“Phu nhân, đây là lễ phục lão đại chuẩn bị cho phu nhân và tiểu thư đi dự tiệc.”
Lý Nhàn giật mình quay phắt lại, quản gia đã đứng nghiêm nghị ở sau lưng, dâng lên trước mặt bà một chiếc hộp, bên trên là bộ lễ phục đã được gấp gọn gàng.
Hứa Quách Lâm một bộ dạng băng lãnh bước vào trong phòng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Hứa Cầm vừa sở hữu thêm thị trường mới, tiệc này, chúng ta không thể không đi.”
“Nhưng đưa cả Thẩm Thư đến để làm gì?”
Ánh mắt Hứa Quách Lâm bỗng trở nên sắc lạnh, hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt kiều diễm của cô.
Bao nhiêu năm qua lăn lộn giang hồ, ngoài yêu Lý Nhàn say đắm, hắn dường như đã vô cảm với tất cả mọi thứ, kể cả hiện tại đang đứng trước mặt con gái ruột, hắn cũng không cảm nhận được một chút tình máu mủ ruột thịt nào.
“Liên hôn với Hứa gia.”
Thanh âm băng lãnh như một lời ấn định giáng xuống tai Lý Nhàn.
Thẩm Thư tròn mắt ngước nhìn hắn, hắn đã hiên ngang rời khỏi với khuôn mặt không một giọt cảm xúc.
“Quách Lâm, anh thậm chí còn chưa bàn chuyện này với em, thế giới của chúng ta rất nguy hiểm, sao có thể cuốn con bé vào cơ chứ.”
“Chẳng phải Thẩm Thư làm cảnh sát sao, so với thế giới của chúng ta cũng là một người có thân thủ, em sợ gì.”
Vừa nhận được lệnh, thuộc hạ của Hứa Quách Lâm liền nhanh chóng tập hợp.
Hàng loạt những chiếc xe đen bóng bẩy nhanh chóng được lái vào vị trí, chỉ mất vài phút đã xếp thành hai hàng ngay ngắn trải dài hết địa bàn rộng lớn.
Hứa Quách Lâm hiên ngang bước xuống từng bậc thang được lát đá hoa đắt đỏ, ánh mắt như đại bàng trên đỉnh núi nhìn xuống vạn vật dưới thế gian.
Ánh mắt của đám thuộc hạ, người nào người nấy đều kính cẩn, nghiêm túc vô cùng.
Lý Nhàn dù không muốn nhưng vẫn bị hắn ép đi bằng được.
Cả đoàn xe dài ngoẵng vừa lái đi thì Thầm Hàn Phong lái xe đến.
“Kít.”
Phanh xe vang lên chói tai, cả đoàn xe đột nhiên đồng loạt dừng khựng lại.
Chiếc xe đi đầu tiên bỗng đánh lái, quay ngang xe chắn trước đoàn xe dài ngoẵng.
Thẩm Hàn Phong vội vàng phanh gấp, chân mày nhíu chặt nhìn chiếc xe phía trước đang có ý định chặn đường hắn.
Chiếc xe dẫn đầu chính là con trai của Hứa Quách Lâm, Hứa Nạm Kiên.
Trong khi Thẩm Hàn Phong còn chưa có phản ứng.
Cửa xe đối phương đã bật mở, chân mày của Hứa Nạm Kiên đã nhíu chặt lại, hắn lạnh lùng, dứt khoát bước xuống, phóng thẳng ánh mắt tà ác nhìn Thẩm Hàn Phong vẫn còn ngồi yên vị trên ghế lái.
Chân mày Hứa Quách Lâm âm thầm nhíu lại, mặc dù xe của hắn ở gần cuối đoàn nhưng hắn vẫn nắm bắt được chuyện gì đang xảy ra.
Lý Nhàn và Thẩm Thư đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết có chuyện gì xảy ra mà đột nhiên đoàn xe dừng lại.
Nhìn thấy người đàn ông có diện mạo xuất chúng, máu nóng trong cơ thể Thẩm Hàn Phong không kìm nổi mà chảy xiết cuồn cuộn.
Cô đang cùng với người này ở đây sao?
Hắn lao xuống xe trong bộ dạng bất bình: “Thẩm Thư đâu?”
Hứa Nạm Kiên nhếch mép, nụ cười tanh máu hiện hữu thật rõ trên khuôn mặt, bàn tay dứt khoát lần xuống rút khẩu súng cài bên thắt lưng ra, nhanh như cắt chĩa thẳng mi tâm Thẩm Hàn Phong.
“Pằng.”
Thẩm Thư giật mình trước tiếng súng đanh thép.
Tim cô bỗng đập loạn, một nỗi sợ hãi cơ hồ ập đến vây kín tâm can cô.
Hứa Quách Lâm thấy cô có biểu hiện bất thường, chân mày hắn hơi chau lại, thuận tay khoá cửa xe.
Đây đường hoàng là địa bàn của hắn, lại có kẻ dám ngông nghênh lái xe vào, thậm chí còn to gan chặn đường của hắn, kẻ này đúng là chán sống mà.
Thẩm Hàn Phong cực nhanh nhạy, nghiêng mặt một cái, viên đạn đã bay sượt qua chán.
Đồng tử mắt của Hứa Nạm Kiên không khỏi mở lớn, né đạn nhanh như vậy, phải chăng thân thủ người này cũng không tầm thường chút nào.
“Kít.” Lại là tiếng phanh xe đến chói tai.
Một đoàn ô tô phía sau dừng khựng lại.
Thẩm Chí Tường nhanh chóng mở cửa xe, bộ dạng vô cùng khẩn trương.
“Hàn Phong, con biết đây là nơi nào không mà con cả gan dám đến.”
Chân mày Hứa Nạm Kiên khẽ động khi nghe ông ấy nhắc đến tên của Thẩm Hàn Phong.
Đây chẳng phải tên con trai tình địch của Hứa Quách Lâm sao, vậy người đàn ông trung niên này chính là Thẩm Chí Tường.
Đáy mắt Hứa Nạm Kiên bỗng loé lên tia đay nghiến, bàn tay siết chặt lại, nhanh như cắt nâng khẩu súng lên chĩa thẳng vào Thẩm Chí Tường
“Nạm Kiên.”
Một thanh âm lạnh buốt sống lưng dứt khoát vang lên.
Ngón tay chuẩn bị bóp cò miễn cưỡng thả lỏng.
Hứa Nạm Kiên không khỏi quay lại nhìn Hứa Quách Lâm, sao ba lại cản hắn? Người đàn ông trước mặt này chẳng phải là người ba căm ghét nhất sao?
”Hứa Quách Lâm, con gái tôi đang ở đâu?”
Bàn tay Hứa Quách Lâm siết chặt lại, hắn đoạt lấy khẩu súng trong tay Hứa Nạm Kiên, đôi môi mỏng bật ra những thanh âm cứng ngắc: “Canh chừng mẹ cho ba.”
Hắn sẽ tuyệt đối không cho Lý Nhàn có cơ hội gặp mặt Thẩm Chí Tường..