Em Nghe Anh Giải Thích

Hứa Quốc Tề như trút được gánh nặng mà nở nụ cười: “đang ở nhà dưỡng bệnh, tôi dẫn cậu đi xem hắn.”

Trước đây không lâu, bọn họ đã ở cùng nhau trong căn phòng ngủ này. Thẩm Ký có chút thấp thỏm nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra, rèm cửa không được kéo ra, bên trong cực kỳ tối tăm lạnh lẽo.trên dường có một bóng người đang nằm rất yên tĩnh, Trình Dung hơi thở có chút hỗn loạn, trên người đắp một cái chăn mỏng, hô hấp trầm trọng. Thẩm Ký đi đến bên dường, cúi đầu nhìn hắn, trên trán Trình Dung đã có một tầng mồ hôi mỏng, trên khuôn mặt lộ ra một màu đỏ ửng, hai gò má rõ ràng đã gầy một vòng.

Hứa Quốc Tề cũng đi đến, để mấy viên thuốc trên tủ đầu dường, dùng mu bàn tay kiểm tra cái trán của Trình Dung, vui mừng nói: “không có chuyện gì, cuối cùng cũng bắt đầu hạ sốt, hắn thực sự làm cho chúng tôi sợ muốn chết.”

Thẩm Ký khó khăn mở miệng: “tôi còn không dám đánh thức hắn..”

“Ầm ĩ đi ầm ĩ đi, hắn nhìn thấy cậu chịu lại đây, ngày mai cũng sẽ tốt lên thôi.” Hứa Quốc Tề xoay người, “tôi đi lên ban công chờ, cậu khi nào về thì gọi tôi lại.” cũng không biết cách âm phòng này như thế nào, Hứa Quốc Tề sợ mặt Thẩm Ký mỏng mạnh tốt nhất nên trốn xa tránh người ta ngại ngùng a.

“Được, cảm ơn anh.” ánh mắt Thẩm Ký còn dính vào khuôn mặt Trình Dung.

Hứa Quốc Tề cảm thấy đã đạt được công lao như mong muốn cũng nhanh nhẹn mà chạy đi.

Bên tai nghe thấy âm thanh đóng cửa, Thẩm Ký đi đến bên mép dường ngồi xuống, thử thăm dò mà gọi một tiếng: “Trình Dung”

Không có phản ứng? Thẩm Ký bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ, nắm chặt tay hắn đang ở ngoài chăn mà kêu: “Trình Dung?”

Trình Dung giật giật, chậm rãi mở mắt ra, hai con mắt chiếu lên thân ảnh của Thẩm Ký, thuốc hạ sốt vẫn chưa hết tác dụng, Trình Dung vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại. Thẩm Ký chưa từng gặp hắn bộ dạng vô lực mặt mày xám ngắt như thế, ngực truyền đến một trận đau đớn. Yên tĩnh vài giây, hắn đột nhiên đứng dậy ra ngoài.

—— không được đi. Trình Dung chỉ dùng sức, lôi kéo tay hắn không thả ra.

Thẩm Ký ngẩn người, quay đầu lại giải thích: “em đi rót cho anh cốc nước.”


Trình Dung không biết có nghe hay không, vẫn cứ khăng khăng không buông tay. Thẩm Ký tránh tránh, tay Trình Dung rơi xuống trên giường, phát sinh một tiếng vang nhỏ.

Thẩm Ký chạy vào phòng bếp rót một chén nước ấm, vừa vội vã chạy về phòng ngủ. Trình Dung đã chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhìn thấy hắn trở về, lộ ra một nụ cười thoải mái.

Thẩm Ký suýt nữa hoảng hốt vì nụ cười cực kỳ ôn nhu mà yếu ớt của hắn hấp dẫn.

“Cười, cười cái gì, đã nghĩ em đi rồi?” Hắn đi đến đặt chén nước xuống, đỡ Trình Dung ngồi vững vàng, kéo đệm lót để sau lưng Trình Dung. Đối phương mỉm cười mặc hắn sắp đặt: “… Nhớ tới lần thứ nhất nhìn thấy em, em cũng như vậy hấp tấp đẩy cửa đi vào…”

Thẩm Ký cứng một hồi, không nói tiếp, cho hắn uống mấy viên thuốc cùng với cốc nước đã đưa. Trình Dung mất nước đến lợi hại, áo ngủ đều đã ướt đẫm mồ hôi. Thẩm Ký duỗi tay lần mò: “Như vậy sẽ dễ cảm lạnh, đổi bộ quần áo chứ?”

“Được.”

Thẩm Ký đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn ấm sau đó chạy vào phòng ngủ cầm một bộ đồ ngủ, Trình Dung lắc đầu một cái “anh thay đồ, em xoay người đi chỗ khác một chút.”

“Như vậy sao được, trên người nhiều mồ hôi sẽ không thoải mái.” Thẩm Ký đưa khăn mặt qua, “em sẽ giúp anh lau qua trước”

“Không cần… Rất khó coi.”

Người này còn khó chịu cái gì nha, cũng không phải chưa từng thấy. Thẩm Ký cuống lên: “em đi đây.”

“…” Trình Dung bất đắc dĩ cười cười, cởi bỏ quần áo.


Thẩm Ký ngẩn ngơ. Trình Dung thật sự gầy đi rất nhiều, hắn thực nhìn thấy mà giật mình. Liên tiếp hai lần ngã bệnh, trước đây thân khỏe được nuôi dưỡng còn bây giờ nhìn thấy rõ ràng thực không khỏe mạnh. Thẩm Ký theo bản năng mà thả nhẹ động tác, lòng bàn tay cách cái khăn mặt mà chà xát trên làn da.

Từ khi hắn gặp phải mình,thực như chưa gặp được chuyện gì tốt đẹp.

Hai người lặng lẽ không nói gì, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương,mãi đến khi Trình Dung thay đổi xong quần áo, Thẩm Ký thay hắn éo chăn, chợt nghe hắn nhẹ giọng nói: “xin lỗi.”



“Xin lỗi, anh quá ích kỷ.” Trình Dung dùng con mắt đen kịt mà nhìn vào Thẩm Ký “khi nhìn thấy một đóa hoa mỹ lệ, anh chỉ muốn đem nó hái xuống, nuôi dưỡng trong bình hoa, nhưng không nghĩ nó nguyện ý hay không nguyện ý xa rời cành cây..”

Hắn từ từ kéo tay Thẩm Ký, rõ ràng lộ ra được nét yếu đuối.

“có thể cho anh một cơ hội để sữa chữa hay không?”

Hắn cứ yên lặng mà đến nhà hết lần này tới lần khác, nhưng Thẩm Ký biết cũng chỉ muốn sửa chữa sai lầm, nếu không phải lần này sinh bệnh, Trình Dung vẫn định lừa gạt hắn đến khi có thể thuyết phục cha mẹ mới thôi. Thẩm Ký biết rõ tính tình cha, nếu đã chặn người ngoài cửa chắc chắn lúc ấy đã nói ra lời rất khó nghe, một người trưởng thành, ăn nói khép nép đi tiếp nhận một người không quen không biết mà rước lấy nhục nhã, cũng chỉ muốn lấp bằng khoảng cách của hai người.

Bản thân chỉ là một học sinh chuẩn bị thi đại học, kinh tế còn phụ thuộc, tương lai cũng chẳng biết đi về đâu, cũng là nhất thời xúc động mà yêu thích đối phương, đến gần đối phương lại được đối phương trân trọng đáp lại. ở lúc mình đang tỉnh tỉnh mê mê, đối phương vẫn nghiêng lực để bảo toàn đoạn tình cảm thực sự không nhìn thấy rạng đông.

Thẩm Ký, ngươi có tài cán gì.

Trình Dung thấy Thẩm Ký cúi đầu hạ mi mắt, cũng không đợi hắn trả lời đã ôm lấy, thấy đối phương chôn đầu vào hõm vai mình cọ cọ, Trình Dung ngẩn người,cười nói: “anh coi như em đã đáp ứng nhé?”


“Không.” Thẩm Ký buồn buồn đáp, “cho em sữa chữa sai lầm đi, giờ đến lúc em nỗ lực.”

Trình Dung trở tay vỗ về tóc hắn, một lát mới hỏi: “em định làm sao với bố mẹ hở?”

“…” Thẩm Ký ngồi dậy, “Chưa nghĩ ra.”

Trình Dung cười vài tiếng: “Vậy chúng ta cùng nhau suy nghĩ.”

Thẩm Ký sắc mặt như thường ngày mà mở cửa nhà, nói tiếng “em đã trở về” liền muốn đi thư phòng.

“Đứng.” cha Thẩm Ký gọi hắn lại, “con ngày hôm nay đi đâu, làm gì?”

Thẩm Ký trong lòng hồi hộp một tiếng: “Cái gì?”

“thầy chủ nhiệm gọi đến đây, nói con nghỉ một tiết học, thầy thấy con cùng với một người đàn ông ra ngoài.” Cha Thẩm Ký sắc mặt khó coi “đó là ai?”

… chủ nhiệm, thầy đừng có để người ta kính trọng như thế được không!! vất vả lắm mới thương lượng kỹ càng kế hoạch, vừa mới định thực hiện thì lại xảy ra tình huống này, ông trời đùa ta saooooo!!

Thấy hắn chậm chạp không đáp lời, cha Thẩm Ký trán đầy gân xanh mà quát: “lại là tiểu tử kia?”

“Không phải hắn.” Thẩm Ký theo bản năng mà phủ nhận.

“Không phải hắn còn có thể là ai? Nhìn cái bộ dạng của mày thì đừng có dám nói dối tao!!”

“Thật không là hắn, là… Một người bạn.”

Cha Thẩm Ký cười nhạo một tiếng: “thằng nhóc con này, mày có mấy người bạn không lẽ tao còn không rõ ràng? Mặc âu phục kẹp túi công văn thì bạn nào của mày hả?”


Thẩm Ký sử dụng ý nghĩ để kêu gọi sự thông minh của mình về..

“Nói mau!”

Bình tĩnh, thời điểm như thế này trước tiên phải làm rõ mâu thuẫn chủ yếu là cái gì. Thẩm Ký ở trong đầu sửa lại dòng suy nghĩ đang một chút hỗn độn của mình, một ý nghĩ mơ hồ hiện lên.

“Không phải bạn của con, là bạn Trình Dung. Hắn lại đây nói cho con biết nói, Trình Dung ——” Thẩm Ký dừng một chút, “Còn đang sinh bệnh.”

Sắc mặt của cha hắn trở nên vô cùng đặc sắc.

Thẩm Ký mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm một bộ dạng chuẩn bị lắng nghe giáo huấn. Giằng co trong chốc lát, cha Thẩm Ký rốt cục lên tiếng: “bệnh tim?”

“con không biết, ” Thẩm Ký thật nhanh nói, “Bạn hắn kéo con đi nhìn hắn, con không đáp ứng nên rùm beng một lúc.” Tiếng nói của hắn có chút run rẩy, như là vội vàng đem câu nói này tung đi.

cha Thẩm Ký nghi ngờ theo dõi hắn: “mày không đi?”

Thẩm Ký không lên tiếng.

“Tại sao không đi?”

“… ai biết có phải hắn đang gạt con không. Với cả bây giờ con với hắn đã kết thúc, hắn có chết cũng không quan hệ gì đến con.” Thẩm Ký càng nói càng run, thẳng thắn nghiêng đầu như cô dâu nhỏ bi phẫn.

mí mắt Cha Thẩm Ký nhảy nhảy mấy lần: “thực sự gần chết?”

“con cũng không biết, quá nửa là lừa người thôi. Thôi, giờ thời gian cũng không còn nhiều, con không muốn quan tâm đến chuyện này, con đi làm bài tập.” Thẩm Ký ngẩng đầu mà đi vào phòng để lại cha với một bộ mặt phức tạp mà đứng nguyên tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận