Em Nào Có Theo Đuổi Người FULL


"Làm phiền anh quá, em xin lỗi ạ." Bạch Chỉ khụt khịt cái mũi, nhớ tới rổ trứng, vừa định đứng lên lại ngồi sụp xuống.
Tạ Tư Cẩn: "Bị thương à?"
Bạch Chỉ: "Chân bị tê ạ."
Tạ Tư Cẩn nở nụ cười, ngồi lại trên bãi cỏ cùng cậu, dường như không hề ngại sẽ làm bẩn chiếc quần mấy vạn đắt đỏ của mình.
Bạch Chỉ hơi ngượng ngùng, lại nói cảm ơn lần nữa.
Sau khi trở về, cậu dùng hai quả trứng mới nhặt làm cho Tạ Tư Cẩn một bát trứng hấp để cảm ơn anh đã vô tư giúp đỡ.
"Trứng hấp?" Tạ Tư Cẩn bất ngờ, sao Bạch Chỉ biết anh thích ăn trứng hấp?
Anh chỉ mới nói qua chuyện này trong phỏng vấn hồi mới vào nghề.

Hồi Tạ Tư Cẩn năm tuổi, bố mẹ đã tham gia công việc tuyệt mật của cơ quan, anh trải qua hầu như cả tuổi thơ cùng với ông bà nội.

Bà nội không giỏi nấu nướng, nhưng khi anh tan học về nhà, lúc nào cũng hấp cho anh một bát trứng gà.

Về sau, Tạ Tư Cẩn được nếm qua không biết bao nhiêu của ngon vật lạ, cái lưỡi kén chọn cũng thử qua vô số sơn hào hải vị, nhưng thi thoảng, anh vẫn nhớ về bát trứng hấp mộc mạc khi xưa.
Bát trứng hấp kia cũng chẳng phải quá mức ngon lành, chỉ là được phủ thêm một lớp kính tuổi thơ mà thôi.
Món ăn có thể lưu giữ tình cảm và hồi ức của con người, khi đầu lưỡi một lần nữa chạm tới miếng trứng hấp xốp mềm, Tạ Tư Cẩn cảm thấy mình như được chạy về mùa hè năm ấy.

Sau khi tan trường về ngồi trên ghế ăn trứng hấp, bà nội ngồi ghế bập bênh, đeo cặp kính lão tròn tròn đọc sách: "Mây đối mưa, tuyết đối gió, chiều muộn đối trời quang..." *
* Gốc: "Vân đối vũ, tuyết đối phong, vãn chiếu đối tình không." Một câu nằm trong bài "Nhất đông" thuộc quyển 1 của bộ sách "Thanh luật khải mông" (âm luật vỡ lòng) của tác giả Xa Vạn Dục - cuốn sách vỡ lòng dạy âm luật, vần điệu cho trẻ em Trung Quốc, gồm nhiều chủ đề, dạy các bé nắm vững nhịp điệu âm thanh, biết đối chữ từ một đến mười một từ.
"Mọi người đang ăn gì thế?" Phương Hạ đánh hơi chạy đến, "Còn gì nữa không? Tớ cũng đói."
Bạch Chỉ: "Không phải cậu muốn giảm béo sao?"
Phương Hạ: "Ăn trước rồi giảm sau."
Bạch Chỉ: "Thế thì tự hâm nóng đồ ăn đi."
Phương Hạ lười làm, nhìn cái bát trong tay Tạ Tư Cẩn: "Thầy Tạ, cho em xin một miếng được không?"
Tạ Tư Cẩn nhanh chóng ăn sạch tô trứng, hờ hững nói: "Hết rồi."
Phương Hạ: "...!"
*
Sắc trời dần muộn, tất cả mọi người đều đã mệt, nhao nhao đòi về tắm rửa đi ngủ.
Nhưng trước khi ngủ lại có chuyện xảy ra.
"Cái gì? Anh nói không thấy Hà Tuấn Nghiệp đâu?" Bạch Chỉ hỏi Lý Dịch Cư, "Anh gọi điện thoại cho cậu ấy chưa?"
Lý Dịch Cư lắc đầu: "Gọi rồi, không nghe máy."
Bạch Chỉ: "Chẳng lẽ đi về rồi?"
"Không phải, xe vẫn ở đằng kia mà." Phó đạo diễn chạy tới, "Vừa nãy có nhân viên công tác thấy cậu ấy đi về phía ngọn núi."
"Thật đúng là gây rối!" Đạo diễn giận đến mức rung cả râu mép, trừng mắt, "Sao lại không nói tiếng nào đã chạy đi mất? Lạ nước lạ cái, gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?"
Bạch Chỉ: "Anh gọi điện thoại lần nữa thử xem?"
Lý Dịch Cư lại gọi mấy lần, đều bị từ chối.
"Chắc là vẫn đang giận tôi", gã không bận tâm mấy, "Còn biết cúp điện thoại thì có lẽ không sao, mọi người đi ngủ đi, cậu ấy nguôi giận sẽ trở về thôi."

"Có biết rừng rậm ban đêm nguy hiểm lắm không hả?!" Đạo diễn trừng gã một cái, "Trong đấy chó hoang đếm không xuể, thậm chí còn có lợn rừng, hồ ly, lỡ gặp phải một con đều xong đời."
Lý Dịch Cư dường như không nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng như thế, im lặng một lát rồi đứng lên: "Vậy tôi đi tìm cậu ấy về."
"Chờ đã." Tạ Tư Cẩn gọi gã lại.
Lý Dịch Cư cau mày: "Lại gì nữa?"
Tạ Tư Cẩn nhìn mọi người, bình tĩnh nói: "Làm phiền cả nhà hỗ trợ tìm người, ê kíp sẽ gửi thêm tiền ngoài giờ.

Trăm sự nhờ mọi người."
Người đi lạc vốn dĩ phải tìm, lại vừa nghe có cả phí bồi dưỡng, ngoài nhân viên phải tranh thủ thời gian biên tập hình ảnh, những người còn lại đều đứng dậy.
"Hai người một tổ, mang theo đèn pin và điện thoại, đừng đi quá xa, ưu tiên bảo vệ an toàn bản thân." Tạ Tư Cẩn sắp xếp, "Để lại người, chờ cảnh sát đến thì nói rõ tình huống với bọn họ, có vấn đề gì thì liên hệ ngay."
"Đã rõ!"
Thành viên của đoàn và mấy chục người dân địa phương xuất phát lên ngọn núi mênh mang ngút ngàn.
Trước khi đi, Lý Dịch Cư luôn nhìn về phía Bạch Chỉ, muốn nói lại thôi: "Em có thể cùng anh..."
Bạch Chỉ: "Anh tìm người khác đi."
Lý Dịch Cư chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Phương Hạ đã đi rồi, em cũng không có ai đi cùng mà?"
"Không được." Bạch Chỉ nhíu mày, "Tôi đi cùng người khác rồi."
Lý Dịch Cư: "Ai?"
Bạch Chỉ cắn môi, chuẩn bị kéo bừa một nhân viên công tác nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy Tạ Tư Cẩn đi tới phía mình.
"Bạch Chỉ cùng nhóm với tôi." Người đàn ông chỉ nói bâng quơ nhưng thái độ chắc nịch.
Lý Dịch Cư không cam lòng nhìn bọn họ, quay người đi cùng một nhân viên trong đoàn.
Bạch Chỉ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn thầy Tạ ạ."
Khu nhà ghi hình của họ là do tổ tiết mục lần giở bản đồ tìm khắp đất nước, trong hàng ngàn lựa chọn mới tuyển được một chỗ.

Mặc dù vẫn nằm trong thôn bản, cũng chỉ cách thị trấn nhỏ nửa giờ đường xe, nhưng ngay sau gian nhà họ ở là núi cao trập trùng, tiềm tàng không biết bao nhiêu nguy hiểm.
Bạch Chỉ soi đèn pin đi vào trong rừng.

Đã rất lâu trời không có mưa, lá rụng trên đất bị phơi xốp giòn, giẫm chân lên là phát ra tiếng loạt xoạt.
Khu vực sau núi này là nơi người dân quen thuộc, xung quanh còn rất nhiều dấu vết hoạt động của con người.

Nếu ở đây thì không sao, lỡ mà lạc đường vào trong núi lớn thì thật xong đời.
"Nếu như em chú ý tới sớm một chút thì tốt rồi." Giọng Bạch Chỉ có phần ỉu xìu, "Lúc chập tối em nghe thấy bọn họ cãi nhau, nhưng lại giả vờ không nhìn thấy..."
"Không phải vấn đề của cậu, đây là do cậu ta tự quyết định." Tạ Tư Cẩn lắc đầu, "Huống hồ tôi cũng nhìn thấy Hà Tuấn Nghiệp khóc lóc chạy ra ngoài.

Nếu như cậu ta xảy ra chuyện gì, vậy tôi cũng có phần trách nhiệm."
Biết người bên cạnh đang an ủi mình, lòng Bạch Chỉ dễ chịu hơn một chút.
Bọn họ tìm trên núi ròng rã nửa tiếng đồng hồ, không thu hoạch được gì.
Nhìn khung cảnh xung quanh càng ngày càng lạ lẫm, Bạch Chỉ hơi lo lắng: "Trở về thôi, có lẽ không phải ở hướng này."
Đèn pin cầm tay chợt lia thoáng qua gì đó, Tạ Tư Cẩn bỗng thấy hai thứ sáng lấp lánh.
"Cậu ở đây chờ tôi chút." Tạ Tư Cẩn nói, "Tôi qua xem một lát."

"Vậy anh cẩn thận đó..." Bạch Chỉ vừa dứt lời, Tạ Tư Cẩn bỗng trượt chân ngã xuống.
"Tạ Tư Cẩn!" Mắt Bạch Chỉ chợt sững lại, không nói hai lời bèn nhảy xuống theo.
May mắn là thung lũng không cao, rất nhanh chân bọn họ đã chạm đất.
Cùng lúc đó, một vật gì đó vỗ cánh phần phật bay đi, hóa ra thứ phản quang chính là mắt của con cú mèo.
Tạ Tư Cẩn đau đầu: "Cậu nhảy xuống theo tôi làm gì?"
"Em...!Em sợ anh ngã." Bạch Chỉ cũng biết mình bộp chộp, càng nói tiếng càng nhỏ, "Định làm đệm đỡ cho anh."
"Đàn ông con trai như tôi thì có gì phải sợ?" Tạ Tư Cẩn bật cười, "Cậu không sao chứ?"
"Không có chuyện gì." Bạch Chỉ lắc đầu, "Chỉ xây xát một chút, xương khớp không bị thương."
Thung lũng chỉ cao bốn, năm mét nhưng rất dốc, cũng không có chỗ để leo lên, hai người họ chỉ có thể ngơ ngẩn ở dưới chờ cứu hộ.
May là hiện tại cơ sở hạ tầng đã khá tốt, ở nơi rừng sâu núi thẳm, điện thoại di động vẫn hiện hai vạch sóng.
Bạch Chỉ gọi điện thoại cứu hộ xong thì nhàn rỗi nhìn trái ngó phải rồi nhanh chóng vẫy tay với Tạ Tư Cẩn.
"Thầy Tạ, anh tới xem này!"
Tạ Tư Cẩn đi qua, phát hiện mình đang đứng trên một tảng đá lớn ở rìa vách núi.

Hướng xuống có thể nhìn thấy thôn làng, thấy cả bóng đèn pin nhấp nhoáng trong rừng rậm.
Đây là tin tốt, chứng tỏ họ không đi tách khỏi đoàn quá xa.
"Anh nhìn lên trên xem."
Bạch Chỉ tắt đèn pin trong tay, ra vẻ bí ẩn chỉ lên trên đầu.
Chung quanh thoáng chốc tối sầm lại, sao đêm trên trời lại sáng ngời, thậm chí có thể nhìn thấy dải ngân hà mờ trắng.
Tạ Tư Cẩn nhìn thật lâu, lúc này mới cúi đầu nói khẽ: "Rất đẹp, tôi thích lắm."
Bạch Chỉ cũng rất phấn khích: "Nhìn thầy Tạ quay phim không gian "Thiên Vấn", ảnh đại diện lại là trời sao, em đoán anh thích ngắm sao, hiện giờ có vẻ em đã đoán đúng rồi."
Tạ Tư Cẩn hạ mắt, tựa như đang nói gì đó.
Bạch Chỉ không nghe rõ: "Anh nói gì đấy ạ?"
Tạ Tư Cẩn lắc đầu: "Không có gì."
Chẳng có ai lại không thích được một cậu bé đưa đi ngắm sao.
Huống chi đó còn là một cậu bé vừa đẹp vừa nhẹ nhàng.
Bạch Chỉ không hỏi lại, cúi đầu nghịch điện thoại một lúc: "Không biết có mạng không nhỉ?"
Lướt lướt giây lát, cậu hỏi tiếp: "Thầy Tạ ơi, em có thể phát trực tiếp không ạ?"
Tạ Tư Cẩn gật đầu: "Được."
Bạch Chỉ thử mở phòng trực tiếp: 【Ngắm sao 】
【Hơn nửa đêm rồi, vì sao anh lại luôn đột kích bất ngờ vậy chứ! 】
【Ồ!! Công tử Tạ cũng ở đây!! 】
【Hu hu hu!!! Chồng và em giai cùng chung khung hình! 】
【Giá trị nhan sắc thần tiên! Hai người trong ánh sáng chết như thế mà vẫn đẹp chết người! 】
【Giật tít rồi, báo cáo vi phạm giờ, tối như ma không thấy sao trăng gì hết trơn! 】

"Bạn không thấy sao?" Bạch Chỉ điều chỉnh tham số video, hướng ống kính lên bầu trời, "Nhìn được thứ sáng lấp lánh kia không? Đó là sao Kim đấy."
【Ơ, hình như thấy được thật.


【Không chỉ một mà nhìn thấy nhiều sao ghê! 】
【Hâm mộ, trong thành phố không khí ô nhiễm nặng quá, chẳng nhìn được gì.


【Điện thoại cùi quá, đổi cái khác rõ hơn được không? 】
【Đợi chút, ban chiều sao mới phát một nửa đã tắt rồi? 】
【Lý Dịch Cư và Hà Tuấn Nghiệp đâu? Mà sao khuya rồi mấy người còn chạy lên núi làm gì? 】
"Lên núi cho mọi người ngắm sao nha." Bạch Chỉ cười, "Đợi lát nữa, biểu diễn cho các bạn xem tuyệt kĩ của mình, rồi bạn sẽ biết có bao nhiêu ngôi sao."
Tạ Tư Cẩn hơi bất ngờ, Bạch Chỉ đang cố tình phát trực tiếp để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người sao?
Đêm nay huy động nhiều người như vậy, chắc chắn không giấu được việc xảy ra.

Không ngờ đối phương còn trẻ mà đã chu đáo để ý tới chuyện này.
"Thầy Tạ ơi, chút nữa em muốn chụp ảnh, có thể mượn điện thoại của anh để phát sóng được không ạ?"
"Được".

Tạ Tư Cẩn thoải mái mở phòng live trên máy mình, hướng ống kính vào Bạch Chỉ.
Tạ Tư Cẩn chưa bao giờ tự phát sóng trực tiếp, dù trong thời gian ban sản xuất quy định, anh cũng chỉ để lộ mặt, hầu như không tương tác với người xem.

Hiện tại bất chợt trực tiếp, đám fan ngay lập tức sôi sục.
【A a a! Còn sống! Chồng em live!!】
【Hu hu hu vừa ở bên kia sang, cảm ơn Bạch Chỉ dễ thương!!】
【Là ảo giác sao? Cảm giác từ khi ở cùng Bạch Chỉ, công tử Tạ càng trở nên hòa nhã dễ gần.


【Anh ơi anh để cam quay mặt mình được không.


Tạ Tư Cẩn: "Không được."
Anh không hứng thú với việc phát trực tiếp, chỉ muốn yên ổn làm giá đỡ điện thoại bằng thịt.
Giọng nói trầm thấp quyến rũ truyền qua màn hình, người hâm mộ lại điên cuồng.
【Mẹ con ơi, khoảng cách thần tiên gì đây, thậm chí còn nghe được tiếng hít thở.


【Tôi lại nghĩ nói nhiều thêm được mà, cái này tối nay...】
【Chỉ thế này thôi là đủ rồi.


Tạ Tư Cẩn không hiểu cách trò chuyện của cư dân mạng lắm, anh cầm điện thoại đi về phía Bạch Chỉ đổi chủ đề: "Cậu đang làm gì vậy?"
Bạch Chỉ: "Em chỉnh tham số camera, chuẩn bị chụp sao."
【Muốn chụp sao á? 】

【Tui không tin, điện thoại cũng chụp sao trời được à? 】
"Có thể, đầu tiên chúng ta chuyển máy ảnh về chế độ chuyên nghiệp trước, mở tối đa khẩu độ, để lấy nét đến vô cực và thử điều chỉnh tốc độ màn trập thành 8 giây thử xem.

Có thể kiểm tra ISO từ thấp đến cao tùy theo mức độ phù hợp, của mình là 800 nha." Bạch Chỉ chỉnh tham số xong, dùng mấy hòn đá cố định điện thoại.
Tạ Tư Cẩn làm cổ động viên: "Cùng tham gia buổi học chụp ảnh thiên văn cùng thầy Bạch Chỉ nào."
"Click, tách" vang lên, máy ảnh hoàn thành công việc.
Bạch Chỉ chỉnh sửa hậu kì sơ qua, giơ ảnh chụp trước ống kính: "Nhìn này, rất đơn giản đúng không?"
【Đm thật hả? 】
【Không phải là điện thoại hãng dòng gì luôn.


【Điện thoại hiệu gì vậy? Nhà sản xuất thu tiền!!! 】
Bạch Chỉ: "Nếu để tốc độ màn trập chậm hơn chút thì có thể chụp được cả vệt sao **đó."
** Star trail: loại ảnh sử dụng kỹ thuật chụp ảnh đêm phơi sáng lâu, lưu lại vệt sao chạy trên bầu trời.

Trên thực tế Trái Đất tự quay quanh trục của chính nó.

Khi Trái Đất quay, vị trí các ngôi sao thay đổi theo thời gian và kĩ thuật startrails sẽ giúp lưu lại toàn bộ vị trí của các ngôi sao trên bầu trời.
Tiếp theo Bạch Chỉ lại chụp một bức vệt sao nữa, người xem đều kinh ngạc không nói nên lời.
【Đỉnh quá! Này cũng chụp được sao?? 】
【Từ sau tui không dám mắng điện thoại rác nữa! Tui mới là đồ vứt đi!】
【Công tử Tạ cũng là người mê ngắm sao đúng không? Ảnh đại diện Weibo của anh ấy cũng là ảnh tự chụp trời sao đấy.


【Tôi cũng thích, có một lần ngắm sao ở Tân Cương, thật sự rất rung động lòng người.


【A a a em mãi yêu sao trời biển rộng! Hy vọng năm sau có thể thi đỗ khoa Thiên văn học của Thanh Hoa! 】
Bạch Chỉ nhìn bình luận này thì có chút bất ngờ, lập tức cười nói: "Vậy em cố lên nha, anh chờ tin tốt của em."
Trò chuyện không bao lâu, điện thoại cứu hộ gọi đến, Bạch Chỉ kết thúc trực tiếp trong sự nuối tiếc của mọi người.
Sau khi trở về, Bạch Chỉ mới biết, đã có người tìm thấy Hà Tuấn Nghiệp rồi.
Người nọ khoác một chiếc khăn bông lớn ngồi trên băng ghế, bị đạo diễn mắng đến mức không ngẩng nổi đầu.
"Em xin lỗi, em chỉ định giải sầu mà thôi." Hà Tuấn Nghiệp ôm cánh tay, nhỏ giọng nói, "Em không cố ý chạy lung tung đâu...!Không hiểu sao đi tới đi lui một hồi thì lạc đường..."
"Cậu có biết rừng núi ở nông thôn nguy hiểm thế nào không!" Đạo diễn giận dữ, "May cậu không làm sao, nếu xảy ra vấn đề gì, chúng tôi biết ăn nói làm sao với ba mẹ cậu, với fan của cậu đây?"
Hà Tuấn Nghiệp đỏ mắt gật đầu: "Lần sau em không thế nữa."
Trải qua một đêm vất vả, mắt Bạch Chỉ sắp không thể nhấc nổi, tắm rửa xong, cậu nằm thẳng cẳng như con cá mắm trên giường.
Mấy người bọn họ đều ngủ sàn tatami, thêm một người chỉ cần thêm một bộ đệm giường và chăn.
Nhưng vấn đề là, khách mời lần này lại là một cặp tình nhân, hơn nữa bây giờ trạng thái của Hà Tuấn Nghiệp bết bát như thế, nghĩ thế nào thì Lý Dịch Cư cũng nên dỗ dành người yêu một phen.
Lục Hòe đi ra ngoài không về, gọi điện thoại nói không cần quan tâm tới mình, anh muốn ôm máy ghi âm nằm dưới trời sao lắng nghe thanh âm ban đêm.
"Cậu ở chỗ nào?" Tạ Tư Cẩn đứng lên, "Tôi cùng cậu..."
Lời tiếp theo Tạ Tư Cẩn không nói nữa.
Bởi vì Bạch Chỉ kéo ống tay áo của anh, ngước đôi mắt nai, dè dặt từng li từng tí, hỏi: "Hay là anh ngủ lại đây với em ạ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận