Thứ sáu, cây ngô đồng cao lớn trong sân trường trải đầy lá xanh ôm lấy cái nắng nóng bỏng, không khí nóng đặc quét sạch mọi ngóc ngách, nhưng may thay, so với mùa hè ở Nam Giang, cái nóng bây giờ có thể chịu đựng được.
Sau khi kết thúc buổi tự đọc sáng, Lâm Vi Hạ cùng Phương Mạt đi lấy nước ở góc hành lang, Phương Mạt ôm lấy cánh tay của Lâm Vi Hạ, thân mật nói: “Cậu đến đây thật tốt, tớ bây giờ cảm thấy làm học sinh F cũng không phải tệ lắm.”
Hai người vừa đi đến trước máy lọc nước, Phương Mạt lắc bình nước trong tay hướng về phía cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Bình nước này là hàng mới, ba tớ nhờ người khác rất lâu mới có thể mua được loại kết hợp này, đang được bán với số lượng có hạn đấy.”
Trong tay Phương Mạt là bình nước giữ nhiệt có hình móng mèo của một thương hiệu nhỏ, bình nước giữ nhiệt màu hồng, nhãn mác còn chưa được gỡ bỏ, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
“Đẹp.” Lâm Vi Hạ đưa ra phản hồi.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Phương Mạt cười rộ lên, Lâm Vi Hạ đứng ở bên cạnh, nhấn nút màu xanh, nhận lấy một dòng nước ấm chảy ra.
Cô có chút khát, đứng ở máy lọc nước từ từ uống.
“Vi Hạ, cái bình này của cậu khá đẹp, nhãn hiệu gì vậy?” Phương Mạt hỏi.
Lâm Vi Hạ nuốt nước xuống, nâng cốc nước lên nhìn những đường nét xung quanh một vòng, cười lên: “Nó là đồ rẻ tiền, là cốc đựng nước thủy tinh bình thường, nhà tớ mở tiệm trái cây, đây là bình của bên hoa quả tặng.”
Hai người đang nói chuyện, có người đụng vào vai cô, Lâm Vi Hạ quay đầu, là học sinh A, hai nữ sinh này chơi với Lý Sanh Nhiên rất thân.
“Tuần này là sinh nhật của Lý Sanh Nhiên, nhà cậu ấy làm một bữa tiệc, cậu có thể đến.”
Nói là được Lý Sanh Nhiên giao phó mời cô đến, nhưng học sinh A luôn tỏ ra kiêu ngạo, cho dù Lâm Vi Hạ có mặc đồng phục của Thâm Cao, họ vẫn liếc nhìn chiếc cặp mà cô sử dụng và đôi tất cô đang mang màu đen được khâu lại, hiện rõ hai chữ “chất lượng kém”*
*劣质 :bên trung chỉ có hai chữ nhưng bên mình dịch ra là ba chữ.
Cho nên đối phương không nói những câu như “cậu đến không” hoặc “mời cậu đến”, mà nói một cách thượng đẳng cô có thể đến.
Lâm Vi Hạ cũng không tức giận, ngữ khí nhẹ nhàng trực tiếp từ chối: “Ngại quá, cuối tuần có việc.”
Hai nữ sinh ngạc nhiên trước sự từ chối của cô trong giây lát, nhưng vẫn nhún vai, không nói gì, lúc rời đi nhìn qua chiếc cốc trong tay của Lâm Vi Hạ, khen ngợi: “Cốc không tồi.”
Vết bớt bươm bướm trên mặt Lâm Vi hạ rất đẹp, rất hợp với khuôn mặt của cô, cả người toát lên vẻ đẹp nghệ thuật độc đáo, khí chất cô độc lạnh lùng.
Con người không thể từ chối vẻ đẹp.
Thậm chí còn muốn chủ động tiếp cận.
Học sinh A cầm trong tay bình nước nhãn hiệu nỗi tiếng giá rất đắt, nhưng lại khen chiếc cốc thủy tinh bình thường không tồi, suy cho cùng vẫn là vì người đặc biệt.
Thay vì có vẻ đẹp đại trà như đám đông, cô lại sở hữu vẻ đẹp độc đáo của riêng mình, được người khác khen ngợi trong vô thức.
Sau khi người rời đi, Phương Mạt suýt chútnhảy lên, nói: “Cậu xem đi, tớ nói rồi cốc của cậu rất đẹp.”
Lâm Vi Hạ vẫn đang suy nghĩ Lý Sanh Nghiên rõ ràng không thích cô, tại sao lúc này lại mời cô, nghe thấy tiếng của Phương Mạt, mạch suy nghĩ của cô cũng bị kéo về, cười mỉm:
“Nếu cậu thích, ngày mai tớ lấy trong nhà một cái cho cậu, trong nhà còn rất nhiều.”
“Ô ye, Vi Hạ cậu tốt nhất!” Phương Mạt ngữ khí vui mừng, giọng điệu lại trở nên ngưỡng mộ: “Nhưng mà tại sao cậu không tham gia bữa tiệc của bọn họ, bọn họ cơ bản không mời học sinh F chơi cùng, trừ khi có vài học sinh F giúp đỡ trong bữa tiệc, cậu có thể đi đấy.”
“Cửa hàng trong nhà cuối tuần tương đối bận.” Lâm Vi Hạ giải thích.
Hai người đi về hướng lớp học, Phương Mạt đi cùng Lâm Vi Hạ có rất nhiều lời để nói, chớp mắt đã nhắc đến sự lo lắng của mình khi của cô và Lý Sanh Nhiên xích mích quá cứng nhắc, sau này cuộc sống ở trường không dễ dàng.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Có điều bảng tên của cậu nhặt ở đâu vậy?” Phương Mạt hỏi một câu giống y đúc Liễu Tư Gia.
Lâm Vi Hạ chỉ có thể giải thích một lần nữa, Phương Mạt trợn to mắt nghĩ đến cái gì đó rồi lại sáng tỏ: “Ban Thịnh chính là như vậy, cậu không biết đâu, cậu ấy vẽ rất đẹp, tài năng thiên phú hàng đầu, bản vẽ thiết kế đồng phục Thâm Cao là cậu ấy làm ra đấy, lúc đó hiệu trưởng rất thích, muốn mua lại bản thiết kế này.”
“Cậu đoán xem kết quả thế nào, cậu ấy không bán, nói có thể tặng miễn phí, nhưng Ban Thịnh lại đưa ra một điều kiện.”
“Cái gì?” Lâm Vi Hạ hỏi.
“Cậu ấy nói chuỗi cung ứng của những bộ đồng phục phải do cậu ấy cung cấp.” Phương Mạt búng ra một ngón tay.
Lại dựa theo những gì Liễu Tư Gia nói, Ban Thịnh quả thực rất có đầu óc, là người biết tận dụng những điều kiện tiên quyết.
Lâm Vi Hạ đột nhiên nhớ ra, cau mày: “Cho nên việc dùng nơ để phân chia người khác thành ba bảy loại là ý tưởng của Ban Thịnh?”
“Cái này thì tớ không biết, tớ không phải đến thẳng từ Thâm Cao, là học sinh chỉ tiêu của trường khác phân chia qua đây, cho nên không rõ.” Phương Mạt gãi đầu.
Lâm Vi Hạ nhịn không được hỏi tiếp: “Không ai phản đối với sự phân chia vòng tròn trắng trợn thế này sao?”
“Có chứ, có học sinh F đưa ra ý kiến, nhưng lại bị bác bỏ, buồn cười nhỉ, Thâm Cao rõ ràng đề cao mục đích dân chủ và cởi mở, còn thành lập bộ phận những tiền bối đi trước hỗ trợ cho học sinh lớp dưới, nhưng các học trưởng ở đó toàn là học sinh A, bọn họ tất nhiên không đồng ý, còn giải thích đây là truyền thống của Thâm Cao.”
Lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, Lâm Vi Hạ dừng lại những lời muốn nói, quay về lớp học.
Ngoài giờ học, lúc Lâm Vi Hạ cùng Liễu Tư Gia đi đến cửa hàng tiện lợi để mua thức uống lạnh, nhắc đến việc Lý Sanh Nhiên mời cô đến bữa tiệc.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Liễu Tư Gia đang lựa kem trước tủ động, tiếp lời: “Vậy cậu đồng ý không?”
Lâm Vi Hạ lấy kem đá vị vải thiều cắn một miếng, lắc đầu: ‘Không có, tớ từ chối rồi.”
Liễu Tư Gia chọn một hộp kem Bát Hỉ, nhận lấy thìa gỗ ở quầy thu ngân, cùng Lâm Vi Hạ quay về lớp học.
Liễu Tư Gia múc một miếng kem bỏ vào miệng, khịt mũi một tiếng :
“Lý Sanh Nhiên cũng mời tớ, cậu ấy đến làm hòa.”
Liễu Tư Gia chuyển đôi mắt một vòng, suy đoán: “Hoặc là nói, có người đã tạo áp lực cho cậu ấy.”
“Vậy cậu cũng từ chối rồi?” Lâm Vi Hạ hỏi.
Liễu Tư Gia dùng thìa quay một vòng trong cốc kem, môi đỏ ửng: “Không, tớ đồng ý rồi.
Cậu ấy cũng sẽ đi, bởi vì anh trai của Lý Sanh Nhiên là bạn tốt của Ban Thịnh.”
“Vi Hạ cậu đi cùng tớ nhé.”
Lâm Vi Hạ muốn từ chối, nhưng đối diện với đôi mắt của Liễu Tư Gia, cô nhớ đến cảnh Liễu Tư Gia bảo vệ cô trước mặt mọi người, còn bình tĩnh nói cô là bạn thân của mình.
“Được.”
*
Trải qua vấn đề nói với Phương Mạt vào lúc sáng, Lâm Vi Hạ nhớ ra cô vẫn chưa trả 12 tệ cho Ban Thịnh, liên tiếp chưa có cơ hội để trả.
Thế là tiết tự học buổi tối, lúc phân phát bài tập ngữ văn về nhà, cô kẹp tiền mặt 12 tệ vào bên trong.
Phát bài tập xong, Lâm Vi Hạ kéo ghế ngồi xuống, Ninh Triều vừa chơi bóng xong quay về lớp, mặc chiếc áo phông màu hồng tức giận vênh váo bước vào, sau đó ngủ một giấc.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Đám mây hồng bên ngoài cửa sổ giống như một viên kẹo trái cây siro, làm tan lớp đường trắng lấp lánh, kèm theo cơn gió buổi tối thổi bay những tờ giấy trên bàn học, phát ra âm thanh sột soạt.
Thầy giáo trực ban đang ngồi trên bục giảng chỉnh sửa bài tập, tự học buổi tối âm thanh có chút ồn ào, Lâm Vi Hạ cuối đầu nghiêm túc làm bài tập tiếng anh.
Một tiếng “bộp”, có thứ gì bị va chạm rớt xuống trên bàn học cô, Lâm Vi Hạ đặt bút xuống, mở ra xem, rớt ra vài tờ tiền mặt, là 12 tệ.
Còn có tờ giấy của cô, bên trên kèm thêm hai chữ “cảm ơn” lạnh nhạt mà lịch sự của Lâm Vi Hạ.
Đằng sau chữ cảm ơn là một dòng khác, là một loạt chữ lạnh lùng, rõ ràng và vô cùng có lực:
Không nhận tiền mặt.
Tiếp theo là một hàng chữ cái kèm các con số.
Lâm Vi Hạ vân vê tờ giấy nhìn qua, Ban Thịnh ngồi bên cửa sổ, cách cô một cái ghế, tư thế nhàn nhã nghiên cứu tấm bảng đồ, cột sống phía sau chiếc cổ dài cao lớn nhô lên, như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Thâm Cao giới hạn thời gian cho phép học sinh sử dụng điện thoại ngoài giờ học, Lâm Vi Hạ vân vê tờ giấy cảm giác đầu ngón tay đang nóng lên dần, đến mức nó sắp bỏng rát đến tận lỗ tai.
Cô muốn nhanh chóng trả tiền cho Ban Thịnh, giải quyết cho xong việc này.
Lâm Vi Hạ lấy điện thoại từ hộc bàn ra, tìm kiếm theo hướng dẫn được viết ra trên tờ giấy, thế là bấm kết bạn.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Chưa đến hai giây, lời mời kết bạn được thông qua, giao diện hiển thị: Đối phương đã thông qua yêu cầu xác minh kết bạn của bạn, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.
Lâm Vi Hạ phát hiện ảnh đại diện của cậu đen như mực, nhưng nhấp vào phóng to ra xem, có một bầu trời sao nhỏ ở bên góc trái.
Nickname của cậu là: Ban.
Là pinyin* tên và họ của cậu, hay là là từ đơn tiếng anh Ban, có nghĩa là cấm đoán, không cho phép?
*pinyin = bính ấm, tên của nam chính trong tiếng trung là 班盛 = Ban Sheng, tên weixin của cậu được đặt một chữ Ban.
Cô cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng chuyển tiền cho Ban Thịnh.
Giao diện hiển thị đối phương đang nhập, Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm một lúc lâu, cũng không thấy cậu nhận tiền.
*Ở weixin mình chuyển tiền cho đối phương, đối phương bấm vào nhận tiền mới được xem chuyển tiền thành công, nếu không 24 giờ sau sẽ tự động hoàn lại về người chuyển.
Một tiết buổi tự học, Lâm Vi Hạ nhìn điện thoại ba lần, phía trên cũng không hiện thị gì thêm, cậu không gửi một câu tin nhắn qua đây, nhưng cũng không nhận tiền.
Cậu rõ ràng nhìn thấy cô chuyển khoản.
Tan học quay về nhà, Lâm Vi Hạ sau khi tắm rửa xong mặc chiếc váy ngủ ngồi trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, gió đêm mát lạnh liền thổi đến.
Trong vườn nhà cô trồng hai cái cây, một cây vải và một cây chanh.
Quả chanh ra trái trên cây sum suê, một mùi thơm tươi mát truyền đến, sắp đến tháng 10, cô có thể tự làm chanh xá xị uống.
Điện thoại rung lên, Liễu Tư Gia liên tục gửi đến mười mấy tin nhắn, nhờ Lâm Vi Hạ chọn giúp quần áo để mặc vào cuối tuần tham gia tiệc sinh nhật của Lý Sanh Nhiên.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lâm Vi Hạ giúp cô chọn một chiếc váy đen thắt ngang eo.
Hai người nói chuyện câu được câu chăng, giao diện điện thoại hiển thị có một tin nhắn gửi đến, bấm vào xem.
Ban Thịnh gửi vị trí định vị, và
Ban: Đừng đi lạc đường.
*
Lâm Vi Hạ cuối cùng không trả lời lại, càng không hứng thú với việc Ban Thịnh tại sao biết cô cũng tham gia bữa tiệc.
Chủ nhật, trời trong lành.
Lâm Vi Hạ cầm một vài đồng xu xuống quán ăn ở dưới lầu mua một phần hủ tiếu, ăn xong liền đi đến tiệm trái cây giúp đỡ cô nhỏ.
Việc kinh doanh cuối tuần không tồi, đa số là người lớn mang theo con nít vào cửa hàng, đông đến nỗi quyển tiểu thuyết “The Murder of Roger Ackroyd” cô đặt trong ngăn kéo của quầy thu ngân còn chưa đọc qua.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, Lâm Vi Hạ ôm chậu xương rồng vội vàng lên xe buýt đi đến khu Kiên Giác tham gia bữa tiệc sinh nhật của Lý Sanh Nhiên.
“Tớ xuất phát rồi.”
Tin nhắn gửi đi, qua một lúc vẫn không được trả lời, Lâm Vi Hạ liền tắt màn hình điện thoại.
Xe buýt lảo đảo suốt quãng đường, xe chạy gần một tiếng mới đến được trạm Kiên Giác.
Khu Kiên Giác là khu của người nhà giàu lẫy lừng có tiếng ở Nam Giang, xe buýt lên không được, chỉ có thể dừng ở chân núi, trước mắt có hai đường rẽ, Lâm Vi Hạ phát hiện con đường không chỉ vòng vo mà còn có chút xa, cô cố gắng đi thử một đoạn nhưng không biết làm sao lại vòng về chỗ ban đầu.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lâm Vi Hạ thở ra một hơi, mở điện thoại ra gửi tin nhắn cho Liễu Tư Gia:
【Tớ đến chân núi rồi.】
【Quên nói với cậu, tớ là người mù đường, phân biệt phương hướng rất kém.】
Do dự nữa phút, vẫn là đánh chữ gửi qua:
【Tư Gia, cậu có thể đến đón tớ không?】
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, nhìn hoàng hôn từng tấc biến mất như bức tranh thủy mặc bị nước rửa sạch, những chiếc xe bên cạnh lần lượt vượt qua, trong lòng Lâm Vi Hạ có chút nôn nóng, cuối cùng lựa chọn gọi điện thoại cho Liễu Tư Gia.
Điện thoại gọi được một lúc mới được kết nối, âm thanh phía sau Liễu Tư Gia ồn ào, truyền đến âm thanh bóng bay bị đâm thủng, cô gái bị dọa đến mức hét lên, người con trai cười lớn, giọng nói Liễu Tư Gia hớn hở đầy vui vẻ:
“Vi Hạ, cậu đến chưa?”
Lâm Vi Hạ thở ra hơi nhẹ nhõm, mở miệng: “Tư Gia, tớ__” tuy nhiên lời còn chưa kịp nói ra, giọng nói kéo dài của Lý Sanh Nhiên truyền đến kèm theo âm thanh của dòng điện trong ống nghe: “Tư Gia, mau qua đây!”
“Vi Hạ, tớ không nói chuyện với cậu nữa, bên này có chút bận.”
Một tiếng “cạch” điện thoại bị ngắt, ngay lập tức giọng nói của đường dây bận được truyền đến, Lâm Vi Hạ cất điện thoại, thở ra một hơi.
Lâm Vi Hạ ôm chậu xương rồng đứng ở vị trí cũ năm phút, khi cô đang do dự có nên quay về hay không, một chiếc xe màu đen dừng gấp lại.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Bánh xe cọ xát với đá quay mấy vòng, tạo ra âm thanh sắc bén chói tai, âm thanh vượt quá mức phạm vi xúc giác, đường thẳng lên cao, tai trái vang lên tiếng ù tai, một lúc sau Lâm Vi Hạ bịt tai lại trong vô thức, tim bỗng nhiên đập nhanh trong lồng ngực, cô cố gắng hít thở ổn định lại bản thân.
Sau đó tầm mắt nhìn qua.
Cửa xe hạ xuống, một cánh tay chống lên trên, một chiếc đồng hồ cơ màu đen được đeo trên xương cổ tay rõ ràng, che đi những mạch máu màu xanh nhạt, Ban Thịnh lười biếng dựa vào ghế sau, mặc chiếc áo hoodies màu đen, mũ đội lên đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô mở miệng:
“Lên không?”.