Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế


Hắn cúi xuống định bế cô lên đưa cô về phòng hắn, cô lập tức cản hắn lại: “Để lát nữa được không, bây giờ tôi sợ có người nhìn thấy.”
Hắn nới lỏng vòng tay: “Em ngoan thì tôi sẽ chiều.”
Hắn ở trong phòng cô đến tận mười giờ đêm.

Khi chắc chắn rằng mọi người ai đã về phòng nấy, hắn mới bế cô sang phòng ngủ của hắn.
Bình thường là hắn sẽ làm việc đến tận khuya, nhưng hôm nay hắn không làm gì cả.

Hắn vòng tay ôm chặt lấy cô, đầu cô cứ thế nép vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Tim cô đập loạn liên hồi, hắn đối với cô là thứ tình cảm gì đây? Dụng cụ ấm giường bất cứ lúc nào ư? Có phải đêm qua hắn ở cùng người phụ nữ kia chưa thoả mãn, nên hắn mới về phát tiết lên cơ thể cô?
Như đoán được cô đang nghĩ gì, đột nhiên hắn động người, nhìn xuống: “Tối qua tôi ra ngoài xử lý công việc, tốt nhất em đừng nghi ngờ tôi, tôi không ngại chứng minh cho em thấy đâu.”
Mặt cô bất giác đỏ như trái gấc, vùi mặt vào ngực hắn, nhắm mắt lại làm bộ như lời hắn nói không hề liên quan đến suy nghĩ vừa rồi của cô.
Nhưng rốt cuộc cô và hắn đang làm cái gì thế này.


Ở trong chính ngôi nhà của gia đình và phát sinh quan hệ như một đôi uyên ương yêu nhau đậm sâu.

Thẩm Chí Tường mà biết chuyện này, liệu ông có tha thứ cho cô và hắn hay không.
“Anh ơi.”
Mới sáng sớm, Thẩm Thiên Tâm đã đến gõ cửa phòng ngủ của hắn.

Đang ngủ ngon lành cô bỗng giật mình tỉnh dậy, ngước lên nhìn, Thẩm Hàn Phong đã mở mắt từ bao giờ, hắn đang nghiêm nghị làm việc trên iPad, còn cô vẫn gác đầu lên ngực hắn mà ngủ.
Cô định ngồi thẳng người, cánh tay rắn chắc đã gắt gao ôm lấy cơ thể cô: “Nằm yên.”
Cô ngơ ngác: “Thiên Tâm gọi anh kìa.”
Hắn đặt chiếc gối cho cô tựa lên rồi lạnh lùng ra mở cửa.

Thẩm Thư hoảng hốt, tròn mắt.

Hắn cứ thế mà mở cửa cho Thẩm Thiên Tâm ư? Không kịp suy nghĩ gì hết, tiếng mở cửa vang lên, cô đã rụt đầu xuống, chùm chăn che kín mít cơ thể.
Hắn không biết sợ là gì sao, còn cách quang minh chính đại hành xử như thế nữa, nếu bị bắt gặp cô ngủ trong phòng hắn thế này thì dù cô có mười cái miệng cũng không thanh minh nổi.
“Có chuyện gì?”
Thẩm Thiên Tâm hơi kinh ngạc khi thấy hắn vẫn mặc trên người bộ đồ ngủ, dáng vẻ còn rất điềm nhiên, đáng ra giờ này hắn phải thay đồ chuẩn bị xuống nhà ăn sáng và đến tập đoàn chứ.

Chẳng lẽ, hắn chỉ vừa mới ngủ dậy?
“À, sáng nay là cuộc họp đầu tiên em được điều hành nên em muốn đến tập đoàn sớm hơn một chút để chuẩn bị.”
“Ừm, chúng ta sẽ đến trước một tiếng.”
Dứt lời, hắn đóng cửa lại, khoá trái.

Đi đến phòng thay đồ.

Cảm thấy không gian đã thực yên ắng, Thẩm Thư từ trong chăn thò đầu ra.


Thể lực của cô dường như đã khôi phục hoàn toàn.

Cô nhón chân xuống giường, nhìn trước nhìn sau đều không thấy Thẩm Hàn Phong đâu.
“Ai cho phép em ra khỏi phòng.”
Tay cô mới chạm vào nắm cửa Thẩm Hàn Phong đã lập tức xuất hiện, cô giật mình ngoảnh lại: “Không phải nói là sẽ đến tập đoàn trước một tiếng sao, tôi cũng cần phải chuẩn bị.”
Hắn lạnh lùng lấy chìa khoá trong ngăn kéo, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, mở cửa, đưa cô về phòng.
Hắn chờ cô thay đồ xong mới cùng cô xuống nhà.
“Chuẩn bị cho tôi một bộ ga giường mới.”
Hắn ra lệnh cho giúp việc, Thẩm Thư ở phía sau liền hoảng sợ, vội kéo ống tay áo của hắn, thấp giọng: “Tôi…không muốn bị người khác nhìn thấy.”
Ánh mắt hắn liền dịu dàng hơn: “Tôi sẽ thay cho em.”
“Hàn Phong, cuối tuần mẹ có sắp xếp cho con gặp mặt con gái của tập đoàn môi giới đất, con nhớ sắp xếp công việc mà đi gặp người ta.”
Thẩm Hàn Phong không nói gì.

Lưu Ký Hoa lại bổ sung thêm: “Con đừng trách mẹ phiền phức, đây là ý của ba con.”
Dừng một chút, dì ta lại nhìn cô: “Thẩm Thư, ba con cũng đang giục, nếu con chưa tìm được đối tượng thích hợp thì thử quen con trai của chủ tịch tỉnh đi, cậu ấy đang độc thân, gia đình lại bề thế, các con còn trẻ, nên nắm bắt lấy cơ hội mà làm quen nhau, đừng để phí lỡ.”
“Mẹ, con trai chủ tịch tỉnh có quen Thẩm Thư sao?” Thanh âm băng lãnh của Thầm Hàn Phong bất ngờ vang lên.
Lưu Ký Hoa kinh ngạc, thật hiếm khi hắn quan tâm đến những vấn đề ngoài lề như thế này.
“Hôm trước mẹ có gặp cậu ta, Thẩm Thư, hai đứa đã gặp nhau rồi đúng không, cậu ta rất có thiện cảm với con, còn nói là…”

“Dì à.” Cô hoảng sợ cắt ngang, bàn tay cầm dao nĩa vô thức run bần bật: “Con chưa từng gặp con trai chủ tịch tỉnh.”
Lưu Ký Hoa vẫn điềm nhiên cười: “Là chàng trai trò chuyện với con vào buổi tiệc con đến dự cùng Hàn Phong đó, cậu ta kể hết cho dì nghe rồi, là cậu ta chưa kịp giới thiệu thân phận cụ thể cho con biết.”
Luồng khí lạnh buốt lập tức vây lấy cơ thể cô.

Chiếc nĩa trên tay bất ngờ rơi tuột xuống bàn phát ra âm thanh lạnh cạch.

Cô giật mình luống cuống cầm lại nĩa, cả người căng thẳng né tránh ánh mắt giận dữ ở bên cạnh, cô ấp úng: “Thì ra…đó là con trai của ngài chủ tịch, nhưng dì à, con chưa có ý định quen bạn trai.”
“Con chưa cần quyết định vội, dì sẽ tạo cơ hội cho hai đứa làm quen nhau, nếu hợp thì tiến tới, không thì tìm một đối tượng khác.”
Thẩm Hàn Phong siết chặt dao nĩa tới mức hai cánh tay rung lên, ánh mắt chết chóc nhìn vào đĩa đồ ăn vẫn còn nguyên.

Thẩm Thư không dám động đậy, tim cô như muốn nhảy ra ngoài khi cảm nhận rõ từng nhịp thở giận dữ của hắn.

Cô đã trả lời như thế rồi, sao vẫn chưa nguôi giận, hắn còn muốn gì nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận