đầy dục cảm.
“Dừng…lại.” Hơi thở của cô đứt quãng, hai cánh tay cô gắng bám lấy thứ gì đó làm điểm tựa.
Hắn định để xương khớp cô rụng rời, nơi tự mật bị rách làm đôi hắn mới mãn nguyện hay sao.
Hắn dường như bỏ ngoài tai lời cô nói, thậm chí còn hoạt động mạnh hơn.
“Ưm…ưm…Hàn…Phong…cầu xin…anh dừng lại.”
Cô đau đớn tới mức bật khóc, hốc mắt đỏ au, cơ thể rung lắc tới độ hai cánh tay của cô không thể bám víu vào đâu, cứ chới với theo những cú thúc điên cuồng, cật lực của hắn.
“Hàn Phong…”
Cô hoàn toàn kiệt sức, nằm bại dưới chân hắn, nhưng thể lực của hắn vẫn dồi dào vô cùng, trong khi cô đã được hắn năm lần bảy lượt đưa lên chín tầng mây.
Thân dưới của cô đã tê dại, thân trên không còn chút sức lực để động đậy nữa, đó là thanh âm cuối cùng mà cô phát ra trong đêm nay.
Thẩm Hàn Phong vẫn nhiệt tình chăm sóc nơi tư mật của cô, rõ ràng trên đã mệt nhưng dưới vẫn co bóp mãnh liệt như muốn hút cạn tinh lực của hắn.
Năm giờ sáng rồi, chắc cô phải sốc với thể lực vô tận của hắn lắm.
Hắn nhíu mày nhìn xuống, bụng cô bỗng giật giật, hắn liền đặt bàn tay lên, ấn nhẹ bụng dưới của cô rồi thúc mạnh cơ thể vào trong cô.
Đột nhiên cô mở bừng mắt, cơ thể trỗi dậy mãnh liệt, người cong lên, mắt trợn trừng, ngửa hẳn cổ ra phía sau, cuống họng khàn đặc bật ra thanh âm như thể gào thét, cả người căng cứng tột độ, khóc thét trong vô vọng rồi nằm vật xuống.
Đầu cô quay hẳn sang một bên, ánh mắt thất thần nhìn vào một điểm bất định, cô đuối lắm rồi, lồng ngực phập phồng thở không ra hơi, nhưng môi vẫn cố gắng mấp máy để nói ra những lời cuối cùng trong trận mây mưa này: “Anh…điên rồi!”
Hắn ghì chặt người cô, chống đẩy thêm vài cái nữa rồi phóng toàn bộ tinh lực vào tận cùng nơi tư mật của cô.
Khoái cảm dâng lên đến cùng cực, cô chịu đựng không nổi, da thịt như muốn nứt toác ra, cả người run bần bật không kiểm soát sau đó ngất lịm đi trong cơn tê dại chạy khắp cơ thể.
Hắn ở yên trong cô một lúc lâu, đưa tay vén những lọn tóc ướt đẫm vì mồ hôi ra khỏi má cô.
Những lần trước hắn đều tha cho cô, nhưng lần này tuyệt đối không.
Hắn muốn cho cô thấy, hắn yêu cô đến mức nào, hắn muốn cô mang thai đứa con của hắn, để giữa cô và hắn có một sự ràng buộc chặt chẽ, rõ ràng.
Cô nghĩ hắn có phụ nữ bên ngoài ư? Đừng hòng, kể cả hắn có bấn loạn hơn thế này đi chăng nữa, hắn cũng không thèm đụng vào đám phụ nữ ngoài kia bao gồm những kẻ vẫn còn trinh tiết.
Hắn chỉ khao khát có một mình cô mà thôi..