Thứ sáu, khối gió hình thành trong bề mặt đại dương nhiệt đới, đột ngột thay đổi đường đi, đến thành phố Nam Giang trước thời hạn.
Ngay sau đó, cục khí tượng đã nâng cảnh báo mưa bão thành màu đỏ.
Bởi vì một số cảnh báo sấm sét tiếp tục có hiệu lực tại khu vực mà Thâm Cao đang tọa lạc, dẫn đến Thâm Cao đột ngột bị mất điện trên diện tích rộng cả buổi chiều, để đảm bảo an toàn cho học sinh, nhà trường đã chuyển sang hình thức tự học chỉ sau một buổi chiều.
Hoạt động tự do, nhưng học sinh không được rời khỏi trường học.
Bầu không khí trong lớp học bỗng sôi động hẳn lên, các học sinh bắt đầu xoay người giao lưu với nhau, cũng có người ngồi trong lớp học, mang tai nghe, hờ hững đọc sách.
Điểm xuất phát của mỗi người không giống nhau, cho nên chi phí thời gian họ phải đánh đổi cũng khác nhau.
Những đám mây tích cao bay lơ lửng trên bầu trời, phơi bày một màu dày đặc, dự tính trước sự xuất hiện của cơn bão lớn.
Hôm nay Lâm Vi Hạ trực nhật, cô cùng một nữ sinh khác phải mất nửa ngày để lau sàn nhà, mệt đến mức lưng không thể đứng thẳng.
Sau khi lau xong, nữ sinh mang mắt kính chào hỏi cô một tiếng quay về lớp trước.
Cô giặt sạch cây lau nhà, lại đem nó đặt lên giá, cuối cùng đem thùng nước đặt về vị trí cũ.
Sàn nhà sạch bóng, sau khi sắp xếp mọi thứ xong, Lâm Vi Hạ cảm thấy bụng dưới có cơn đau nhức.
Cô luôn cảm thấy kỳ sinh lý của bản thân sắp đến rồi.
Lâm Vi Hạ ngồi trong nhà vệ sinh nhìn chằm chằm những nét bút vẽ trên tường nhà vệ sinh, có người dùng bút nước màu đỏ viết một dòng chữ nguệch ngoạc: Con đĩ chết đi, hoặc là “Tôi là bạn gái của một thần tượng nào đó.”
Còn có đầy đủ các lời như “Muốn làm bạn thân cả đời này của Trương Lam Khả”, trong một đống lời ghi dày đặc trên tường, có một dòng được viết —— “Lâm Vi Hạ thật điếm.”
Dòng chữ xiêu vẹo được dùng bút nước màu đỏ khắc lên trên, phông chữ lớn đến mức nhìn thấy mà phát hoảng.
Lâm Vi Hạ sững sờ, lông mi rũ xuống dưới như lông quạ, cô đứng dậy ấn nút xả nước, “cách” một tiếng giơ tay vặn nắm cửa đẩy ra ngoài, kết quả cánh cửa không hề động đậy, giống như có thứ gì đó chặn ở bên ngoài.
Lại dùng lực đẩy lần nữa, cửa vẫn không nhúc nhích, chỉ kéo ra được một kẻ hở nhỏ.
Lâm Vi Hạ nhướng mi, lùi về sau hai bước, khuôn mặt lạnh lùng dùng sức đá một cái, cánh cửa “rầm” một tiếng mở ra, cây lau nhà rớt xuống trước mặt.
Cùng lúc đó, nửa chậu nước không có chỗ dựa rơi xuống, trộn lẫn với bụi phấn viết, nước bùn trực tiếp đổ lên người Lâm Vi Hạ, cô phản ứng rất nhanh, nghiêng người sang một bên nhưng vẫn không tránh được.
Nước trực tiếp đổ xuống bên phải thân thể cô, nhanh chóng giội xuống mái tóc đen nhánh, một nửa bờ vai ướt đẫm.
Cả người ướt và nhờn đến dữ dội, cô còn có thể ngửi thấy một mùi khó chịu trên cơ thể của cô.
Gần như trong tích tắc, chiếc máy trợ thính cô đeo bên tai phải sau khi bị ngấm nước liền phát ra âm thanh đứt quãng chói tai đến mức khiến lỗ tai sinh ra đau đớn.
Lâm Vi Hạ cảm nhận được sự hoảng sợ ở trong lồng ngực, cả người gần như tắt thở, cô dùng tay trái ấn giữ lồng ngực, mở miệng to ra hít thở hổn hênh, tay còn lại dứt khoát tháo máy trợ thính bên tai phải ra.
Âm thanh của thế giới mất đi một nửa.
*
Một nữ sinh tóc nâu đang cúi đầu sơn móng tay cho Liễu Tư Gia, những nữ sinh khác đang vây xung quanh, có người thì cầm tạp chí để cung cấp phong cách, cũng có người đứng trò chuyện ở bên cạnh.
“Tinh à, vẫn là cậu xảo quyệt, kế sách ở nhà vệ sinh cậu nghĩ ra giúp Tư Gia rất tốt.” Có người khen cô ta.
Nữ sinh tóc nâu nắm lấy tay phải của Liễu Tư Gia, cúi đầu nhẹ nhàng thổi khô lớp nước sơn móng tay bên trên, đôi môi đỏ tươi tràn trề sự đắc ý:
“Hứ, ai bảo cô ta bắt nạt Tư Gia chứ.”
“Cái gì?” Thần sắc của Liễu Tư Gia kinh ngạc.
Đám nữ sinh này đang đắc ý, muốn lập công với Liễu Tư Gia.
Chuyện này lúc bắt đầu là nữ sinh tóc nâu nghĩ ra, cùng những người khác thực hiện, lựa chọn không nói cho Liễu Tư Gia biết ngay tại trận vì sợ Liễu Tư Gia do dự, không đồng ý làm chuyện này.
Nữ sinh tóc nâu đang định giành công, thì một cơn gió ập đến nhanh chóng nhưng mãnh liệt.
Ngay lập tức một chậu nước thải đổ xuống, đồng thời còn có vài con gián bò ra.
Nữ sinh tóc nâu trên mặt dính đầy nước bẩn, cau mày phun ra những hạt cát, bộ dạng gây cười đến lố bịch, hoàn toàn mất đi dáng vẻ tự cao tự đại trước đây.
Trong lúc cô ta đang chuẩn bị phát hỏa mắng người, cúi đầu nhìn thấy hai con gián lớn đang bò trên áo, sợ hãi đến tái mặt: “Aaaa——”
“Aaaaa, biến đi.” Một đám nữ sinh cầm sách đập mạnh vào người cô ta để cố gắng đuổi gián.
Nữ sinh thật sự sợ gián chết đi được, đến cả Liễu Tư Gia luôn điềm tĩnh biểu tình trên mặt vào lúc này cũng hoàn toàn sụp đổ, hoảng sợ nhảy khắp xung quanh.
Bọn họ vừa la hét vừa nhảy, có người thậm chí bị dọa sợ khóc nấc lên, không ngừng phát ra những tiếng chói tai, dáng vẻ buồn cười cực giống những con hề.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, đám người còn đang hăng hái lúc trước, vào lúc này nhếch nhác không thể nhìn nổi, quần áo quý giá ở trên người bị ướt đẫm, mái tóc được sửa soạn gọn gàng cũng trở nên rối loạn.
Nữ sinh tóc màu nâu tức giận đến đỏ cả mắt.
Chỉ đáng tiếc, những con gián thích độ ẩm, bò đi bò lại ở trên người, e rằng bọn họ phải dây dưa với chúng một lúc lâu.
Khi những nữ sinh đang la hét đập những con gián trên người bọn họ, một bóng dáng cao gầy xuất hiện trước mắt, trong tầm mắt là một đôi chân thẳng tắp trắng nõn, đường nhìn lướt lên trên chiếc váy kẻ sọc, là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa cách.
“Lâm Vi Hạ!” Nữ sinh mái tóc nâu lớn tiếng gọi cô, âm thanh phẫn nộ đến cực điểm.
Lâm Vi Hạ đứng trước mặt bọn họ, đút hai tay vào trong túi, nheo đôi mắt màu hổ phách, khí chất ngút trời, giọng nói lạnh lùng:
“Chơi trò bắt nạt có vui không? Cô lập, loại trừ, chơi khăm… … còn có chiêu nào nữa?”
Các nữ sinh không dự liệu được Lâm Vi Hạ sẽ phản kích, bởi vì bình thường thoạt nhìn cô rất yếu đuối, tính cách cũng rất tốt.
Biểu tình trên mặt cô bình tĩnh, dường như không quan tâm với những thứ này, thậm chí còn tỏ ra thái độ đợi bọn họ tung chiêu tiếp theo.
Điều này khiến bọn họ giật mình, nảy sinh ra một loại cảm giác nghĩ mà sợ.
Những lời bàn luận rất nhanh được phát giác, những người đứng xem không làm người ngoài cuộc thờ ơ nữa, hầu hết bắt đầu bàn tán là học sinh F, sau đó một vài học sinh A từng gặp họa cũng tham gia lên án.
“Đám người này quá phách lối, đủ rồi đấy.”
“Lúc trước cũng từng bị bọn họ bắt nạt, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, ha, thật là đáng đời.”
Liễu Tư Gia giũ nước bẩn ở trên tóc, nhìn thẳng vào Lâm Vi Hạ.
Cô tiếp nhận ánh mắt của Liễu Tư Gia nhìn thẳng lại, vết bớt hình bươm bướm trên đôi má trắng nõn của Lâm Vi Hạ dường như bởi vì lời cô nói mà động đậy, đôi cánh bay phấp phới, mang một vẻ đẹp kỳ lạ.
Giống một con bướm có độc.
Lần đầu tiên đám nữ sinh này bị chỉnh và phản kích, những tiếng bàn tán khiến bọn họ thật sự khó chịu, trong lòng dâng lên sự rụt rè.
Hóa ra Lâm Vi Hạ không phải là một người dễ đối phó.
Bầu không khí căng thẳng, nữ sinh tóc nâu bước tới, lúc ánh mắt buộc cô ta phải giơ tay lên định đánh xuống, một giọng nói mất kiên nhẫn nhưng có sức ép chậm rãi truyền đến:
“Náo đủ chưa?”
Bàn tay được giơ lên giữa không trung của nữ sinh tóc nâu run rẩy, đám nữ sinh, những người đứng xem, còn có Liễu Tư Gia toàn bộ đều nhìn sang, là Ban Thịnh vừa đi xuống từ đài thiên văn.
Ban Thịnh một tay đút vào túi quần, cả người bị bao phủ sự ẩm ướt của ngày mưa bão, toàn thân tỏa ra sự u ám.
Cậu bước tới, những người đứng xem tự động nhường đường.
Cậu ở trước mặt mọi người kéo Lâm Vi Hạ ra sau lưng.
“Xin lỗi.” Ban Thịnh chậm rãi mở miệng.
Cậu nhìn Liễu Tư Gia.
Đôi mắt đỏ hoe vốn dĩ không muốn khóc của Liễu Tư Gia đột nhiên lăn ra nước mắt, cậu không nhìn thấy mình bị Lâm Vi Hạ chơi khăm thê thảm đến mức nào sao? Giương cao giọng nói đang phát run:
“Dựa vào cái gì? Tớ lại không làm!”
Chuyện này lại không phải cô ta làm, Liễu Tư Gia thậm chí còn hoàn toàn không biết rõ sự tình, vào lúc này nữ sinh tóc nâu co rụt cổ lại trốn sau lưng Liễu Tư Gia, sợ Ban Thịnh tìm ra lỗi của cô ta.
“Cô ra đây.” Ban Thịnh nhìn nữ sinh tóc nâu chậm rãi lên tiếng, giọng điệu coi thường.
Cầm cự được ba giây, nữ sinh tóc nâu bước ra, ánh mắt của Ban Thịnh ác liệt, cậu nhìn đối phương, đáy mắt hiện lên ý tứ không nói cũng hiểu.
Xin lỗi hay không tùy cô ta, qua một phút sau xử lý thế nào là thuộc vào cậu.
Nữ sinh tóc nâu bị cậu nhìn trong lòng hoảng sợ, giọng nói run rẩy: “Xin lỗi.”
Trò chơi bắt đầu là từ Liễu Tư Gia, bởi vì cô ta phát ra lời kêu gọi, những người ủng hộ cô ta mới lao vào trận chiến, đồng thời còn tổ chức một nhóm ác ý để giải phóng bản thân——
“Dựa vào cái gì là Lâm Vi Hạ? Cô ta làm sao có thể nhận được nhiều sự chú ý như vậy?”
“Cuối cùng cô ta đặc biệt ở chỗ nào?”
Sự việc vẫn chưa kết thúc.
Ban Thịnh nhướng mí mắt nhìn kẻ khởi xướng, ở trước mặt mọi người bắt đầu hỏi cô ta:
“Liễu Tư Gia, tôi từ chối cô mấy lần rồi?”
Một tiếng thẩm vấn, toàn bộ mọi người đều náo động, ánh mắt của những người đứng xem trao đổi với nhau, đắc ý, nữ hoàng có biết xấu hổ không vậy.
Không thích còn điên thành cái bộ dạng này.
Liễu Tư Gia không trả lời, cũng không dám đáp lại.
Ban Thịnh rõ ràng đã từng từ chối cô ta, nói không thích cô ta, về sau cũng không thay đổi.
Cô ta nghiến răng không hé môi.
Đã từ chối ba lần.
Ở trước mặt tất cả mọi người, Ban Thịnh thấy Liễu Tư Gia là nữ sinh, vẫn là giữ cho cô ta chút mặt mũi, lại nói đến việc khác, ánh mắt sắc bén nhìn Liễu Tư Gia và đám nữ sinh, lên tiếng:
“Giấu hành động của các người cho kỹ, đừng để tôi bắt được.”
“Hôm nay mọi người đều ở đây, tôi nói một lần,” hai má của Ban Thịnh khẽ co giật, giọng nói chậm rãi nhưng tàn nhẫn, thực hiện một lần cảnh cáo đến tất cả mọi người.
“Ai đụng đến Lâm Vi Hạ, thì sống không yên với lão tử.”
Đôi mắt của Ban Thịnh quét qua từng người có mặt ở hiện trường, không có ai dám chạm vào ánh mắt của cậu.
Ban Thịnh từ trước đến nay là người không dễ chọc, nếu như cậu nhúng tay vào, thì không có ai được sống yên ổn.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Ban Thịnh kéo cánh tay của Lâm Vi Hạ băng qua đám đông, cổ của cậu thẳng tắp, những đường gân xanh trên cổ đang xình xịch nổi lên, dường như đang kìm nén sự tức giận, có thể đốt cháy cơn giận này bất cứ lúc nào.
Đám đông tự động nhường đường, nhóm nữ sinh Liễu Tư Gia nhìn chằm chằm Ban Thịnh kéo người đi.
“Đoàng” một tiếng, bầu trời xám xịt nổi lên tia chớp cùng tiếng sấm, đám học sinh giật mình nhộn nhịp quay về chỗ ngồi của mình.
Mà hiện trường này, cơn mưa giông xối xả đã được lên kế hoạch từ lâu cuối cùng cũng trút xuống.
Cuối cùng Ban Thịnh dẫn Lâm Vi Hạ lên đài thiên văn, đài thiên văn của trường học nằm ở sau núi, lúc hai người đi ngang qua hành lang của hiệu trưởng thì bị dính chút mưa.
Trong khoảng thời gian này cậu không nói chuyện, bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.
Lâm Vi Hạ biết cậu đang nén cơn giận, càng biết là bởi vì cậu đau lòng cho cô.
Bàn tay bị Ban Thịnh kéo cổ tay chuyển động, ngón tay út nhẹ nhàng cọ vào hổ khẩu của cậu, mang theo ý vỗ về, nam sinh quay đầu lại, đối diện vào ánh mắt của cậu, Lâm Vi Hạ mỉm cười:
“Tôi không sao.”
Ban Thịnh không nói gì, ngón tay cái ấn vào khóa vân tay, “bíp” một tiếng, cửa tự động được mở bằng cảm ứng.
Lâm Vi Hạ đi vào, phát hiện hai người đang ở trong một cabin hình vuông giống hình elip, màn hình LED lớn được treo trên các bức tường xung quanh, những bức ảnh được chụp ở bên trên là tất cả các loại tinh vân, độ sắc nét cực cao, màu sắc cũng rất đẹp, cô thậm chí còn nhìn thấy một tinh vân màu tím có hình dạng của một con voi.
Ở giữa căn phòng là một cầu thang xoắn ốc, dẫn lên thẳng lầu hai, bên trên kệ giá có lẽ là dụng cụ quan sát thiên văn, nhưng bây giờ bầu trời tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Qua đây.” Ban Thịnh gọi cô.
Lâm Vi Hạ đi theo Ban Thịnh vào một căn phòng ở lầu một, bên trong có lẽ là phòng nghỉ ngơi, có một chiếc ghế sofa hình chữ U, bên cạnh còn đặt một chiếc tủ lạnh mini.
Đối diện ghế sofa là máy chiếu và màn hình chiếu.
Lâm Vi Hạ ngồi nghỉ ngơi trên sofa, nhìn thấy Ban Thịnh lấy một hộp sữa bò từ trong tủ lạnh ra, lại không biết cậu lấy cái nồi đun sữa từ đâu.
Tư thế thản nhiên đứng đun nóng sữa, bờ vai rộng rãi dưới chiếc áo phông màu đen được nâng đỡ bởi khung xương mạnh mẽ và ngang tàn tăng trưởng của thiếu niên.
Rất nhanh, sữa bò ở trong nồi phát ra tiếng bọt sôi ùng ục, mùi sữa bay tràn ngập khắp căn phòng.
Ban Thịnh bưng ly sữa bò ngồi xuống bên cạnh của Lâm Vi Hạ, khoảnh khắc ngồi xuống cậu đè lên góc váy của của cô, nâng cằm về phía Lâm Vi Hạ bắt cô uống.
Lâm Vi Hạ nhận lấy ly sữa bắt đầu uống, sữa nóng đến mức khiến đầu lưỡi có chút bỏng rát, nhưng khi nuốt vào, toàn thân đều rất thoải mái.
Lại không biết Ban Thịnh lấy một chiếc khăn trắng ở đâu ra, lau tóc cho cô, thấp giọng nói:
“Lau một chút.”
Ban Thịnh dựa vào người cô, khuỵu một tay trên ghế sofa, động tác nhẹ nhàng lau tóc cho cô, ngón tay thỉnh thoảng luồng qua mái tóc cô, da đầu lại được chiếc khăn trắng ấm áp bao phủ lên.
Hơi thở lan tỏa trên người cậu khiến cô cảm nhận được sự an tâm.
Con người khi đi vào một không gian thoải mái sau khi bước ra từ một môi trường căng thẳng, thần kinh ngay lập tức được thả lỏng, Lâm Vi Hạ đột nhiên cảm thấy rất mệt, cô vốn dĩ coi thường những trò chơi chỉnh người của bọn họ, sở trường giỏi nhất của cô là nhẫn nhịn.
Chỉ là khoảnh khắc nước chảy vào máy trợ thính, cơn tức giận trong lòng liền nổi lên.
Cùng bọn họ chơi đùa không phải là việc cô muốn làm.
Cảm giác mệt mỏi truyền đến, Lâm Vi Hạ dựa đầu vào ghế sofa, nhìn nam sinh ở trước mắt, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm ở bên dưới, giơ tay kéo vạt áo của nam sinh.
Ban Thịnh cúi đầu nhìn vào đôi mắt cô, chậm rãi mở miệng:
“Cậu có chuyện gì cũng không bao giờ nói ra.”
Lâm Vi Hạ nghiêng đầu nhìn cậu, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nằm trên má gần sống mũi của Ban Thịnh, trong cảm giác lành lạnh mang theo sự dục vọng, ngón tay di chuyển, rất muốn chạm vào.
Nam sinh ở trước mắt rất đáng tin cậy, cũng khiến người khác an tâm, cô đột nhiên mở miệng hỏi:
“Ban Thịnh, cậu sẽ ở bên cạnh tôi bao lâu?”
Bên ngoài trời đang mưa to, hơi ẩm tràn vào, những giọt mưa dính trên cửa sổ sát đất không ngừng rơi nước mắt, bàn tay ẩm ướt của Ban Thịnh chạm vào tóc cô, động tác rất nhẹ, giống như đang vuốt ve, ánh mắt quấn lấy cô.
Máy trợ thính bên tai phải của Lâm Vi Hạ đã tháo xuống từ sớm, thính lực ở bên tai trái cũng không được tốt bởi vì chịu ảnh hưởng của lúc trước, nhưng cô vẫn nghe thấy cậu nói:
“Cậu nói chừng nào thì là chừng đó.”
“Trừ khi có một ngày cậu không cần tôi nữa.”.