“Hàn Phong, Thẩm Thư đột nhiên biến mất rồi.”
Lưu Ký Hoa hoảng loạn vội vàng gọi điện cho Thẩm Hàn Phong.
Dì ta đã đứng chờ ở đây ba mươi phút rồi mà vẫn không thấy cô đâu.
Vào phòng vệ sinh cũng không thấy.
“Mẹ nói sao cơ?” Thẩm Hàn Phong đứng phắt dậy, chân mày nhíu chặt, nét mặt đầy vẻ nghiêm trọng.
“Cạch.” Cửa phòng làm việc đột nhiên bật mở.
Thẩm Chí Tường lao thẳng vào trong, nét mặt cực kỳ khó coi: “Hứa Quách Lâm bắt Thẩm Thư rồi.”
“Sao ba biết?”
Mắt Thẩm Hàn Phong đục ngầu, lộ rõ vẻ khẩn trương và tức giận.
“Lý Nhàn vừa gọi điện thông báo cho ba, nói là Thẩm Thư đang ở chỗ bà ấy, bà ấy cũng không ngờ được Hứa Quách Lâm sẽ làm chuyện này.”
“Con phải đi cứu cô ấy.”
“Không được!”
Thẩm Hàn Phong kích động lao ra ngoài, Thẩm Chí Tường liền lớn tiếng ngăn cản: “Hứa Quách Lâm không phải người chúng ta có thể dây vào.”
“Nhưng Thẩm Thư ở trong tay ông ta không thể nào an toàn được.”
Năm xưa, khi mang thai cô, vì muốn bảo vệ cô, Lý Nhàn đã nói dối Hứa Quách Lâm rằng đó là con của Thẩm Chí Tường.
Suốt hai mươi lăm năm qua cô mới được sống yên ổn như vậy.
Nếu năm đó Hứa Quách Lâm biết sự thật, e là bây giờ cô đã trở thành người trong thế giới ngầm giống bà ấy rồi.
Thẩm Thư khẽ động người, đập vào mắt cô là chiếc đèn trùm khổng lồ bằng đá pha lê trong suốt.
Đồng tử mắt lập tức giãn ra, cô ngồi phắt dậy, vội vàng nhìn lung tung xung quanh.
Căn phòng cô đang ở rộng tới mức khiến cô choáng ngợp, mọi thứ đều long lanh, lấp lánh như trong mơ, hơn đứt cả căn phòng cô đang sở hữu ở dinh thự của Thẩm gia.
Đây là đâu? Ai đưa cô đến đây?
Cô đi chân trần xuống sàn, băng qua mấy cánh cửa chẳng khác nào mê cung, mỗi một cánh cửa lại đưa cô đến một gian phòng khác.
Nào là phòng thay đồ, phòng tắm, phòng giải trí.
Càng đi cô càng thấy lạc lối, cửa ra rốt cuộc ở đâu?
“Chồng à, anh có thể cho em gặp Thẩm Thư được không?”
Nét mặt Lý Nhàn đầy vẻ khẩn thiết, lúc này bà ấy chẳng thể nào giữ được phong thái băng lãnh như khi đứng trước giang hồ nữa.
“Gặp để làm gì? Để giúp con bé trốn ra ngoài sao?”
Hứa Quách Lâm bỏ điếu thuốc vào gạt tàn, nhàn nhã vắt chéo chân, dựa lưng lên sofa, dáng vẻ rất thong dong nhưng càng bình thản như vậy chính là đang tức giận vô cùng.
“Quách Lâm, coi như em cầu xin anh…”
“Em giấu tôi suốt hai mươi lăm năm trời, em nghĩ em có quyền cầu xin tôi.”
Lý Nhàn một vẻ bất lực, cúi gằm mặt xuống: “Anh định, sẽ làm gì con bé?”
“Mở tiệc ra mắt.” Hứa Quách Lâm chậm rãi nhả ra từng chữ.
Lý Nhàn lập tức hoảng hốt tròn mắt: “Không được, tuyệt đối không được.”
Bà ấy đã khổ sở che giấu thân phận cô suốt từng đó năm qua.
Bỏ lỡ mất quảng thời gian thời thơ ấu, cô cần một người mẹ ở bên chăm sóc.
Không được tận mắt nhìn thấy cô bước vào trường đại học, không được đứng cạnh cô khi nhận bằng tốt nghiệp.
Nếu Hứa Quách Lâm cứ thế đưa cô ra mắt trước mặt giang hồ thì mọi công sức bà và Thẩm Chí Tường cố gắng bao lâu nay sẽ đổ sông đổ bể bằng hết.
Sau một hồi lạc lối trong căn phòng rộng không thể tưởng, cuối cùng cô cũng tìm ra một cánh cửa lớn.
Cô mạnh mẽ mở ra, cửa không khoá, người bắt cô không hề có ý định sẽ giam cô lại.
“Rầm.”
Thẩm Thư giật mình ngước lên khi đầu đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Người đàn ông điển trai vô cùng nhưng phong thái toát ra khí lạnh cực độ phóng thẳng ánh mắt tức giận lên người cô.
Tâm can cô cơ hồ muốn đóng băng, môi mím lại, không thể nào thốt ra nổi bất cứ âm thanh nào.
Người đàn ông một vẻ khó chịu, không hé răng nửa lời, tức tối rời đi.
Thẩm Thư bất giác nhìn theo bóng lưng anh ta, nhìn thấy cô mà anh ta lạnh nhạt như vậy, tức là người bắt cô không phải anh ta, vậy đây là nơi nào, sao lại trang hoàng, xa hoa hơn cả dinh thự của Thẩm gia vậy.
“Chí Tường, chúng ta phải nghĩ cách gì để cứu Thẩm Thư đi chứ.”
Lưu Ký Hoa không khỏi sốt sắng, dì ta thậm chí còn cảm thấy tội lỗi khi không bảo vệ được cô.
Thẩm Hàn Phong như muốn phát điên lên, hắn không thể nào ngồi im một chỗ, liên tiếp liên hệ hết người này đến người kia lần theo chiếc xe đã đưa cô rời khỏi trung tâm mua sắm.
Dây chuyền của cô bị vứt ở đâu đó quanh lối thoát hiểm của trung tâm, hắn không thể lần ra được vị trí hiện tại.
Thẩm Chí Tường cũng không hề biết địa bàn của Hứa Quách Lâm ở đâu.
Xưa nay, ông và Lý Nhàn chỉ giữ liên lạc qua số điện thoại, bà ấy dĩ nhiên biết dinh thự Thẩm gia ở đâu, còn ông thì không biết nơi ở của bà ấy và bà ấy càng không thể tiết lộ địa bàn cho Thẩm Chí Tường biết.
“Thẩm Thư, con tỉnh rồi à.”
Bước chân cô dừng khựng lại, bàn chân trần đi trên nền gạch bằng đá quý bóng bẩy trong suốt, không vương một chút bụi.
Cô nhanh chóng quay người lại, nhìn về nơi phát ra tiếng nói..