Giây tiếp theo một tin nhắn mới được gửi tới:
【Bổ túc ngữ văn.】
Màn hình lại sáng lên lần nữa, cậu chậm chạp thêm một câu:
【Viết văn.】
Câu này quả thực một chút cũng không nói dối, bảng thành tích của Ban Thịnh môn nào cũng vô cùng hoàn hảo, chỉ có thành tích môn văn không tốt lắm, bị Lưu Hi Bình điểm tên ngay trong lớp nói cậu viết văn lạc đề quá nghiêm trọng.
Lâm Vi Hạ gõ chữ dò hỏi, vô thức dựng lên phòng tuyến: “【Chỉ có vậy?】
Cô đợi một lúc lâu, đối phương vẫn chưa trả lời lại, Lâm Vi Hạ đang định tắt màn hình, cậu gửi tin nhắn qua.
Ban: 【Ừm】
Lâm Vi Hạ kiên trì bổ túc tiếng cho Ninh Triều như cũ, vốn dĩ nghĩ rằng ít nhiều gì cậu ta cũng tiến bộ chút ít, kết quả khiến người khác dở khóc dở cười.
Lúc giáo viên Trương bước vào lớp dạy môn tiếng anh, đọc mã số để học sinh đứng dậy trả lời câu hỏi.
“Số 36!”
Ninh Triều ngáp một cái lười biếng đứng dậy, giáo viên Trương nhìn thấy cậu ta liền nhướng lông mày, nói: “Ninh Triều, nghe nói gần đây em đang bổ túc, em tùy ý đọc một câu nào đó để mọi người kiểm tra thành quả học tập của em.”
“hi kang kang, how are you?”
“i’m fine, thank you.”
Ninh Triều buột miệng nói ra đoạn hội thoại này, khiến cả lớp cười phá lên, ngay cả giáo viên tiếng đang nghiêm mặt uống nước cũng không nhịn được mà sặc một tiếng.
Bầu không khí trên lớp đột nhiên thả lỏng, Ninh Triều nhắm mắt lim dim nhìn qua, từ lúc học cấp hai đến bây giờ cậu ta nghe thấy hai câu tiếng anh này nhiều nhất còn có lỗi sao?
Ninh Triều nhìn Liễu Tư Gia mặt lạnh mấy hôm nay ngồi thẳng tắp ở hàng ghế đầu, trên mặt lúc này nhịn không được mà mỉm cười, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, mái tóc được buộc lên cao có vài sợi rơi xuống bên tai, vừa sống động lại xinh đẹp.
Ninh Triều nhìn đến mức mất tập trung một lúc lâu.
Cuối tuần đến như dự kiến, Lâm Vi Hạ thức dậy làm bữa sáng cho cả nhà, chưa được bao thì phát hiện bà dì đã đến.
Kỳ kinh nguyệt của cô luôn không tốt, sau khi thay đệm vệ sinh*, cô chịu đựng sự khó chịu cố gắng quét dọn nhà cửa, làm xong liền nằm trên giường nghỉ ngơi.
*Đệm vệ sinh là cái miếng lót bự trải xuống giường để không bị dính ra trên ga nệm.
Lâm Vi Hạ đắp mền chưa được bao lâu thì đổ mồ hôi ra, một lúc sau, cô bắt đầu đau bụng, thời gian càng lâu bụng cô giống như có cái gì đó thắt lại, đau đến mức cả người cô không thể không co quắp lại.
Kỳ kinh nguyệt của Lâm Vi Hạ vừa đến, cả người cô liền suy sụp.
Có một lần nghiêm trọng nhất là, cô cố gắng chịu đựng cơn đau lên trường xin nghỉ phép, cuối cùng lại ngất xỉu bên cạnh chiếc xe đạp đỗ trước cổng trường, sau khi có người phát hiện đưa cô đến bệnh viện truyền nước cả người mới chuyển biến tốt hơn.
Đã đồng ý hẹn Ban Thịnh buổi chiều đến nhà cậu, nhưng bây giờ… nghĩ đến đây, Lâm Vi Hạ động đậy lông mi, dùng lực lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, soạn tin nhắn gửi cho Ban Thịnh:
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
【Xin lỗi, hôm nay kỳ kinh nguyệt đến không thoải mái, có lẽ không đến được.】
Sau khi gửi xong, Lâm Vi Hạ cũng không quan tâm cậu có trả lời hay không, liền tắt màn hình điện thoại.
Lâm Vi Hạ kéo chăn lên quay người lại, nhắm mắt, nhưng bụng đau đến mức làm cô không ngủ được.
Mười một giờ, điện thoại cố định trong phòng khách reng lên, Lâm Vi Hạ mệt mỏi không muốn động đậy, nhọc nhằn mở cổ họng gọi người:
“Cao Hàng, nghe điện thoại.”
Đối diện truyền đến âm thanh gầm gầm của Cao Hàng ở trong phòng mở micro: “Phục rồi, mày dùng chân chơi game sao? Chơi dở như vậy đừng kéo đồng đội xuống nước.”
“Đồ ngu, tao mà không đánh mày thì tao sẽ về nhà làm bài kiểm tra ngũ tam”
*Ngũ tam: là một dạng đề dịch ra là năm năm kỳ thi tuyển sinh ba năm mô phỏng, đại khái là một loại bài thi.
Cao Hàng gõ bàn phím ầm ĩ, trong phòng tràn ngập tiếng gầm gừ của cậu ta.
Lâm Vi Hạ thở ra một hơi, vén chăn lên từ từ bước xuống giường, đi ra phòng khách nhận điện thoại.
“Hạ Hạ à, buổi trưa cô không về nhà, con nhớ làm cơm cho Cao Hàng nhé.” Cô nhỏ đang gọi điện nói.
Lâm Vi Hạ ôm bụng ngồi xuống sofa, do dự một chút rồi mở miệng: “Cô nhỏ, con có chút không khỏe, có thể gọi__”
“Đúng rồi, tiền nước tiền điện tháng này cô đóng rồi, ây, trong nhà có thêm một người ăn thì liền khác, đều trách chú con…” Âm thanh bên cô nhỏ huyên náo, dường như nói ra những lời đã cất giấu trong lòng.
Chú cô luôn ở bên ngoài chạy xe tải đường dài chở hàng, rất ít về nhà, gần đây chạy xe vận tải rơi vào mùa ít khách, bình thường không có việc gì làm chú ra cửa hàng của cô nhỏ giúp đỡ.
“Gọi đồ ăn” ba từ này bị mắc kẹt trong cổ họng, Lâm Vi Hạ cố nặn ra nụ cười: “Được, cô nhỏ.”
Lâm Vi Hạ ngồi trước sofa ngẩn người ra, nhìn thấy một tờ rơi bị thấm dầu trên bàn trà nhỏ, lúc sáng Cao Hàng ăn súp mì, cô nhỏ thuận tay lấy tờ rơi cho cậu lót phía dưới.
Nước và dầu làm mờ nét chữ bên trên, dòng chữ “Câu lạc bộ Cello tuyển dụng” hiện lên mờ ảo.
Lâm Vi Hạ cong lưng cầm tờ rơi lên ném vào thùng rác, tờ rơi bị rác che đậy hoàn toàn không thấy được.
Cô đi đến trước tủ lạnh, nhìn xem trong tủ còn nguyên liệu gì.
Khí lạnh tràn ra, Lâm Vi Hạ đau đến mức tay nắm chặt cửa tủ lạnh, đôi môi tái nhợt, liếc nhìn tủ lạnh, bên trong vẫn còn một miếng thịt nạc và ít rau quả.
Lúc này Cao Hàng kéo lê đôi dép đi ra khỏi phòng, cậu ta vò đầu: “Chị, đừng làm cơm nữa, ăn mì gói đi.”
Cao hàng trừ lúc chơi game đầu óc trở nên mất trí ra, thì những lúc khác lại giống như đứa trẻ mới lớn rất biết quan tâm chăm sóc người khác.
Lâm Vi Hạ cười nhạt, chuyển chủ đề: “Em cảm thấy chị sẽ cho em viện cớ để ăn đồ ăn vặt sao?”
Lâm Vi Hạ đóng cửa tủ lạnh, đi vào trong bếp, bắt đầu vo gạo nấu cơm.
Cô mở vòi nước ra, nước chảy ào xuống thùng đựng gạo, đúng lúc chuẩn bị rửa sạch gạo, điện thoại bên cạnh phát ra tiếng rung.
Trên màn hình sáng lên một dãy số lạ, cô nhấn nút nghe, giọng nói rất nhỏ: “Alo”
“Là tôi.” Bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh nhàn nhạt.
“Cậu đang làm gì?”
Loa nghe điện thoại liên tục phát ra tiếng tách bật mở của quẹt lửa, Ban Thịnh giọng điệu nhàn nhã, đang đợi câu trả lời của cô.
Lâm Vi Hạ không biết cậu đây là muốn gây sự hay làm gì, cô rất mệt mỏi tâm trạng liên tục trầm xuống, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không có tâm trạng đối phó với cậu, ngữ khí cứng nhắc:
“Nấu cơm.
Không có việc gì thì tôi cúp đây.”
Không đợi bên kia trả lời, Lâm Vi Hạ nhanh chóng ngắt điện thoại.
Sau đó gọi Cao Hàng đem điện thoại của cô ra ngoài.
Lâm Vi Hạ vo gạo nấu cơm xong, cơn buồn ngủ và cảm giác đau đớn cùng nhau kéo đến, cô quay về phòng định nghỉ ngơi một lát rồi dậy làm cơm.
Đang say giấc, Lâm Vi Hạ lờ mờ nghe thấy Cao Hàng đang nhắc lại trong phòng khách: “Không phải, ở đây là số 7 ngõ 16, anh vào ngõ thì đi thẳng, sau đó rẽ trái ở làn thứ ba rồi lại rẽ phải là tới.”
“Được, để tôi xuống.”
Lâm Vi Hạ ngủ được một lúc thì bị Cao Hàng gọi dậy, bảo cô ra ăn cơm.
Lâm Vi Hạ đầu óc mê man bước ra ngoài, phát hiện trên bàn xếp đầy những món ăn đẹp đẽ, mùi thơm bay khắp nơi, bên cạnh chất đầy những chiếc hộp có dòng chữ “Vân Thượng Phường”.
“Những món này ở đâu ra vậy?”
“Không biết, lúc nãy điện thoại của chị kêu lên, là cuộc gọi của người giao hàng, anh ấy tìm không ra địa chỉ nên em xuống lấy.” Cao Hàng giọng điệu hớn hở.
“Sau đó chị đoán xem thế nào? Em ở dưới lầu gặp được một người rất đẹp trai, nói là bạn học của chị, bắt em phải trông chừng chị uống hết bát cháo này.” Cao Hàng chỉ vào bát cháo nằm bên cạnh thùng giữ nhiệt, bên cạnh còn có một hộp dán giữ ấm giảm đau bụng.
Mở nắp ra, là một bát cháo ngũ sắc làm giảm đau bụng kinh, hơi nóng bay ra trước mặt.
Lâm Vi Hạ đậy nắp lại, đi về hướng phòng khách.
Cao Hàng ở phía sau liên tục cảm thán: “Nghe nói nhà hàng này chỉ tiếp đãi hội viên không mở cho khách bên ngoài, các bạn học của em lúc trước rất muốn đến nhà hàng này ăn nhưng liên tục đặt không được, không được rồi, em phải chụp bức ảnh khoe khoang một chút.”
“Chị, người bạn học đó đối với chị rất tốt nha.
Chị bây giờ không cần nấu cơm nữa.”
Lâm Vi Hạ sau khi tìm thấy điện thoại, quay về phòng đóng cửa lại, tìm dãy số kia từ trong nhật ký cuộc gọi gọi qua, không cần đợi lâu cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Hai bên ai cũng không nói chuyện, chỉ có âm thanh của dòng điện yên tĩnh.
“Cảm ơn, bao nhiêu tiền tôi__” Lâm Vi Hạ mở miệng trước.
“Ăn cháo chưa?” Ban Thịnh bỗng nhiên cắt ngang lời cô.
Lâm Vi Hạ cảm thấy khó hiểu, vẫn tiếp lời: “Chưa.”
“Ăn hết cháo đi,” Ban Thịnh mở miệng, giọng nói tạm dừng, “còn nữa dán miếng giữ ấm lên.”
“Nhưng mà đồ ăn cậu đặt, tôi không thể tự nhiên__” Lâm Vi Hạ kiên quyết muốn phân rõ với cậu.
Ban Thịnh đổi một tay nghe điện thoại, đứng ở giao lộ chặn một chiếc xe ngồi vào, nói:
“Lưu số điện thoại của tôi vào.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Nói cậu có chủ nghĩa vị kỷ* cũng không ngoa chút nào, bỏ ra công sức, sau đó nhận lại báo đáp, khiến cô can tâm tình nguyện lưu số của mình, một chút cũng không để bản thân chịu thiệt.
*Tư tưởng chỉ biết lợi ích của cá nhân mình, đặt trên lợi ích của người khác, của xã hội, trái với Chủ nghĩa vị tha.” – Trích từ điển Tiếng Việt.
Lâm Vi Hạ dựa lưng vào cửa, gập ngón tay gõ lên tường, giọng điệu do dự: “Nếu không… buổi chiều tôi lên mạng đọc và sửa bài văn lại giúp cậu nhé.”
Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng “soạt” và âm thanh của chiếc xe hơi chạy đang chạy như bay, Ban Thịnh lần đầu tiên nghiêm túc gọi tên cô, giọng nói trầm thấp nhưng dễ nghe:
“Lâm Vi Hạ.”
Đáy lòng run sợ, giống như có luồng điện chạy qua, Lâm Vi Hạ vô thức nín thở, nghe thấy Ban Thịnh cười một tiếng, giọng điệu cân nhắc mang theo mạnh mẽ:
“Cậu nợ tôi một ngày, cậu chạy không thoát.”.