“Chú là?”
“Thẩm Thư!”
Lý Nhàn đột nhiên xuất hiện ở phía sau, nét mặt có vẻ hoảng hốt và vội vàng.
Mặt Hứa Quách Lâm lập tức sa sầm, hắn không khỏi tức giận, Lý Nhàn đã khống chế được sự kiểm soát của thuộc hạ, cho nên bà ấy mới theo được hắn đến đây.
“Thẩm Thư, con không sao chứ?” Bà ấy vội bước đến trước mặt, vuốt vuốt mái tóc có phần hơi rối của cô, nét mặt đầy vẻ lo lắng.
“Sao…mẹ lại ở đây?”
Miệng cô hỏi mẹ, nhưng mắt lại nhìn người đàn ông có ngoại hình vô cùng lịch lãm trước mắt, không biết người này tuổi tác ra sao nhưng trông như thể mới ngoài ba mươi một chút.
“Ta là ba của con.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô mà đưa ra một lời khẳng định chắc nịch.
Lý Nhàn biết kiểu gì hắn cũng sẽ thẳng thắn nói với cô như vậy.
Thẩm Thư chợt kinh ngạc, tròn mắt nhìn Hứa Quách Lâm.
Lý Nhàn liền quay phắt lại đối diện với hắn: “Để em nói chuyện riêng với con bé.”
“Không cần đâu.” Mặt Thẩm Thư thoáng qua vẻ lạnh tanh: “Ba đã nói cho con biết cả rồi, rằng mẹ có quan hệ với xã hội đen.”
Chân mày Hứa Quách Lâm không khỏi nhíu lại, ngữ điệu của cô thật băng lãnh, giống như đang có định kiến với xã hội đen vậy.
Lý Nhàn mở to mắt một vẻ bàng hoàng, Thẩm Chí Tường đã nói cho cô biết rồi ư? Thái độ này là có chấp nhận hay không khi biết bà ấy chính là người trong thế giới ngầm.
“Quách Lâm, em muốn nói chuyện riêng với con gái em một lát.”
Nét mặt và ánh mắt bà đầy vẻ khẩn khoản.
Chân mày của hắn hơi giãn ra, cô có vẻ không bất ngờ trước lời khẳng định của hắn, cũng không kích động khi biết cô không phải con ruột của Thẩm Chí Tường, phải chăng cô đã biết sự thật, chỉ là không biết ba ruột của cô là ai mà thôi.
Chỉ một mình Hứa Quách Lâm không biết, nếu không phải hắn hiếu kỳ, nhất quyết điều tra ra sự thật thì có lẽ, hắn sẽ không bao giờ biết năm xưa, đứa bé trong bụng Lý Nhàn chính là con gái ruột của hắn.
Hứa Quách Lâm âm thầm hít sâu một hơi, tay hắn siết chặt một giây rồi lại duỗi ra.
Hắn không đáp, mà chỉ đi lướt qua cô và Lý Nhàn.
Bà ấy vội kéo tay cô trở lại căn phòng khi nãy: “Thẩm Thư, mẹ sẽ nghĩ cách đưa con ra ngoài.”
Mặt cô có vẻ dửng dưng trước lời nói đó: “Người vừa rồi…là ba của con thật sao?”
Lý Nhàn hơi cúi mặt xuống, có chút ngập ngừng: “Đúng vậy.”
“Còn chàng trai kia là ai?”
Lý Nhàn thoáng qua vẻ kinh ngạc, mới đó mà cô đã gặp cậu thanh niên kia rồi sao.
Ánh mắt của Thẩm Thư có chút sắc lạnh: “Mẹ có thể nói hết tất cả những gì mẹ đã giấu con không?”
Bà ấy khựng lại một chút, rồi từ tốn kể trả lời: “Đó là con nuôi của mẹ và Quách Lâm, mẹ thuộc nhóm máu hiếm, năm đó, khó khăn lắm mới giữ được con, về sau mẹ không còn khả năng mang thai nữa, vụ tai nạn năm đó, Quách Lâm đã ép mẹ trở về, Chí Tường và mẹ chỉ có thể nói dối rằng mẹ đã qua đời, mẹ không muốn con bị cuốn vào cuộc đời của mẹ.”
Năm xưa, khi bị ép gả cho Thẩm Chí Tường, bà vẫn qua lại với Hứa Quách Lâm, về sau, thế giới ngầm loạn lạc, hắn không có chỗ đứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Nhà tiếp tục sống hạnh phúc trong dinh thự của Thẩm gia.
Vì tình cảm đối với bà ấy quá mãnh liệt, hắn đã vùng lên trong biển máu, mưa đạn, trở thành kẻ thống trị thế giới ngầm, người có máu mặt nhất ở khu vực Đông Nam Á.
Việc đầu tiên hắn muốn làm khi ngồi vững trên chiếc ghế của một kẻ thống trị chính là ép Lý Nhàn trở về bên hắn.
Mặc kệ bà ấy không còn khả năng mang thai, mặc kệ đứa bé kia là con của Thẩm Chí Tường, hắn vẫn tha thứ và nhất quyết có được bà ấy.
Nhận con nuôi cũng được, chỉ cần đời này kiếp này Lý Nhàn không rời khỏi hắn thêm một lần nào nữa.
Sự thật dường như không có gì mới mẻ đối với cô, bởi trước đó, Thẩm Chí Tường cũng đã nói cho cô biết điều này.
Chợt, cô thoáng giật mình, nhìn mẹ: “Ai là người bắt con đến đây, túi xách của con đâu?” Ánh mắt cô một vẻ lo lắng và hoảng hốt.
Lý Nhàn hơi ngơ ngác: “Là thuộc hạ của Quách Lâm, có thứ gì quan trọng trong đó sao?”
Mắt cô hơi chao đảo suy nghĩ: “Nhưng bắt con đến đây làm gì, con đang có việc gấp phải làm, không thể ở lại đây lâu được.”
Cô để mẫu vân tay ở trong đó, khó khăn lắm mới kiếm được cớ ra ngoài, suýt chút nữa thì thành công nhưng lại gặp sự cố.
“Thiếu gia, đã tra ra được địa chỉ rồi.” Vệ sĩ chạy thục mạng vào phòng khách để bẩm báo.
Suốt mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Thẩm Hàn Phong không có bất cứ hứng thú nào để làm việc cả.
Trong tâm trí chỉ toàn lo lắng, suy nghĩ cách để đưa cô rời khỏi Hứa Quách Lâm.
“Lập tức đến đó.”
Thẩm Hàn Phong gầm lên, hùng hổ lao ra khỏi dinh thự ngay khi nghe thấy thông báo của vệ sĩ..