"Bộp" một tiếng, cửa xe đóng lại.
Cô rời đi, Ban Thịnh ngồi yên trong xe, bàn tay có các khớp xương nổi bật đặt trên vô lăng, đôi mắt nhìn chằm chằm theo nữ sinh đang đi dọc trên con đường cách đó không xa.
Ngôi đền bị phá hủy trong màn đêm, một cơn gió lạnh ác liệt thổi qua, Lâm Vi Hạ vô thức vươn tay lên quấn chặt chiếc khăn choàng quấn trên cổ, che khuất nửa khuôn mặt, hiu quạnh đi về phía trước.
Bóng dáng dần biến mất khỏi tầm nhìn.
Cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, tiếng chuông gió không ngừng vang lên trong đầu, máu tanh trong giấc mơ lại xuất hiện, giống như một con thủy quái vô hình gắt gao siết chặt cổ họng của cậu, không thể thở được, một trận tức ngực nổi lên.
Ban Thịnh nằm sấp xuống vô lăng, mồ hôi đổ từ trên trán xuống, lấy lọ thuốc mang theo bên người ra, thở hổn hển, cố gắng vặn mở nắp lọ thuốc, kết quả bàn tay lại run rẩy không khống chế được, cả lọ thuốc lại rớt xuống, những viên thuốc rơi vương vãi trong xe.
Ban Thịnh đổ năm sáu viên thuốc còn sót lại trong lọ ra, đến nước cũng không cần, trực tiếp nuốt xuống, lông mi đen láy ướt đẫm mồ hôi.
Giây phút nhận được sự thuyên giảm, cậu lấy điện thoại ra, gọi điện cho Khâu Minh Hoa :
"Đưa Lâm Vi Hạ trở về an toàn."
Sau khi cúp điện thoại, Ban Thịnh gửi định vị qua.
Cảnh đêm tối tăm, cũng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi vù vù, cậu ngồi trong xe, cảm xúc dưới đáy mắt phức tạp, cả người phát tán hơi thở nặng trĩu.
Bóng đêm dường như muốn nuốt chửng cậu.
*
Lâm Vi Hạ đi dọc con đường khoảng bảy tám phút, Khâu Minh Hoa lái xe đuổi theo lên từ phía sau, cuối cùng Lâm Vi Hạ lên xe của cậu ta.
Lâm Vi Hạ ngồi trong xe, Khâu Minh Hoa nhìn dáng vẻ im lặng không hé răng của Lâm Vi Hạ thì thở dài, bắt đầu nói chuyện.
Lâm Vi Hạ tựa đầu vào cửa xe, liếc nhìn miệng của cậu ta đang khép mở, không biết cậu ta đang nói điều gì.
Chiếc xe chạy được một nửa, giữa đường đổ cơn mưa như trút nước, một mảng trắng xóa cay xòe, cả thành phố chìm trong độ ẩm, cửa xe vẫn chưa đóng chặt, có vài hạt mưa tạt vào mặt, lạnh buốt.
Lâm Vi Hạ nhớ đến ánh mắt chán ghét, mất kiên nhẫn lúc nãy của Ban Thịnh, từng biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể của cậu đều đang nói lên : Cách xa tôi một chút.
Nghĩ đến đây, lồng ngực nổi lên từng cơn đau nhói, có chút không thể thở được.
Xe chạy hơn khoảng một tiếng, ngoài trời vẫn đang đổ mưa.
Lâm Vi Hạ mở cửa xe, một luồng hơi ẩm xộc lên người cô, cô thấp giọng nói một tiếng cảm ơn với Khâu Minh Hoa, lao vào cơn mưa mà không quay đầu lại.
Khâu Minh Hoa nghiêng người loay hoay lấy dù nằm ở ghế sau, nhìn thấy Lâm Vi Hạ dầm mưa, vội vàng hét lớn : "Cậu không cần dù hả?"
Lâm Vi Hạ đút hai tay vào túi áo khoác, dầm mưa đi về phía trước, nhọc nhằn giơ tay lên xua về phía sau mà đến đầu cũng không quay lại.
Về đến nhà, bật máy sưởi, Lâm Vi Hạ ướt gần hết người, đôi môi trắng bệch vì lạnh, cô chui vào phòng thu dọn quần áo rồi đi vào nhà tắm.
Bật công tắc máy nước nóng, vòi sen lập tức trút xuống nước nóng, hơi nóng phả vào làn da, dây thần kinh căng thẳng nhận được thư giãn.
Sau khi tắm rửa xong cô đi ra ngoài, cả người trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cô rót một ly nước nóng, chậm rãi nuốt xuống, Thịnh Hạ thở hổn hển chạy qua, cố gắng bổ nhào lên người cô.
Đặt ly thủy tinh lên bàn, Lâm Vi Hạ ngồi xổm xuống, ôm lấy chú chó nhỏ, dán mặt vào cái đầu đầy lông của nó, thất thần nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó, một giọt nước mắt pha lê rơi xuống trên mu bàn tay.
Trước khi ngủ, Lâm Vi Hạ lấy điện thoại từ dưới gối ra nhấn vào màn hình, trống rỗng, Ban Thịnh không gửi tin nhắn cho cô.
Ngày hôm sau, Lâm Vi Hạ thức dậy, mọi loại cảm xúc khó chịu tối qua đều tan biến theo giấc ngủ, lại cảm thấy dễ chịu vì ánh nắng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ.
Buổi sáng Lâm Vi Hạ làm cho mình một phần sandwich và một ly cà phê sữa, con người vào ban ngày cũng sẽ càng tỉnh táo hơn, cô vừa chậm rãi nhai bánh sandwich, vừa nhớ lại sự việc xảy ra vào tối hôm qua.
Tâm trạng của cô tối hôm qua tương đối nặng nề, bây giờ lý trí trở lại, phản ứng của Ban Thịnh ngay lúc đó có gì không đúng lắm, giống như là dị ứng với thứ gì đó, nảy sinh ra phản ứng căng thẳng.
Lâm Vi Hạ không dám tùy tiện suy đoán và đưa ra kết luận, sau khi uống một ngụm cà phê, lấy điện thoại tìm ảnh đại diện màu đen kia, bắt đầu soạn tin nhắn trong khung trò chuyện :
Đầu ngón tay gõ chữ "Chúng ta cần phải nói chuyện", muốn gửi đi, nhưng lại nhớ đến ánh mắt tối hôm qua của Ban Thịnh, trái tim như bị bóp chặt, soạn chữ lại lần nữa :
Xia :【Chúng ta cần phải nói chuyện, nếu như cậu cảm thấy không cần thiết, thì thôi vậy.】
Tin nhắn được gửi đi, Lâm Vi Hạ cho rằng ít nhất cũng sẽ nhận được một câu trả lời, nhưng không ngờ rằng như đá chìm đáy biển, ảnh đại diện màu đen kia chưa từng hiện lên dấu chấm nhắc nhở màu đỏ.
Ở trường học, lên lớp hay tan học, hoặc cùng người khác làm bài tập nhóm, Lâm Vi Hạ không nhịn được mà suy đoán, Ban Thịnh là nhìn thấy tin nhắn đã đọc không trả lời, hay là không nhìn thấy.
Nhưng lý trí mách bảo với cô, bọn họ đang sống trong thời hiện đại, ít nhiều gì cũng sẽ có lúc cần dùng đến điện thoại.
Cậu có lẽ nhìn thấy rồi, cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện.
Khi đưa ra được kết luận này, Lâm Vi Hạ đang ghi chép bài học, cây bút nước màu đỏ quẹt thành một vết xước nặng nề trên trang giấy, tờ ghi chép này xem như phải bỏ rồi.
Lâm Vi Hạ thở dài.
Bây giờ là tháng 12, sau khi Bắc Kinh tạm thời xuất hiện vài hôm trời đẹp, lại có thêm một trận tuyết rơi dày đặc trên diện tích rộng.
Kể từ tối hôm đó, Lâm Vi Hạ cũng không gặp được Ban Thịnh, cùng với cơn tuyết, cậu như biến mất khỏi thế giới của cô mà không có căn cứ.
Mọi thứ xảy ra trong khoảng thời gian này như một giấc mộng.
Cứ như cậu vẫn luôn ở Mỹ, chưa từng trở về nước.
Lâm Vi Hạ và Môn Tử nếu như thời gian lên lớp trùng nhau, sẽ đến căn tin cùng nhau ăn cơm.
Hai người ngồi đối diện nhau trong căn tin đông kịt người, Môn Tử liếc thấy Lâm Vi Hạ thường xuyên thất thần, ngữ khí quan tâm :
"Bảo bối, cậu làm sao vậy?"
Lâm Vi Hạ nhếch khóe môi, nhìn thấy Môn Tử mặt mày không ngăn được sự vui mừng, hỏi ngược : "Cậu làm sao thế, có chuyện gì mà vui như vậy?"
Vừa nhắc đến việc này, Môn Tử trong nháy mắt đã chuyển lực chú ý, dùng tay nhéo má của mình, đôi mắt vốn dĩ quyến rũ vào giờ phút này được mạ thêm một tia sáng dịu dàng, cười nói :
"Người bạn kia của cậu rất khó theo đuổi, nhưng cậu ấy khá thú vị, chính trực lại ngây thơ, rất khó mà không khiến người khác muốn chinh phục."
Lâm Vi Hạ hiểu ra, gật đầu, nói : "Nhưng cậu ấy rất tốt, cậu cũng đừng xem thường cậu ấy, hai người các cậu nói không chừng là cậu ấy buộc cậu đầu hàng, thu dọn cậu."
Ngón tay cái của Môn Tử nhéo má xoa đi xoa lại đường quai hàm trắng ngần ở bên dưới, nheo mắt hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm qua, lặp lại : "Sẽ không đâu, cậu ấy thật sự rất thú vị."
Môn Tử gần đây nhận được một dự án, là quay phim tuyên truyền Học viện cảnh sát đại học Bắc Kinh, địa điểm quay phim trùng hợp là trường học của Ninh Triều.
Khoảnh khắc Môn Tử Môn Tử dẫn theo đoàn đội đi vào học viện cảnh sát.
Cô ngửi thấy mùi hương hoóc-môn mãnh liệt, đội hình sát cánh nhau lướt qua người cô, các sinh viên tràn đầy năng lượng mặc đồng phục tập huấn màu xanh đậm nhấc từng bước chân đồng đều đi ngang qua người cô, bọn họ đồng thanh hô khẩu hiệu, mồ hôi trên trán chảy dài xuống quai hàm, cũng không có ai vươn tay lên lau đi, nghiêm khắc chấp hành kỷ luật.
Chàng trai cầm quay máy phim trêu chọc : "Chị Tử, đừng nhìn nữa, mắt đều rớt ra ngoài rồi."
Môn Tử thở dài một hơi, nói : "Từ hôm nay trở đi, bắn tỉa tìиᏂ ɖu͙ của tôi chính là loại này, có cơ bắp, mặc đồng phục, còn phải đẹp trai."
"Chị Tử, chị đừng thấy bọn họ bây giờ trông đẹp trai, cuộc sống riêng tư người nào người nấy cực kỳ cẩu thả, không thích tắm rửa, tất thối chất một đống, mùi mồ hôi thối cũng nồng nặc trên người."
Môn Tử giơ tay lên xua xua, cau lông mày xinh đẹp : "Thiếu đòn à, đừng có đánh vỡ ảo tưởng của tôi."
Các nhân viên của trường nhanh chóng đến tiếp đãi bọn họ, một đám người đến hiện trường quay phim.
Thực ra quay phim ngắn bất luận là từ khâu quay phim, hay là chỉnh sửa hậu kỳ, ngoại trừ hai trợ lý cần thiết, những khâu khác đều do một mình cô hoàn thành.
Bọn họ đến sân huấn luyện quay cảnh, đúng lúc bắt gặp sinh viên năm hai lớp ba đang tiến hành buổi huấn luyện lớn, Môn Tử lập tức liền cho trợ lý ở phía sau một ánh mắt.
Trang bị được bật lên, các máy quay phim dồn dập di chuyển về phía bọn họ.
Cách một đám đông dày đặc, Môn Tử liếc thấy nam sinh đứng thứ ba từ bên trái ở hàng cuối cùng——Ninh Triều.
Cậu mặc đồng phục tập huấn màu xanh lam, thân hình cao lớn, các đường nét trên khuôn mặt mạnh mẽ cường tráng, hơi thở ngang ngạnh trên người rõ rệt.
Môn Tử cầm máy ảnh di chuyển qua, bọn họ đang nằm bò về phía trước, cô cũng khom lưng đi theo quay bọn họ.
Hai tay của Ninh Triều chống trên mặt đất, duy trì tư thế bò về phía trước, sĩ quan chưa ra hiệu lệnh, bọn họ không thể động.
Giữ nguyên tư thế một lúc lâu, cơ bắp bắt đầu đau nhức và cứng đờ, Ninh Triều cố hết sức chịu đựng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, vốn dĩ chịu đựng rất khó chịu, nhưng cậu đột nhiên cảm thấy một mùi thơm dịu nhẹ hà lên trên mặt của mình, giống như một động vật nhỏ, mang theo hơi thở trêu ghẹo người khác.
Bụng dưới của Ninh Triều thắt chặt, cảm giác nóng nảy trong người bị câu ra ngoài, trên mặt lại càng thêm ngứa ngáy.
Đảo mắt, bắt gặp một khuôn mặt quyến rũ, Môn Tử đang cười mỉm nhìn cậu.
Ninh Triều hít thở sâu, cậu cái gì cũng không làm được, nhưng cũng không thể chịu sự chi phối của cô gái này, ánh mắt của cậu kèm theo ý cảnh cáo.
Hai người quấn quít qua lại mấy lần, đến phía sau, Môn Tử nhìn thấy cậu tức đến mức cắn chặt răng hàm sau, sợ cậu thật sự tức giận, vội vàng dừng lại đúng lúc.
Trong lúc nghỉ giải lao, Ninh Triều dựa lưng trước gốc cây dương, trong tay cậu cầm một chai nước khoáng, trời lạnh buốt, áo khoác đặt ở bên cạnh, cậu chỉ mặc chiếc áo tay ngắn, các đường cơ bắp trên cánh tay chắc nịch, khi ngẩng đầu lên uống nước, yết hầu chuyển động, những giọt nước không ngừng chảy xuống xương quai xanh, lông mi đen nhánh có chút ẩm ướt, toát ra một năng lượng ngang ngược.
Môn Tử chắp tay ra sau đi về phía cậu, đứng trước mặt nam sinh.
Ninh Triều vặn chặt nắp chai, mí mắt đều không nhấc lên, xem cô là không khí.
"Chẹp, lúc nãy tôi quay được cơ bắp của cậu rồi, nó vừa được chuyển đến điện thoại của tôi." Môn Tử cầm điện thoại lên, làm như có thật mà mở ra muốn thưởng thức.
Vẻ mặt của Ninh Triều trùng xuống, cậu đưa tay muốn giật lấy điện thoại của cô, Môn Tử nhanh nhẹn tránh đi, một mặt khiêu khích nhìn cậu.
Nam sinh trực tiếp nắm lấy cổ tay của cô, vô thức tăng lực đạo ở tay, nghiến răng vứt ra một câu :
"Cậu là con gái, có biết xấu hổ không?"
"Du͙ vọиɠ là ước muốn tự nhiên của con người, tôi không những không biết xấu hổ, mà lúc nửa đêm muốn đàn ông tôi còn phát đi phát lại đoạn video này, haiz, thật tốt, bên trong còn có tiếng thở gấp của cậu." Môn Tử cười nói.
Môn Tử cho rằng Ninh Triều sẽ răn đe cô, hoặc là giống như lần trước, trực tiếp trói tay ra đằng sau.
Nhưng điều cô không ngờ đến là, sau khi nói xong lời này, khuôn mặt vốn dĩ chính trực lại bất khả xâm phạm của Ninh Triều bỗng chốc đỏ bừng lên, đỏ triệt để.
Cô rất muốn đưa tay ra sờ chiếc lỗ tai đó để biết rốt cuộc nó bỏng bao nhiêu.
......
Lâm Vi Hạ sau khi nghe Môn Tử kể lại, cô cái gì cũng không nói, trực tiếp búng một ngón tay cái cho Môn Tử.
Sau khi ăn xong hai người chia tay nhau ở lối vào nhà ăn, Môn Tử quay về phòng làm việc của mình để chỉnh sửa phim ảnh, còn Lâm Vi Hạ thì đến thư viện để ôn lại các môn học, hai ngày sau cô có một bài thi kiểm tra trình độ chuyên ngành.
Thứ sáu, Lâm Vi Hạ ở trong phòng trị liệu của nhà Tống Dĩ Hàng dạy học cho cậu bé, khi sắp kết thúc, Tống Dĩ Hàng đột nhiên ném món đồ chơi trên tay xuống đất, đứng dậy chạy đến bên cửa sổ, kiễng chân nhìn ra ngoài.
Lâm Vi Hạ nghi hoặc nhìn qua, hóa ra là tuyết rơi rồi.
Những bông tuyết trắng muốt giống như lông ngỗng, bay lơ lửng trên không trung, bao phủ trái đất màu vôi xám trong nháy mắt, biến thành màu trắng bạc.
Lâm Vi Hạ liếc nhìn thời gian, ôm sách giáo khoa đi ra ngoài, đứng ở trong phòng khách, dì giúp việc bưng đến một ly nóng như thường lệ.
Lâm Vi Hạ cúi đầu cất điện thoại, chìa khóa vào trong túi xách, nhận lấy ly nước, uống vài ngụm nước rồi trả ly lại cho dì giúp việc, nói một tiếng cảm ơn, cầm khăn quàng và túi xách muốn đi ra ngoài.
"Cô giáo Lâm, buổi trưa hôm nay ở lại đây ăn cơm nhé, bên ngoài đang rơi tuyết, một lát nữa con đường này cũng không dễ đi."
"Không được ạ, buổi chiều cháu còn có kỳ thi." Lâm Vi Hạ mỉm cười từ chối khéo léo.
Lâm Vi Hạ xoay người, nhấc chân đi hai bước, phát hiện vạt áo của mình bị người khác túm lấy, vừa quay đầu, là Tống Dĩ Hàng, cậu bé túm quần áo của Lâm Vi Hạ không chịu buông ra, cúi đầu nhìn sàn nhà.
"Xem ra tiểu thiếu gia cũng muốn giữ cháu lại." Dì giúp việc mỉm cười khuyên bảo.
Lâm Vi Hạ ở trong tình thế khó xử, một giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía cầu thang xoắn ốc, như sương mù, chú của Tống Dĩ Hàng cũng chính là Tống Trí Diễn đứng ở đó nói :
"Tuyết rơi đường sẽ trơn trượt, nếu cô giáo Lâm không chê thì có thể ở lại ăn bữa cơm."
Đã đến nước này, lại từ chối thì sẽ là già mồm, Lâm Vi Hạ đồng ý.
Bữa trưa được chuẩn bị rất thịnh soạn, Tống Trí Diễn khi ăn cơm cơ bản là không nói chuyện, lạnh nhạt nghiêm túc như con người của anh ấy, Lâm Vi Hạ thì sao, cô cúi đầu ăn cơm, tùy ý gắp vài món, liếc thấy món thịt bò xào cần tây di chuyển trên bàn xoay, ánh mắt dừng lại.
Lại nhớ đến cậu.
Bởi vì tâm trí nhớ đến một người đã cố ý phớt lờ, lồng ngực hơi ứ đọng, Lâm Vi Hạ ăn một chút cũng không có cảm giác ngon miệng, bèn đặt đũa xuống.
Sau khi ăn xong, Lâm Vi Hạ ra vườn sau của nhà Tống Dĩ Hàng đi dạo.
Vườn hoa ở phía sau nhà cậu bé rất lớn, một con ngựa gỗ được đặt ở giữa vườn, trên người nó bị phủ một lớp tuyết dày đặc, chỉ để lộ đôi mắt, giống như người tuyết phiên bản mini.
Vườn sau trồng một hàng hoa tường vi màu đỏ, trải dài ở dưới chân.
Tuyết không ngừng rơi xuống trên vai, Lâm Vi Hạ thẫn thờ nhìn về phía xa, cô đút hai tay vào túi sờ thấy hộp thuốc marlboro và bật lửa mà lần trước Ban Thịnh để lại.
Mở ra xem, hộp thuốc lá màu trắng đỏ chỉ còn lại bảy điếu, lấy ra một điếu, Lâm Vi Hạ cắn vào miệng, cô lấy bật lửa của Ban Thịnh bắt đầu châm thuốc, ngọn lửa đỏ cam bùng lên, lập tức bị gió thổi tắt.
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.
Trong lòng không tránh khỏi có chút tức giận, đột nhiên, một lòng bàn tay rắn chắc vươn ra, chắn gió lại, tầm mắt thoáng thấy ống tay áo khoác màu nâu có đường viền kẻ sọc lớn.
Ngọn lửa tiếp tục bùng cháy ở trước mắt, Lâm Vi Hạ thuận lợi châm chuốc, thấp giọng nói một tiếng cảm ơn, đối phương đúng lúc thu tay về.
Cái trò hút thuốc này, trước lạ sau quen, Lâm Vi Hạ vừa hút thuốc vừa nhìn về phía trước không nói chuyện.
Tống Trí Diễn liếc nhìn Lâm Vi Hạ một cái.
Đôi môi đỏ màu anh đào cắn điếu thuốc, Lâm Vi Hạ lấy thuốc xuống, vẻ mặt lười biếng, mặc dù tư thế hút thuốc có chút không lưu loát, nhưng khi cô nheo mắt nhả làn khói trắng, thanh lạnh lại động người.
Giống một con mèo.
"Em hút thuốc rất đẹp." Tống Trí Diễn không thể không khen ngợi.
Lâm Vi Hạ cười một cái, nói : "Cậu ấy nếu như biết em hút thuốc nhất định sẽ nổi giận."
"Vậy chắc chắn cậu ta rất thích em." Tống Trí Diễn khẳng định.
Lâm Vi Hạ sững một lát, sau đó phản bác : "Chưa chắc, có thể là tư tưởng truyền thống của nam sinh, nữ sinh không thể hút thuốc."
Một điếu thuốc rất nhanh đã cháy lụi, Lâm Vi Hạ vứt nó vào thùng rác, nói một tiếng cảm ơn Tống Trí Diễn về bữa cơm rồi rời đi.
Lâm Vi Hạ choàng khăn cổ, cầm túi xách của cô rời khỏi nhà Tống.
Đến trước trạm xe buýt, Lâm Vi Hạ đợi một lúc lâu phát hiện xe buýt hôm nay đến muộn, đăng nhập vào lộ trình xe buýt trên điện thoại, mới phát hiện bởi vì trận bão tuyết hôm nay, vài tuyến xe buýt đã tạm dừng hoạt động.
Thế là đổi sang gọi xe taxi, nhấn vào ứng dụng, sau khi nhập địa chỉ, Lâm Vi Hạ phát hiện biểu tượng nhỏ màu xanh lá cây liên tục xoay tròn trên bản đồ, ngay sau đó nhảy sang trang giao diện nhắc nhở : Giao thông ùn tắc, bạn cần phải đợi 57 người.
Lâm Vi Hạ nhìn thời gian, trong lòng có chút sốt ruột, cô sẽ không ở đây cả buổi chiều mà bỏ lỡ thời gian thi đó chứ.
Lâm Vi Hạ đang buồn phiền, đột nhiên một chiếc bentley màu đen dừng lại trước mặt cô, cửa xe hạ xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị của Tống Trí Diễn, anh khách sáo hỏi :
"Có cần chở em một đoạn không?"
Lâm Vi Hạ suy nghĩ một lúc liền lên xe, đồng thời nói một tiếng cảm ơn với anh.
Chiếc xe chạy hơn khoảng 40 phút, vững chắc dừng trước trạm xe buýt màu xanh lá cây gần Đại học Bắc Kinh.
Cửa xe mở ra, một luồng gió gào thét thổi tới, lạnh đến mức khiến Lâm Vi Hạ rụt cổ lại, nhấc chân bước xuống xe, cô không tránh khỏi nhìn về phía trước trường học, vừa nhìn liền thấy Ban Thịnh ở trong đám đông.
Ban Thịnh mất tích một tuần.
Ban Thịnh cũng nhìn thấy cô, anh mắt của hai người va chạm vào nhau giữa không trung, Lâm Vi Hạ đứng ở đó, có một khoảnh khắc chân không thể dịch chuyển được thậm chí còn muốn hoảng loạn bỏ chạy.
Một giọng nam vang lên từ phía sau, Lâm Vi Hạ ngơ ngác quay lại, cửa xe được hạ xuống một nửa, Tống Trí Diễn trả lại sợi dây cột tóc mà cô làm rơi trên xe.
Trong lúc Lâm Vi Hạ nói cảm ơn, cô cảm thấy có một ánh mắt rơi trên người mình.
Sau khi chiếc xe chạy đi, xoay người lại, ánh mắt đã biến mất.
Ban Thịnh đứng ở trong đám đông, trò chuyện vui vẻ với người khác, bên cạnh vây quanh một nhóm nam nữ muôn hình muôn vẻ.
Cậu kẹp điếu thuốc trong tay, thờ ơ nghe người khác nói chuyện.
Châu Kinh Trạch vậy mà cũng ở đây, cậu ta ngậm điếu thuốc chưa châm lửa ở trong miệng, sờ mò trong chiếc áo khoác bomber, không tìm thấy bật lửa.
Điếu thuốc được kẹp trong bàn tay ẩm ướt của Ban Thịnh tỏa ra ngọn lửa đỏ tươi, cậu vươn tay ra, Châu Kinh Trạch lười biếng cười một tiếng, cắn điếu thuốc, nghiêng cổ qua, mượn lửa của cậu.
Sau khi châm thuốc xong, Ban Thịnh hiển nhiên cũng nhìn thấy rồi, tầm mắt chỉ dừng trên người cô chưa đến một giây, sau đó nhanh chóng lướt qua.
Ánh mắt của cậu thản nhiên.
Người qua đường nhìn thấy một màn này, kinh ngạc hét lên một tiếng : "Người đó là Ban Thịnh đúng không, người còn lại là Châu Kinh Trạch của trường Đại học Hàng không vũ trụ ở bên cạnh."
"Là hai người họ không sai, hai soái ca đóng chung một khung hình làm sao mà thần sắc như vậy, tao hận không thể chụp lại rồi in ra dán lên trên đầu giường."
Lâm Vi Hạ đút hai tay vào túi áo khoác đi về phía trước, cô một mình đi tới, khi đi ngang qua đám người bọn họ, cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, làm rối mái tóc của cô.
Khi lướt qua bọn họ, Ban Thịnh không gọi cô.
Ngược lại Châu Kinh Trạch gọi cô.
Lâm Vi Hạ dừng lại, đứng vững trước mặt của bọn họ, nói chuyện với Châu Kinh Trạch.
Hôm nay cô mặc áo khoác dạ màu lạc đà, quần jeans màu xanh, chiếc khăn choàng cổ kẻ sọc màu đen và nâu lỏng lẻo quấn quanh mái tóc của cô, vừa đơn giản lại có khí chất.
Ban Thịnh không chăm chú lắng nghe nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, ánh mắt quét qua khuôn mặt của cô, đôi môi ẩm ướt đang khép mở, lại phát hiện hai má trắng ngần như ngọc của cô bị đông lạnh nổi lên vài đường máu đỏ.
"Sao hôm nay cậu qua đây?"
"Qua đây làm chút chuyện thôi."
"Người lúc nãy là ai vậy? Đối tượng theo đuổi hay là bạn trai?" Châu Kinh Trạch cười hỏi.
"Cậu không quen biết đâu, phụ huynh của học sinh." Lâm Vi Hạ nói.
Điếu thuốc kẹp trong tay của Ban Thịnh vẫn không hút, tàn thuốc mang theo đốm lửa nhỏ rớt xuống mu bàn tay, bỏng rát, một cơn đau âm ỉ truyền đến, thoáng thấy giữa lớp thịt mềm mại ở lỗ tai trắng nõn của cô có một đốm đỏ.
"Tôi phải đi đây, một lát có kỳ thi." Ban Thịnh nghe thấy cô nói.
Lâm Vi Hạ cúi đầu, lướt ngang qua bóng dáng cao lớn kia.
Một cơn gió thổi qua, hương vị thanh ngọt trong không khí từ từ tan biến, Ban Thịnh thu hồi ánh mắt ở trên người cô, cúi đầu, lại châm một điếu thuốc.
___________________
Mọi người đọc truyện sẽ thấy tác giả một lúc ghi Bắc Đại, một lúc ghi trường đại học Bắc Kinh.
Hai trường thật ra là một, gọi tên nào cũng được.