“Ba và dì còn chưa về, anh cứ như vậy mà đi sao?”
Thẩm Hàn Phong hành động nhanh tới mức cô cản không kịp.
Cô đâu lường trước được hậu quả sau khi hắn tức giận sẽ thành ra như thế này.
Hắn cứ thế lấy giấy tờ tuỳ thân của cô đi làm thủ tục, còn không quên mang theo túi trà, mặc kệ cô liên tục ở bên cạnh ngăn cản.
Môi hắn vẫn mím chặt không hé nửa lời.
Hắn không thể để cô tiếp tục hành động bừa bãi bên đàn ông như thế được, qua Hàn Quốc, cô nhất định sẽ an phận hơn.
“Thẩm Hàn Phong.” Cô hít một hơi sâu, lấy hết can đảm gằn giọng: “Là tự anh muốn tôi đến theo lời hẹn, bây giờ anh còn tức giận gì chứ.”
“Quyến luyến sao?” Hắn đột nhiên quay phắt sang nhìn cô, ánh mắt có vô vàn tia căm phẫn.
Hắn đã cố kìm nén cơn tức, sao cô vẫn một mực ồn ào, động chạm vào cảm xúc của hắn, cô muốn hắn xuống tay với cô thì cô mới chịu hay sao.
“Tôi không có.”
Mặt cô ỉu xìu ngồi trên máy bay, chuyến bay đường dài nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy đã nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Thẩm Hàn Phong, đầu nép vào lồng ngực hắn.
“Tỉnh rồi à.”
Thanh âm băng lãnh truyền từ trên xuống, cô bất giác ngước đầu.
Đột nhiên dạ dày truyền đến cơn co thắt mãnh liệt, cổ họng giật giật muốn trào ra thứ gì đó.
“Oẹ…oẹ…”
Cô bụm miệng, đẩy hắn ra, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.
Cô liên tiếp nôn ra, nhưng dạ dày trống rỗng, không có thứ gì để cô nôn ra cả.
Sắc mặt trở nên trắng bệnh, cơ thể có chút lành lạnh, người bất giác run run, cơ thể rạo rực, khó chịu.
Thẩm Hàn Phong điềm nhiên nghe tiếng động ở bên trong, hắn âm thầm nhẩm tính, đã gần một tháng kể từ ngày hắn đưa những sinh linh bé nhỏ vào trong cô.
Khoé miệng hắn hơi nhếch lên, cuối cùng hôm nay cũng có biểu hiện.
Thẩm Thư rửa mặt bước ra, Thẩm Hàn Phong đã đứng trước cửa, thản nhiên đưa cho cô một que thử thai: “Vào trong thử đi.”
Cô tròn mắt ngơ ngác: “Anh có ý gì?”
“Đừng để tôi bắt em phải thử trước mặt tôi.”
Cô vẫn chập chạp không chịu phản ứng, đến khi hắn chau mày, cô mới miễn cưỡng cầm lấy que thử thai đi vào trong, đóng cửa lại.
Que thử ngâm xuống chưa đầy một phút, hai vạch đỏ chói đã lập tức xuất hiện.
Cô hoảng hốt, ngồi bịch xuống sàn, mắt mở to hết cỡ, chán toát mồ hôi, tim đập mãnh liệt như muốn nhảy bỏ ra ngoài, bộ dạng như thể đang chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng.
Gì thế này? Cô có thai ư?
“Cốc cốc.”
Thẩm Hàn Phong sốt ruột chờ ở bên ngoài, mười phút rồi cô vẫn chưa chịu ra, hắn dường như sắp mất kiên nhẫn.
“Cốc cốc.”
Thẩm Thư vẫn ngồi thần ra đó như người mất hồn, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thẩm Hàn Phong hít một hơi sâu, nén giận, lấy chìa khoá mở cửa, cô đang ngồi bất động dưới sàn, trước mắt là que thử thai hiện rõ hai vạch đỏ chói.
Mọi tức giận của ngày hôm trước lập tức tiêu tan, khoé miệng hắn nhếch lên một vẻ thoả mãn, cúi xuống bế cô ra ngoài.
Thẩm Thư run rẩy co quắp người vào thành giường, ánh mắt thất thần như sợ hãi thứ gì đó.
Một hồi lâu, đột nhiên cô run rẩy lên tiếng: “Sao…sao lại như vậy? Sao anh lại biết mà chuẩn bị, anh cố tình sao?”
Hắn ngồi sát lại gần cô: “Nếu tôi không hiểu rõ cơ thể em, sao tôi có thể chinh phục em một cách triệt để như vậy.”
“Bốp.”
Cô vung tay tát mạnh vào mặt hắn, mắt đỏ ngầu đầy uất ức, gào lên: “Anh biết quan hệ giữa tôi và anh là gì rồi mà sao anh còn cố tình làm vậy, rõ ràng anh biết tôi và anh không thể xảy ra chuyện đó sao anh vẫn cố tình làm vậy?”
Cô liều thật, dám tát hắn.
Nhưng lúc này hắn không thèm so đo với cô, coi cái tát đó như gió thoảng qua má: “Để em biết thân biết phận, tránh xa đám đàn ông ra.”
“Em biết trà em uống bấy lâu nay có tác dụng gì không? Là trà an thai.”
Cô lập tức bị trấn động.
Trừng mắt lên nhìn hắn.
Là đêm cuồng bạo đó ư? Cô chỉ nghĩ rằng mọi thứ sẽ trôi qua như bình thường, vậy mà hắn đã phỏng đoán được cô chắc chắn sẽ mang thai ư?
Cô hoảng sợ đẩy hắn ra, ngồi thu lu trong một góc giường.
Đôi mắt lạnh lẽo của Thẩm Hàn Phong đen đặc lại.
Cô biết vì sao hắn không phát tiết mỗi khi tức giận không? Vì hắn đã dự liệu được, hắn đã tạo ra kết quả vào đêm đó nên hắn mới mềm mỏng với cô, kìm nén tức giận để không làm cô tổn thương.
Thảo nào gần một tháng nay, hắn không động vào cô, thậm chí chỉ nằm ôm cô ngủ.
Hắn rốt cuộc còn dự liệu điều gì nữa, muốn biến cô thành cái gì ở trong cuộc đời của hắn đây.
Cô ngồi bất động, đến mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
“Anh ghét tôi đến vậy sao?”
Cô nghẹn ngào, bất lực thốt lên, nước mắt trào ra chảy xuống nệm.
Hắn lại gần ôm cô từ phía sau, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc bụng vẫn còn phẳng lì của cô: “Tôi yêu em từ năm tôi mười một tuổi.”.