Kỳ thi trôi qua, Nam Giang đổ xuống một cơn mưa lớn, thời tiết bắt đầu chuyển sang se lạnh.
Tháng 11 thành phố này cuối cùng cũng bước vào mùa thu mát mẻ, mọi người bắt đầu mặc áo ống tay dài với váy ngắn, một mùa mới đến, màu sắc trong trường cũng trở nên ấm áp hơn.
Sau khi thành tích thi giữa kỳ được công bố ra, sự thù địch của các bạn học trong lớp đối với Lâm Vi Hạ liền giảm đi một nửa! Bởi vì ở trong môi trường tôi và bạn đề phòng cạnh tranh lẫn nhau, Lâm Vi Hạ không hành động theo quy tắc của bọn họ, cô không chút giữ lại cho người khác mượn vở ghi chép, khi có bạn học đến hỏi cô cũng rất kiên nhẫn đưa ra giải thích.
Kỳ thi lần này, Lâm Vi Hạ được cộng thêm điểm, nhưng lúc cô nhập học cột điểm sở trường của cô là không, cho nên cộng tất cả các điểm lại, cô chỉ còn thiếu một điểm nữa thì có thể trở thành học sinh A.
Cô không quan tâm điểm số của mình bị đem ra so sánh hay có người tiến bộ vượt lên phía trước, đổi một cách nói khác, cô dường như không quan tâm đến phân chia cấp bậc.
Bởi vì thành tích của Lâm Vi Hạ, học sinh A bắt đầu nhìn Lâm Vi Hạ bằng một con mắt khác, đồng thời cô cũng không giấu giếm phương pháp học tập của bản thân, nghiêm túc học tập và thẳng thắn dám nghĩ dám làm, cũng khiến ánh mắt của những người này nhìn cô giảm bớt sự khinh thường, tăng thêm sự tán thưởng.
Còn đối với học sinh trong nhóm học sinh F, bọn họ cảm thấy Lâm Vi Hạ lớn lên xinh đẹp, không kiêu ngạo, lúc giải thích câu hỏi vô cùng kiên nhẫn có logic rõ ràng, người kết bạn với cô cũng bắt đầu nhiều lên.
Mà Liễu Tư Gia không còn liên tục nhìn chằm chằm Ban Thịnh, nhớ cậu hôm nay mặc quần áo màu gì, chụp trộm độ cong của quả táo adam khi cậu ngẩng đầu lên uống nước đá, bắt đầu đặt hết tâm tư lên việc học, các bài kiểm tra trong lớp và bài tập mỗi lúc một tốt hơn, giáo viên lại đặt ánh mắt mãn nguyện lên người cô ấy, thay vì thường xuyên nhắc đến ba chữ Lâm Vi Hạ.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Sau khi tan học, nữ sinh mái dày đứng ở góc tường do dự rất lâu, sau đó hướng đến vị trí của Lâm Vi Hạ đi qua, muốn mượn vở ghi chép của Lâm Vi Hạ.
Hiển nhiên Lâm Vi Hạ cũng nhìn thấy, liền mỉm cười với cô ấy.
Giống như nhận được sự sự khích lệ, bước chân của nữ sinh tăng tốc độ bước qua, nhưng đi đến hàng thứ hai từ dưới lên, một tiếng “ầm” nữ sinh vô tình va phải một người.
Nữ sinh mái dày đau đớn giơ tay xoa trán, sau khi nhìn rõ người đi tới vô thức lùi về sau một bước, cúi đầu nói lúng túng: “Xin lỗi.”
“Này, vẩy cá, tìm chết à! Bẩn rồi, quần áo của tôi bao nhiêu tiền cô biết không?”
Trịnh Chiếu Hành lộ ra vẻ không vui, tiến lại gần một bước, trên mặt bày ra dáng vẻ muốn tìm lỗi của cô ấy.
Mà Lâm Vi Hạ lúc nãy nhìn thấy rất rõ ràng, là Trịnh Chiếu Hành cố ý vượt ngang qua trước mặt cô ấy, rồi tự mình đụng phải.
Cô đứng dậy, đi lên trước: “Cậu ấy không phải cố ý.”
Trịnh Chiếu Hành đột nhiên quay đầu, vẻ tức giận trên mặt sau khi nhìn thấy Lâm Vi Hạ liền biến mất sạch sẽ, tóc đen dài đến lưng, môi đỏ răng trắng, cái cằm nhỏ nhắn đang kéo căng nhìn hắn.
Hắn huýt sáo một tiếng: “Được, hôm nay nhìn thấy được người đẹp tôi bỏ qua cho cậu.”
Sau khi Trịnh Chiếu Hành bỏ đi, nữ sinh thở một hơi nhẹ nhõm, gần như từ trong miệng nặn ra một hàng chữ: “Cảm ơn, tớ đến… … mượn vở ghi chép các môn học.”
Lâm Vi Hạ quay lại chỗ ngồi, lấy quyển ghi chép màu xanh và đỏ từ cái túi da mềm ra đưa cho cô ấy, nhẹ nhàng nói : “Cậu xem chỗ nào không hiểu có thể đến hỏi tớ.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Nữ sinh mái dày gật đầu.
Buổi trưa tan học, Lâm Vi Hạ và Liễu Tư Gia cùng nhau xuất hiện ở căn tin trường học.
Liễu Tư Gia ăn bữa ăn giảm béo như thường ngày, Lâm Vi Hạ xấu hổ ăn hộp cơm tiện lợi mà Liễu Tư Gia mang cho, cô bảo cô ấy đừng mang nữa, đổi thành ăn cơm của căn tin.
Liễu Tư Gia ăn hai miếng thì đặt đũa xuống, khuôn mặt thờ ơ không có biểu cảm gì.
Ninh Triều bưng tô bún ốc đi ngang qua, nhìn thoáng qua đồ ăn của cô ấy, giễu cợt: “Gà ăn cũng không thảm bằng cậu.”
Chưa đầy một phút, vẻ mặt lạnh lùng trên gương mặt của nữ hoàng tan ra, Liễu Tư Gia nâng cằm liếc mắt, giọng nói có chút khó chịu: “Cậu mắng ai là gà?”
Giây tiếp theo, lại bởi vì mùi bún ốc của Ninh Triều đang bưng có lực sát thương quá lớn, Liễu Tư Gia bịt mũi xoay qua một bên, Ninh Triều giọng điệu như không có việc gì làm, hỏi ngược lại:
“Đây là tự nhận rồi?”
“Cậu__” Liễu Tư Gia thở gấp.
Nhưng cô ấy biết nói đạo lý với loại người lưu manh vô lại này không được, dứt khoát quay đầu nói chuyện với Lâm Vi Hạ.
Mắt thấy không chọc được đại tiểu thư này tức giận, Ninh Triều bưng khay thức ăn tự nhiên nghênh ngang rời đi.
Lâm Vi Hạ nâng tay nắm lấy tay Liễu Tư Gia, cảm nhận được xương cốt trong lòng bàn tay có chút phiền lòng, ánh mắt lo lắng: “Tư Gia, cậu ốm hay không đều rất đẹp.
Cậu không ăn chút nữa sao?”
Lâm Vi Hạ và Liễu Tư Gia từ lúc như hình với bóng, phát hiện cô ấy ăn rất ít, nếu như nói cô ấy là vì kiểm soát cân nặng, thì cô ấy đã gầy hơn so với người gầy bình thường.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Liễu Tư Gia miễn cưỡng nhếch khóe môi lên, vỗ vào tay cô: “Không sao, tớ luôn không có khẩu vị gì với thức ăn, ăn cái gì cũng đều như nhau, nếu như truyền nước muối có thể duy trì sự sống thì tốt rồi.”
Hai người đang nói chuyện, một bóng dáng cao gầy in xuống, quyện với mùi gỗ mun nhè nhẹ, khay thức ăn màu bạc đặt xuống trên bàn vang lên một tiếng “xoảng”, Lâm Vi Hạ nhướng mắt, nhìn thấy một gương mặt thờ ơ.
“Chỗ này có người không?” Ban Thịnh nghiêng đầu, hỏi Liễu Tư Gia.
“Không có.” Giọng nói của Liễu Tư Gia kinh ngạc mừng rỡ, đang định nói “Ban Thịnh cậu ngồi đối diện tớ đi” thì nhìn thấy Khâu Minh Hoa bưng khay thức ăn đặt mông ngồi xuống trước mặt.
Liễu Tư Gia lặng lẽ trợn mắt trắng.
Nhóm người tiếp tục ăn cơm, từ lúc Ban Thịnh ngồi xuống, ánh mắt của bạn học xung quanh đều lia lịa nhìn về bàn này, Liễu Tư Gia đã quen với những ánh mắt nhìn chằm chằm, một mặt tỏa ra rạng rỡ.
Lâm Vi Hạ cúi đầu ăn cơm, cũng không nói chuyện, một đôi tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy bình sữa bò xuất hiện trước mắt, mu bàn tay nổi lên gân xanh rõ rệt.
Liễu Tư Gia cầm đũa chọc vào bông cải xanh, đôi môi đỏ xinh đẹp : “Ban Thịnh, có thể hỏi cậu một vấn đề không?”
Ban Thịnh nhướng mày, ra hiệu cô ấy hỏi, Liễu Tư Gia chuyển ánh mắt sang bình sữa bò mà cậu nắm trong tay, ngón tay chọc vào má: “Tại sao mỗi ngày cậu đều uống một bình sữa vậy?”
Mà luôn cùng một thương hiệu, mưa gió cũng không thể lay chuyển được.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Tăng chiều cao.” Giọng điệu của Ban Thịnh dứt khoát.
Mọi người đang ngồi: “… …”
Đặc biệt là Khâu Minh Hoa đang húp canh, nghe xong liền ho sặc sụa, sặc đến mức cổ đều đỏ rát, Ban Thịnh vẫn không ngẩng đầu lên.
“Còn muốn cao, cậu con mẹ nó đều 1m87 rồi, còn muốn nhảy cao đến bao nhiêu? Còn muốn để những người thấp như chúng tôi sống không?”
Khâu Minh Hoa lắc cái vai của cậu ta xong bắt đầu dựa vào người Ban Thịnh, tay đặt trên vai cậu: “Ban gia vai của cậu thật rộng, dựa vào liền có cảm giác an toàn nha.”
Lâm Vi Hạ gắp rau bỏ vào miệng, cô khó hiểu nhớ đến
cảnh tượng vô tình ngã lên người cậu lúc ngồi trên xe Ban Thịnh đến khu Kiên Giác, trán còn va vào dưới cằm cậu, bởi vì khoảng cách quá chặt, còn cảm nhận được sự rùng mình trong ngực cậu.
“Cái vai này, cơ bắp này__”
“Vi Hạ, sao cậu ăn ớt vậy?” Liễu Tư Gia khiếp sợ.
Lâm Vi Hạ ngẩng đầu, giọng điệu không ăn nhập gì: “Hả?”
Cả đám người đều đang nhìn cô, nhưng cô lại bắt gặp ánh mắt của Ban Thịnh, cậu dựa lưng vào ghế, thong dong nhìn cô, trong mắt hiện lên “cậu nhớ đến cái gì rồi, không phải là bộ dạng lưu manh không đứng đắn mà tôi nghĩ đấy chứ.”
Vị giác sau khi nhận ra được, cô mới phản ứng lại bản thân đã nhét nhầm đậu que thành ớt xanh vào miệng.
Lâm Vi Hạ vừa khẩn trương thì cổ họng lập tức ho sặc, lớn tiếng ho lên, ho đến mức cổ và lỗ tai đều biến thành con tôm đỏ, đôi mắt ngập nước sắp tràn ra ngoài.
Liễu Tư Gia vội vàng đưa cho cô ly nước, Lâm Vi Hạ nhận lấy ngẩng đầu lên uống một ngụm.
Bỗng nhiên, một nam sinh đeo mắt kính ở hướng chính diện bưng khay thức ăn bước nhanh qua, kết quả không cẩn thận đụng phải bát canh bên cạnh bàn, dầu mỡ và nước canh đều đổ hết lên người Lâm Vi Hạ, đồng phục áo sơ mi trắng của thiếu nữ nhanh chóng dính lên một mảng dầu mỡ bóng loáng.
Lâm Vi Hạ lập tức đứng dậy tóm lấy quần áo, nhận lấy khăn giấy bên cạnh đưa qua lau trên người.
Nam sinh đeo mắt kính nhỏ lập tức muốn lợi dụng tình cảnh hỗn loạn mà trốn thoát, Ban Thịnh nhìn canh ở trong bát, đầu cũng không ngẩng lên vươn tay kéo người đó lại, âm thanh trầm xuống, giọng nói không nghe ra biểu tình gì:
“Xin lỗi.”
“Ai bảo cậu ta đặt bát canh bên này.” Nam sinh đeo mắt kính nhỏ tranh luận lại.
Ban Thịnh không biến sắc nắm chặt cổ tay đối phương, rõ ràng thắt chặt lại một vòng, cơn đau khiến đầu đối phương co lại liên tục kêu đau, cậu vẫn một điệu thờ ơ:
“Đừng để tao nói lần hai.”
Đối phương đau đớn quay đầu lại, muốn biết rốt cuộc ai đang nói chuyện mạnh mẽ và kiêu ngạo như vậy, lúc nhìn rõ được khuôn mặt của nam sinh đột nhiên dừng lại, sắc mặt liền thay đổi.
Nam sinh đeo kính nhỏ lập tức cuối người liên tục xin lỗi : “Xin lỗi bạn học, xin lỗi, đều tại tớ.”
“Không sao.” Lâm Vi Hạ lắc đầu.
Trong phòng nghỉ ngơi của học sinh, Lâm Vi Hạ đi vào phòng thay đồ, may mắn là trong tủ quần áo của cô có để một chiếc áo khoác, cô định thay quần áo, sau đó ở nhà vệ sinh rửa sạch một chút, nghĩ xem làm sao sấy khô quần áo rồi mặc lên lại.
Nếu khóa kéo của áo khoác được kéo cao lên, có lẽ không ai biết được bên trong chỉ mặc chiếc áo ngực màu trắng nhỉ.
Lâm Vi Hạ đang do dự, thì tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên.
Cửa được kéo ra một kẽ hở, Liễu Tư Gia đưa cho cô một túi giấy kraft, Lâm Vi Hạ nhận lấy nhìn xem, phát hiện bên trong là một bộ đồng phục mới, kích thước đúng lúc vừa vặn.
Lâm Vi Hạ thở ra nhẹ nhõm, bắt đầu thay quần áo.
Liễu Tư Gia đứng bên ngoài dựa lưng vào cánh cửa của cô, châm một điếu thuốc:
“Đồng phục này là của Ban Thịnh đưa.”
“Cậu ấy lấy ở đâu vậy?” Lâm Vi Hạ động tác thay quần áo sững lại, sau lưng là một mảng trắng như tuyết.
Liễu Tư Gia đứng ở ngoài cửa nghiêng đầu mỉm cười: “Cậu quên là chuỗi cung ứng của đồng phục học sinh là cậu ấy cung cấp sao?”
“Đến Ban Thịnh còn biết cậu là bạn thân của tớ, đặc biệt đến tặng quần áo đấy.” Liễu Tư Gia nhả ra làn khói.
Lâm Vi Hạ tiếp tục thay quần áo, tóc của cô rất dài, lướt qua lướt lại.
Một tiếng “cạch” có thứ gì đó rơi xuống trên nền nhà.
Lâm Vi Hạ hỗn loạn trong chốc lát, ngồi xổm xuống tìm kiếm.
Liễu Tư Gia cười tươi rạng rỡ, giọng nói ung dung: “Cậu không thể phụ lòng với cái tốt của tớ, còn có thành tích lần này để cậu vượt qua, là ngoài ý muốn.”
Lâm Vi Hạ ngồi xổm xuống trên sàn nhà tìm kiếm xung quanh, áo sơ mi đồng phục của cô chỉ mới mặc được một nửa, mái tóc dài đen nhánh choàng ra sau lưng, lộ ra một chiếc áo ngực màu trắng, hai cái xương bươm bướm xinh đẹp đang vỗ cánh phập phồng ở phía sau lưng.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Cuối cùng cũng tìm được, Lâm Vi Hạ đứng dậy, mọi thứ trên thế giới khôi phục lại trạng thái bình thường, cô mặc quần áo chỉnh tề cài khuy áo lại, giọng nói nhẹ nhàng: “Tư Gia, cậu yên tâm.”
Âm thanh phức tạp bên ngoài biến mất, chỉ có tiếng giọt nước chảy của vòi nước bên ngoài chưa được đóng chặt.
Tất cả dường như đã có kết quả định trước.
Buổi trưa qua đi, không biết là ai bắt đầu, tin đồn Ban Thịnh yêu ai yêu cả đường đi bởi vì Liễu Tư Gia mà không tiếc rẻ ra mặt bênh vực Lâm Vi Hạ được lan truyền vô cùng xôn xao, tin đồn của hai người tiếp tục ám muội, mà Lâm Vi Hạ hoàn toàn bị kéo vào làm nền cho câu chuyện của hai người họ.
Lâm Vi Hạ ôm bài kiểm tra từ phòng làm việc đi ra, ngửi thấy toàn là mùi giấy chuyển nóng hổi vừa in xong.
Trong phòng học không có ai, bởi vì tiết thứ hai là tiết thí nghiệm vật lý, bọn họ đều nhanh chóng đi chiếm chỗ, mà Lâm Vi Hạ bởi vì đi lấy bài kiểm tra mà đến muộn một chút.
Cô đem bài kiểm tra cất kĩ, vừa quay người liền nhìn thấy người đứng ở cửa sau, Ban Thịnh cả người cà lơ phất phơ dựa vào cửa, bộ dạng không đứng đắn.
Lâm Vi Hạ xem như không thấy cậu, lập tức đi ngang qua bên cạnh cậu định ra khỏi lớp, kết quả Ban Thịnh duỗi thẳng một chân dài sải bước qua chặn ngay trước cửa, không cho người đi ra.
Lâm Vi Hạ có chút bất lực đang định lên tiếng, Ban Thịnh mở lòng bàn tay ra, một mặt dây chuyền hổ phách có hình chiếc lá nằm ở bên trên.
Con ngươi trong mắt Lâm Vi Hạ đột ngột co lại, vô ý thức duỗi tay ra muốn lấy lại.
Lòng bàn tay khép lại, đối diện với đôi mắt hẹp dài tối đen, Ban Thịnh giọng điệu nhàn nhã: “Buổi trưa cậu làm rơi.”
Mắt thấy phản ứng của cô, Ban Thịnh nhướng mày: “Rất quan trọng?”
Ban Thịnh cuối cùng cũng thấy được cảm xúc khác lạ trong đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp ấy, giống như thủy triều dâng lên, chứa đựng nhiều loại cảm xúc phức tạp, dâng trào về phía trước.
Ban Thịnh nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Lâm Vi Hạ, sắc mặt liền thay đổi, di chuyển tầm mắt không nhìn cô nữa, một tiếng giễu cợt rất nhẹ: “Thế này đi, cậu xin tôi.”
“Tôi cân nhắc một chút rồi trả cho cậu.”.