“Cơn bão số 8 “Lion Mountain” sẽ đổ bộ vào bờ biển Văn Xương, Quỳnh Hải, Phương Trữ với cấp bão nhiệt đới vào ngày 5 tháng 9.
Hiện tại, thành phố của chúng ta đang cách nó 56 km.
Bão sẽ đi vào vịnh phía bắc.
Dự đoán hôm nay và ngày mai sẽ có trận mưa rào lớn…”
Một tiếng “cạch”, Lâm Vi Hạ đem máy radio tắt đi, bưng cháo nóng đặt trên bàn ăn, vô thức đưa tay lên sờ lỗ tai, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.
Cháo trắng đang bốc khói, người phụ nữ trung niên cầm thìa lên húp hai ngụm cháo, nhớ ra việc gì đó hỏi: “Vi Hạ, hôm nay là ngày con chuyển sang Thâm Cao đúng không?”
“Đúng rồi ạ.” Lâm Vi Hạ đưa cho cô một bát canh sườn.
“Thâm Cao rất tốt, Vi Hạ, con đây làm cho nhà họ Lâm chúng ta nở mày nở mặt rồi.”
Ngữ khí của Lâm nữ sĩ không khỏi cảm thấy tự hào.
Nghề chính của Lâm nữ sĩ là buôn bán sỉ trái cây, những năm gần đây, Lâm nữ sĩ dựa vào giọng nói lảnh lót và thái độ khéo léo của mình mà chiếm được một vị trí vững chắc trong thị trường buôn bán trái cây ở Thủy Vi.
Ở Nam Giang, không ai không biết ngôi trường Thâm Lam nhất trung.
Đây là trường cao trung tư nhân có đội ngũ giáo viên và chế độ giảng dạy chất lượng rất cao, chủ yếu phát triển xung quanh chương trình giáo dục và nghệ thuật, tỷ lệ vốn đạt tới 80%.
Rất nhiều phụ huynh ở Nam Giang chật vật muốn cho con mình vào học tại Thâm Cao, nhưng trường tư thục này không chỉ hạn chế số lượng tuyển sinh, mà còn phải thông qua kỳ thi kiểm tra và phỏng vấn nghiêm ngặt, học phí đắt đỏ càng khiến nhiều phụ huynh phải bỏ cuộc.
Đa số những người có thể được giữ lại đều là sinh ra ở Roma*
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
(Roma: Thủ đô của Ý)
Còn có người nói, được tuyển vào Thâm Cao có nghĩa là được nhảy vào tầng lớp thượng lưu.
Thâm Cao vì muốn nắm vững được nguồn học sinh tốt nhất, hàng năm sẽ tuyển một số học sinh đặc biệt xuất sắc vào trường.
Quan trọng nhất là, Thâm Cao chủ động mời Lâm Vi Hạ nhập học, còn miễn học phí cũng như các khoản phí khác cho cô.
Ngôi trường mà ai cũng khao khát theo học nhưng không phải ai cũng có thể xin vào, đứa trẻ nhà mình lại dễ dàng được tuyển, Lâm nữ sĩ với tư cách là phụ huynh, vô cùng tự hào đem việc này đi khoe khắp nơi.
“Có điều, Vi Hạ, lúc lớp 10 học sinh nhập học, Thâm Cao cũng từng tìm đến con, không phải lúc đó con từ chối rồi sao? Lần này làm sao lại muốn chuyển sang đó học rồi?” Lâm nữ sĩ hỏi.
Lâm Vi Hạ đang định trả lời, một tiếng “cạch” mở cửa, một bóng đen cao gầy xuất hiện ở góc bàn.
Cao Hàng mở đôi mắt lim dim, ngáp một cái, liếc nhìn trên bàn ăn: “Không phải, còn có thể thanh đạm hơn được nữa sao? Chị ơi, tốt xấu gì cũng phải bỏ chút thịt băm vào cháo chứ.”
Cậu vừa lên sơ trung, buổi tự đọc buổi sáng cũng muộn hơn so với Lâm Vi Hạ, cho nên cũng dậy trễ hơn.
“Con muốn ăn cháo hải sản, mẹ cho con tiền, con ra ngoài ăn.” Cao Hàng quay đầu sang mẹ cậu mở miệng nói.
Lâm nữ sĩ liền cho cậu vài tờ tiền mặt, Cao Hàng nhận lấy hai ba bước hướng ra cửa, ngồi xuống đổi giày dự định ra ngoài ăn.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lâm Vi Hạ bốc một quả trứng luộc từ trên dĩa, cẩn thận bóc vỏ, giọng nói bình thản như đe dọa: “Vậy về sau đừng ăn cơm chị nấu nữa.”
Tay của Cao Hàng đang kéo gót giày dừng lại một lát, lập tức đem tiền trả lại cho mẹ cậu, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, vẻ mặt cợt nhả: “Vậy làm sao được, cơm chị nấu ngon như vậy.”
Lâm Vi Hạ không để ý cậu, đem sữa đậu nành trên tay uống hết, nhìn lướt qua đồng hồ treo trên tường, giọng nói nhẹ nhàng: “ Con đi học đây ạ.”
Một tiếng “két”, cửa chống trộm đóng lại nặng nề do lực quán tính lớn.
Lâm Vi Hạ đưa mắt lên nhìn bầu trời bên ngoài, trời vừa tạnh mưa, không khí vẫn còn mang theo mùi mặn của nước biển.
Nam Giang là một thành phố nằm ở ven biển, có mùa hè dài và mùa đông ngắn, thời tiết luôn bị ảnh hưởng bởi cơn bão.
Đêm qua có cơn mưa rào, mặt đất hiện rõ ẩm ướt, những cánh hoa và lá màu đỏ thẫm rơi từ những cây phượng cao vút, trải dài hết cả con đường.
Trên mặt đất toàn là màu đỏ.
Trên đường gặp phải hàng xóm ở ngõ Thủy Vi, Lâm Vi Hạ nhẹ nhàng chào hỏi, quai đeo cặp sách từ trên vai rơi xuống, cô trực tiếp dùng tay nhấc cặp sách màu đen lên, trong đầu đột nhiên nhớ ra cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô mình.
Tại sao lại muốn học ở Thâm Cao?
Nghĩ đến đây, dưới mắt của Lâm Vi Hạ có chút thay đổi nho nhỏ, nhưng chúng rất nhanh đã biến mất.
Bây giờ có lý do để nhập học rồi.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lâm Vi Hạ đến Thâm Cao, bước vào cổng xém chút nữa là lạc đường bởi những tòa nhà tráng lệ và bố cục phức tạp trước mặt, may mà cô có chuẩn bị trước tấm bản đồ.
Sau khi làm xong các thủ tục nhập học phức tạp, đúng lúc tiếng chuông hết tiết tự đọc buổi sáng vang lên.
Chủ nhiệm là người đàn ông gầy gò khoảng hơn 30 tuổi, mặc chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng theo phong cách cổ điển, nhìn từ phía sau có thể thấy chiếc áo lót mờ ảo bên trong, gầy đến mức dường như chỉ có da bọc xương.
“Thành tích tổng hợp các môn của em khá cao, thầy kỳ vọng biểu hiện tiếp theo của em.” Thầy chủ nhiệm vừa mỉm cười vừa nhìn xung quanh tìm khăn giấy lau mồ hôi trên trán, đột nhiên tờ khăn giấy được ra trước mặt, ông ngây người một lát rồi mỉm cười nhận lấy.
“Em vừa đến môi trường này, chắc chắn sẽ có chỗ không thích ứng được, có vấn đề gì cứ đến tìm thầy.” Lưu Hi Bình nói.
“Vâng ạ.”
Câu nói này ngược lại không phải nói cho lấy lệ, nói một cách công bằng, Lưu Hi Bình nhìn thấy học sinh như Lâm Vi Hạ, ông sinh ra một loại ấn tượng tốt giữa thầy trò với nhau.
Đúng lúc, nhà trường đang tổ chức các cuộc thi viết văn cho học sinh, bài thi khiến ông thưởng thức nhất chính là của Lâm Vi Hạ.
Ngoài ra, trên người Lâm Vi Hạ có một khí chất lãnh đạm của người trưởng thành, không có sự kiêu ngạo hay bốc đồng.
Đây chính xác là những gì còn thiếu ở lứa học sinh bây giờ.
Lưu Hi Bình dẫn Lâm Vi Hạ vào lớp học, vừa bước vào Lâm Vi Hạ liền cảm nhận được một lực mạnh mẽ bao trùm lấy lớp học này, rõ ràng đó là lực từ được tồn tại rất lâu nhưng không ai có thể thay đổi được nó.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Bởi vì đang trong giờ giải lao, phòng học có chút ồn, những nam sinh ở hàng cuối ngồi trên ghế, ngả người ra phía sau, hai chân ghế chống trên mặt đất, cười nói rôm rã.
Vài nữ sinh mặc trong bộ đồng phục học sinh, đôi tất đen được kéo dài đến đầu gối với khí chất nỗi bật tụ tập cùng nhau nói chuyện, tay chống cằm, lúc nào cũng phát ra tiếng cười nhẹ nhàng.
Cũng có người yên tĩnh ngồi một chỗ làm bài tập, biểu cảm trên khuôn mặt một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn.
Lưu Hi Bình dùng thước gõ lên bàn vài cái: “Mọi người im lặng, chúng ta vừa lên học kỳ mới của lớp 11, trường chúng ta đúng lúc có học sinh mới chuyển đến, để bạn ấy giới thiệu bản thân một chút.”
“Chào mọi người, tớ tên là Lâm Vi Hạ, sau này xin được mọi người giúp đỡ.” Lâm Vi Hạ nói.
Phòng học đã sớm im lặng theo khẩu lệnh của thầy chủ nhiệm, nhưng không một ai nhìn lên bục giảng, mọi người đều đang làm việc riêng của mình, không thèm để ý đến sự xuất hiện của Lâm Vi Hạ.
Nhưng Lâm Vi Hạ cũng không đặt trong lòng, đang muốn đi xuống bục giảng hỏi thầy chủ nhiệm chỗ ngồi của cô ở đâu, bầu không khí trong lớp học đang im ắng, bỗng một giọng nói vang lên, âm thanh không quá lớn, nhưng lại tràn đầy sự chế giễu.
“Chắc chắn là học sinh F E.”
Giống như một tổ kiến bị phá vỡ, những tiếng cười chế giễu lần lượt nối tiếp nhau, phạm vi càng lúc càng rộng.
Lưu Hi Bình hiển nhiên cũng chú ý đến điểm này, vừa lúc muốn lên tiếng ngăn chặn.
Lâm Vi Hạ thoạt nhìn không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì, âm thanh nhẹ nhàng của cô hỏi: “Thầy ơi, em ngồi ở đâu ạ?”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Chỗ nào còn trống em cứ ngồi, đến lúc đó sẽ lại điều chỉnh sau.” Sự chú ý của Lưu Hi Bình cũng bị kéo lại, “Danh sách tài liệu học em tìm lớp trưởng lấy một bảng.”
Đúng lúc cửa phía trước có người ló đầu vào, nói hiệu trưởng đang tìm thầy, nói xong ông vội vàng rời khỏi lớp học.
Lâm Vi Hạ xách cặp sách màu đen đứng ở lối đi, nhấc mắt lên nhìn xung quanh, phòng học chỉ còn hai bàn trống, sau khi so sánh xong, cô quyết định chọn chỗ ngồi sát cửa sổ ở hàng thứ hai đếm ngược lên của tổ bốn, bên ngoài cửa số đúng lúc là một mảng màu xanh lá, hơn nữa bàn học lại vô cùng sạch sẽ.
Bên ngoài, bóng râm của cây sung tỷ bà được trồng trong sân trường in xuống một góc bàn.
Bên cạnh bàn trống đó là một bàn khác, chồng sách trên bàn hơi lộn xộn, mờ hồ có thể nhìn thấy nét chữ lạnh lùng trên bài kiểm tra.
Lâm Vi Hạ hướng đến chiếc bàn trống đó đi qua, người bạn cùng lớp vốn dĩ thờ ơ với cô bỗng nhiên nhìn sang, ánh mắt gần như nhìn xuyên qua lưng cô.
Đối diện phía trước, nữ sinh đang dựa vào bàn nói chuyện, sau khi nhận được cử chỉ nhỏ chọc vào cánh tay, biểu cảm trên mặt vẫn đang cười tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, độ cong của khóe miệng từ từ kéo xuống, cơ thể phát ra tín hiệu đối địch.
Như thể giây tiếp theo sẽ xông đến đối đầu với cô vậy.
Lúc Lâm Vi Hạ cụp mắt xuống và suy nghĩ có nên ngồi đây hay không, một tiếng “két”, cửa phía sau bị đá văng ra, một nam sinh đứng trước cửa với dáng vẻ cao gầy, kiểu tóc húi cua, cậu nâng tay lên và ném.
Quả bóng chuyển động theo đường parabol ổn định rơi vào thùng rác trong góc phòng học.
Nam sinh nghênh ngang đi vào lớp, nữ sinh bên cạnh bịt mũi, than phiền chê cậu: “Trữ Triêu, cậu chơi bóng xong có thể đi tắm rửa không, hôi chết đi được.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Ninh Triều vừa lúc đi vào, dừng lại trước mặt nữ sinh, nhấc cánh tay lên, để lộ một hàm răng trắng: “Cậu thì biết cái gì, đây gọi là mùi hương của đàn ông, không tin cậu đến ngửi xem.”
“A!” Nữ sinh suy sụp bịt mũi chạy trốn khỏi hiện trường.
Ninh Triều đem áo khoác đồng phục khoác lên vai, chiếc áo phông màu hồng ướt đẫm mồ hôi, cậu huýt sáo đi đến chỗ ngồi của mình, vênh váo ngồi xuống.
Ninh Triều vén góc áo phông màu hồng lên để gió mát luồng vào bên trong, dùng lực thổi mạnh gió vào.
Cậu vừa lúc nhìn thấy màn đối đầu lúc này, không để ý mà nói: “Cậu ngồi chỗ tôi đi, bên cạnh tôi vẫn còn trống.”
“Được, cảm ơn.” Lâm Vi Hạ đáp.
Bầu không khí đang căng thẳng tan thành mây khói trong tích tắc.
Tài liệu giảng dạy của Thâm Cao tương đối chú trọng đến việc bảo vệ bản quyền xuất bản, đều là cá nhân tự cầm danh sách ra ngoài trường mua.
Bây giờ trong cặp của Lâm Vi Hạ chỉ có hai quyển tiểu thuyết Chandler Bing, nhưng ngày đầu tiên nhập học trực tiếp lấy tiểu thuyết ra đọc có vẻ không được hay cho lắm.
Trên bàn của Ninh Triều chất đầy bài thi kiểm tra vô cùng lộn xộn, trong số đó có bài vừa mới được phát, Lâm Vi Hạ nhìn sang, trên bài thi ghi điểm số màu đỏ — 2, 3 điểm.
“Cậu cũng được Thâm Cao tuyển vào giống như tớ sao?” Lâm Vi Hạ cố gắng sắp xếp từ ngữ rồi hỏi cậu.
Ninh Triều thu dọn lại bài kiểm tra, nghe xong lời này cậu lộ ra một nụ cười đầy chế giễu: “Vừa nhìn đã biết cậu là học sinh ưu tú, cậu không biết sao? Thâm Cao vì muốn duy trì danh tiếng, hàng năm sẽ tuyển vài học sinh cần được xã hội chăm sóc vào học.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Tôi chính là dạng này.” Ninh Triều không quan tâm nhún vai.
Sau khi Lâm Vi Hạ thu dọn đồ đạc hỏi Ninh Triều lớp trưởng là ai xong, cô liền đi tìm người để lấy danh sách tài liệu học.
Trùng hợp là, chỗ ngồi của lớp trưởng trống không, chỉ có bạn cùng bàn ngồi ở đây.
Lâm Vi Hạ nhẹ nhàng cúi người hỏi: “Xin chào, lớp trưởng đi đâu rồi? Tớ tìm cậu ấy lấy danh sách tài liệu học tập.”
Nữ sinh ngồi quay người lại, hai khuỷu tay mảnh khảnh chống trên bàn, trên người phát ra mùi hương nước hoa nhàn nhạt, nói chuyện với bàn phía sau, thỉnh thoảng cong môi cười, không ngừng lại dù chỉ một giây.
Giống như không nghe thấy Lâm Vi Hạ nói chuyện.
Lâm Vi Hạ tâm trạng không hề bị ảnh hưởng, ngón tay thon dài bám chặt vào bàn học, cuộc trò chuyện bị gián đoạn, nữ sinh cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô nhưng không nói chuyện.
“Xin chào, lớp trưởng đi đâu rồi? Tớ tìm cậu ấy lấy danh sách tài liệu học tập.” Lâm Vi Hạ kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
“Không biết.” Nữ sinh đáp.
“Vậy cậu biết…” câu hỏi của Lâm Vi Hạ ngừng lại, vì nữ sinh nhanh chóng quay đầu lại nói chuyện, dáng vẻ như thể sợ lãng phí thêm một giây trên người cô.
Có vài người rõ ràng là chẳng làm gì, chỉ là ngày đầu tiên, Lâm Vi Hạ còn chưa được tính chính thức giao chiến với bọn họ, cô đã cảm nhận được sự khác biệt của một tầng lớp khác.
Lâm Vi Hạ chỉ có thể bỏ cuộc, tiếng chuông lên lớp vang lên.
Trong giờ học, Lâm Vi Hạ dùng chung quyển sách với Trữ Triêu, nhưng giáo viên giảng bài còn chưa đến 5 phút, Trữ Triêu gối đầu trên cánh tay, phát ra tiếng ngáy ngủ, một chút cũng không sợ đây là đang trong tiết học.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Giáo viên trên bục liếc cậu một cái lại tiếp tục giảng bài.
Lâm Vi Hạ không nghĩ đến người bạn đầu tiên cô kết bạn ở đây là nữ sinh ngồi phía trước cô.
Hộp đựng bút của nữ sinh rơi trên mặt đất, Lâm Vi Hạ cúi người nhặt giúp đúng lúc bắt gặp với một khuôn mặt thân thiện.
Nữ sinh với vóc dáng nhỏ bé, tóc cắt đến ngang vai, đeo kính gọng đen, đưa tay nhận lấy hộp bút, khóe miệng mỉm cười.
Chưa được bao lâu, nữ sinh đưa xuống cho cô một tờ giấy.
Lâm Vi Hạ mở ra xem, nét chữ xinh đẹp: Tớ tên là Phương Mạt, cảm ơn cậu lúc nãy giúp tớ nhặt bút, cậu lúc nãy thật nguy hiểm, xém chút nữa chọc đến những học sinh A kia rồi, cậu không biết đâu, cái chỗ trống kia có người ngồi, cậu ấy không muốn có bạn cùng bàn, nhóm nữ sinh kia cũng canh giữ vị trí bên cạnh cậu ấy, không để ai lại gần.
Phương Mạt còn chấm một dấu chấm than cực đậm ở phía cuối, Lâm Vi Hạ cuối cùng viết chữ trả lời lại.
___ Cảm ơn, cậu cũng thật đáng yêu.
Sau khi hết tiết, lớp học khôi phục lại sự ồn ào, Lâm Vi Hạ một mình đi đến nhà vệ sinh.
Đi vệ sinh xong, cô chuẩn bị đẩy cửa bước ra, bên ngoài vang lên tiếng cuộc trò chuyện phiếm.
“Cậu ấy hôm nay không đến, lớp trang điểm hôm nay lãng phí rồi.”
Giọng nói này có chút thân quen, Lâm Vi Hạ ở trong phòng học đã nghe qua, nối tiếp là tiếng cười khúc khích, nữ sinh mở nắp son ra, vừa tô son vừa thốt lên:
“Trong mắt cậu ấy ngoài bóng rổ ra thì là thiên văn, có thể chứa mày sao?”
“Nếu không mày lên đài thiên văn chặn cậu ấy lại, dù sao đài thiên văn của trường cũng chỉ có một mình cậu ấy ở, ai cũng không thể vào, đến lúc đó mày đem quần áo cởi sạch__”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Đánh chết mày nhé.”
Dường như bắt đầu ồn ào lên, vòi nước phát ra tiếng nước chảy ào ào, những giọt nước lay động trong không khí, tiếng cười đùa cũng dần dần đi xa.
Lâm Vi Hạ cuối cùng đẩy cửa đi ra, trầm mặc rửa tay, cuối cùng vò khăn giấy lau tay lại ném vào thùng rác.
Lâm Vi Hạ quay về lớp học, khi đến gần cửa phía sau, cô nhìn thấy một nữ sinh ngồi ở hàng ghế phía trước từ xa, một nhóm người vây quanh nữ sinh, hoàn toàn không có sự đối đầu ban nãy, từ biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể của bọn họ, Lâm Vi Hạ nhận định được
Đây là một loại nịnh hót.
Cô ấy có lẽ là “nữ hoàng” của nhóm người này, những người còn lại đều là người hầu.
Nữ sinh được đám người vây quanh vô cùng xinh đẹp, rất gầy, vẻ đẹp cô giống như thước đo của sắc đẹp, có chút kiêu ngạo và độc đoán.
Mái tóc dài màu nâu trà sữa uốn xoăn xõa ngang vai, lộ rõ lọn tóc xoăn quyến rũ, trên người mặc đồng phục học sinh như bao nữ sinh khác, cổ tay đeo chiếc vòng bốn lá màu trắng làm bằng ngọc tỏa sáng rực rỡ dưới khúc xạ của ánh mắt trời.
Lâm Vi Hạ dừng lại đứng ở cửa phía sau, nữ sinh như có thần giao cách cảm quay đầu lại, các đường nét trên khuôn mặt cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng, sáng lạng lại thanh tú, âm thanh kinh ngạc:
“Vi Hạ!”
“Tư Gia” Lâm Vi Hạ mỉm cười đáp lại.
Lâm Vi Hạ thoáng thấy một chút thay đổi trên khuôn mặt của nhóm nữ sinh quay quanh Liễu Tư Gia, cô đi qua, Liễu Tư Gia nắm lấy tay cô, nói: “Tớ hôm nay nghỉ tiết tự đọc, lúc nãy không thấy cậu, còn cho rằng cậu nói đến Thâm Cao học là lừa tớ.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Tư Gia, hai cậu quen biết nhau sao?”
So với sự nhiệt tình vừa mới dành cho Lâm Vi Hạ, giọng nói của Liễu Tư Gia lạnh đi hơn nhiều : “Ừm, quen nhau ngoài trường.”
“Nếu đã như vậy, bạn của Tư Gia cũng là bạn của bọn mình rồi.” Nữ sinh lúc nãy lạnh nhạt lập tức khoác tay Lâm Vi Hạ, nói với giọng điệu thân mật: “Lớp trưởng đưa tớ danh sách tài liệu rồi, Vi Hạ, tan học tớ cùng cậu đi mua nhé.”
“Không cần, cậu đưa tớ danh sách là được rồi.” Lâm Vi Hạ giọng nói dịu dàng, cũng không để ý chuyện phát sinh ban nãy.
Liễu Tư Gia chê bọn họ ồn, kéo Lâm Vi Hạ ra ngoài hành lang hít thở không khí trong lành, Liễu Tư Gia nâng cầm nói: “Tớ không ngờ rằng cậu sẽ đến.”
“Tớ cũng không nghĩ tớ sẽ đến.” Lâm Vi Hạ nhìn ra phía xa, chầm chậm nói.
“Lát nữa tớ dẫn cậu đi mua tài liệu.” Liễu Tư Gia nói
Liễu Tư Gia cùng cô trò chuyện, nói: “Có điều, điểm thi viết của cậu khá cao, chỉ kém người giỏi nhất trường chúng ta hai điểm.”
“Ai?” Lâm Vi Hạ hỏi.
Nhắc đến vấn đề này, nữ hoàng vốn dĩ mang vẻ kiêu ngạo giống như bị ai đó bấm nút tạm dừng, cổ ngẩng cao lại hạ xuống, sau đó vô tình mở miệng.
Nhưng Lâm Vi Hạ vốn dĩ nhạy cảm liền cảm nhận được hơi thở của cô ấy không ổn định khi nhắc đến cái tên này, cô đáp:
__ Ban Thịnh..