Sau khi đón tết xong, Ban Thịnh quay trở lại tiếp tục điều trị, Lâm Vi Hạ hầu như vừa có thời gian là sẽ đến ở cùng cậu.
Ban Thịnh trước và sau năm mới đã nhập viện tổng cộng bốn tháng, tình trạng của cậu ngày càng tốt lên, người cũng một lúc một có tinh thần.
Khoảng thời gian này, hai người cùng nhau giải khóa rất nhiều việc, cùng nhau chạy bộ, cùng nhau chia sẻ những bài hát hay mà bản thân nghe được, đôi khi hai người còn ấu trĩ đến mức giật cây kem ở trong tay đối phương ăn, cùng nhau xem rất nhiều bộ phim, Lâm Vi Hạ xem phim đặc biệt kén chọn, không phải phim cô thích thì trực tiếp ngủ giữa chừng, sau khi tỉnh dậy bắt Ban Thịnh kể lại cho cô nghe, cậu cũng can tâm tình nguyện.
Lần duy nhất hai người xảy ra tranh chấp, là Lâm Vi Hạ nói chuyện với Ô Toan biết được Ban Thịnh dự định từ bỏ nghiên cứu sau đại học ở đại học Pennsylvania, chuẩn bị tốt nghiệp trở về nước.
Điều Lâm Vi Hạ để ý là Ban Thịnh có ý đi theo hướng nghiên cứu, nhưng nếu như cậu từ nước ngoài trở về thi lên nghiên cứu sinh, phải đối mặt với quy chế ở trong nước nhất định phải là sinh viên tốt nghiệp.
Cũng là nói, Ban Thịnh có khả năng lãng phí thời gian một năm.
“Tại sao anh muốn quay về nước?” Lâm Vi Hạ hỏi cậu.
“Bởi vì em ở đây.” Ban Thịnh ngẩng đầu dựa vào tường, ngữ khí nhàn hạ.
Lâm Vi Hạ nhìn Ban Thịnh, đâu phải là không biết cậu đang suy nghĩ về tương lai của hai người, cũng biết cậu đang lo lắng điều gì.
Nhưng chuyên ngành BME của đại học Pennsylvania đứng thứ 8 tại Mỹ, nghiên cứu của chuyên ngành này đã hoàn thiện đến mức đã vượt qua rất nhiều chuyên ngành khác, đại học Pennsylvania có các nguồn tài liệu và phòng thí nghiệm điều kiện thuận lợi, cậu tiếp tục nỗ lực nghiên cứu, chỉ sẽ một ngày một tốt hơn.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
“Anh đã vì em mà từ bỏ ước mơ của anh rồi, anh không thể——” Lâm Vi Hạ mở miệng khuyên bảo.
Ban Thịnh đang tựa đầu vào tường đột nhiên mở mắt, nhìn cô:
“Ước mơ của anh là em.”
Lúc trước là vũ trụ bao la, bây giờ là em.
Trái tim không nhịn được mà nhảy loạn xạ, Lâm Vi Hạ có chút đỏ mặt, dừng lại một lúc, nhìn cậu ngữ khí nghiêm túc: “Anh dựa theo kế hoạch ban đầu của anh mà đi, chúng ta sẽ không xa nhau nữa, em đảm bảo với anh.”
Ban Thịnh trầm mặc nửa ngày cuối cùng cũng đồng ý: “Được.”
Khi Ban Thịnh xuất viện vừa vặn là cuối tháng 4, mùa hè sắp đến rồi.
Thời tiết hôm nay nắng ráo, mặt trời chói chang, cây rừng xanh tươi, mỗi bông hoa đều trổ hoa thơm mát, từng chiếc lá cây đều tươi mới, những chú chim hót líu lo vang trời.
Dường như đều đang chúc mừng cho Ban Thịnh, vì cậu mà ca hát.
Ban Thịnh muốn đi cắt tóc ngắn, Lâm Vi Hạ cũng đi với cậu, Ban Thịnh nhướng mày, những ngón tay thon dài luồn qua mái tóc dài mềm mại, cà lơ phất phơ hỏi: “Không tiếc hả?”
Lâm Vi Hạ cười một cái, giọng nói dịu dàng: “Không tiếc, đúng lúc em cũng muốn đổi kiểu tóc.”
Ban Thịnh cắt tóc ngắn, trực tiếp cắt mái tóc húi cua, khoảnh khắc Lâm Vi Hạ nhìn cậu, trái tim đập cực kỳ nhanh, mái tóc ngắn đến mức lộ ra râu xanh, đôi mắt đen phát sáng, đường nét khuôn mặt lưu loát lại dứt khoát, đẹp chết đi được.
Mái tóc của Lâm Vi Hạ cũng cắt ngắn đi, vừa đến vùng ngực, mới mẻ lại đơn giản, vừa khéo cô mặc váy tennis xếp ly, cả người trông rất thanh thuần lại xinh đẹp.
Ban Thịnh đút hai tay vào túi, nhìn cô cười, đánh giá:
“Đẹp.”
“Đi thôi, về nhà.” Lâm Vi Hạ nói.
Hai người trở về nhà Ban Thịnh, bọn họ cùng nhau ăn mì ý.
Sau khi ăn xong, hai người làm ổ trên sofa xem phim, chú chó nhỏ nằm sấp giữa hai người, lật ngửa cái bụng lên, làm nũng muốn chủ nhân gãi bụng của nó.
Trời sắp nhá nhem tối, sắc trời vẫn còn rất sáng, hôm nay là cuối tuần, Khâu Minh Hoa không có nơi nào để đi, gửi tin nhắn qua hỏi Ban Thịnh chơi bóng rổ không.
Ban Thịnh ấn ngón tay trong cuộc trò chuyện, lười biếng trả lời:
【Được.】
Khâu Minh Hoa ngồi trong sân bóng rổ gần nhà Ban Thịnh, cắn một cây đá bào vị vải đợi nửa ngày, nhìn thấy anh trai của cậu ta từ phía xa, phấn khích đứng dậy, đợi người đi đến gần, nụ cười trên mặt cậu ta liền sụp đổ.
Ban Thịnh và Lâm Vi Hạ mặc áo bóng rổ đôi, bước chân chậm rãi đi về phía cậu ta, mặc dù không nắm tay, nhưng ánh mắt của hai người thỉnh thoảng chạm vào nhau đã nói lên tất cả.
Tướng mạo của hai người đều xuất chúng, vừa vào sân bóng rổ, đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường.
Khâu Minh Hoa nghiến răng nghiến lợi đến mức bật ra tiếng khanh khách, nói: “Phục rồi, tôi là người, không phải chó!”
“Chơi thôi.” Ban Thịnh hất cằm với cậu ta.
Hai người bắt đầu chơi bóng, Lâm Vi Hạ chọn một chỗ có bóng râm, ngồi trên bậc thềm, hai tay nâng má xem Ban Thịnh chơi bóng rổ.
Lúc này thời tiết của Bắc Kinh vẫn rất mát mẻ, những đám mây bay lơ lửng trên bầu trời, một cơn gió mạnh thổi qua, thổi tung vạt áo của nam sinh.
Thiếu niên mặc áo bóng rổ chạy dưới ánh nắng mặt trời, vòng tay màu đỏ đeo trên xương cổ tay lóe lên cùng với động tác chạy của Ban Thịnh, như ngọn lửa bốc cháy.
Mồ hôi chảy xuống chiếc cằm, đôi mắt vẫn đen kịt phát sáng.
Ban Thịnh dẫn bóng hăng hái chạy, như một tia chớp, nhảy vọt, ném bóng vào rổ, động tác nhanh chóng lại lưu loát.
Lâm Vi Hạ nhìn thấy những khuynh hướng xấu xa và những thứ nặng nề trên người Ban Thịnh đang dần biến mất, bây giờ cậu giống như một ngôi sao sáng hoàn toàn mới mẻ trên bầu trời.
Ban Thịnh và Khâu Minh Hoa chơi xong hai trận bóng, cậu vênh váo ngồi trên bậc thềm, hai tay chống ngược trên đất, đang uể oải nghỉ ngơi.
Lâm Vi Hạ cầm một chai nước đưa qua, nhân cơ hội lấy lòng: “Chơi xong chưa? Tối nay em muốn ăn kem, vị chanh, hai cây.”
Ban Thịnh nhận lấy ngẩng đầu lên giội nước, nghe thấy vậy ung dung vặn chặt nắp chai, nhướng mi mắt liếc nhìn cô, nhắc nhở:
“Hôm qua em vừa ăn.”
Dạ dày của Lâm Vi Hạ không tốt, vừa ăn lạnh liền đau bụng, Ban Thịnh quản rất chặt, bình thường không cho cô ăn, cho dù có làm nũng thì một tuần cũng chỉ có thể ăn nhiều nhất một lần.
Lần này cô cùng Ban Thịnh đến chơi bóng rổ, cho rằng cậu ít nhiều gì cũng châm chước một chút, nhưng cái người này một chút thể diện đều không cho.
Lâm Vi Hạ đứng trước mặt cậu không nói chuyện, mặt mũi xinh đẹp rũ xuống, rõ ràng cô đang không vui.
Ban Thịnh nhìn cô, đặt chai nước đá sang một bên, người đứng dậy, bóng dáng cao lớn bao phủ xuống, cười nhẹ một tiếng:
“Thế này, thắng anh một quả, tối nay dắt em đi ăn kem.”
Khuôn mặt lập tức sống động trở lại, Lâm Vi Hạ đáp ứng: “Được.”
“Nói trước, không được chơi xấu.” Ban Thịnh cúi đầu, giơ tay nhéo mặt cô.
Ban Thịnh còn không biết Lâm Vi Hạ cái người này cực kỳ xảo quyệt, khi học cao trung cậu đã được thỉnh giáo qua, chơi xấu dùng mánh khóe nhỏ đã có thể khiến cậu tước vũ khí đầu hàng.
“Biết rồi.” Lâm Vi Hạ ôm quả bóng rổ đi về phía sân bóng.
Lâm Vi Hạ đập quả bóng, bắt đầu chạy, rê bóng, hai chân nhẹ nhàng nhảy lên, Ban Thịnh cao lớn hơn, duỗi tay dài ra, chặn quả bóng dễ như trở bàn tay.
Lại ném, vẫn như vậy.
Đôi mắt màu hổ phách lóe lên một tia chán nản.
Thẳng đến khi Ban Thịnh chặn quả bóng thứ năm của cô, trong lúc chơi, Lâm Vi Hạ dùng ánh mắt xin xỏ cậu, nhưng nam sinh không tiếp, lười biếng đứng ở đó, bày dáng dấp không quan tâm, chính là không chịu châm chước cho cô.
Một bộ dạng chọc mèo vô cùng thành thục lão luyện.
Quả thứ sáu “bộp” một tiếng bị đánh xuống, quả bóng đập xuống nền nhà màu đỏ lăn đến chỗ râm cách đó không xa, Lâm Vi Hạ chạy lon ton qua, ngồi xổm xuống nhặt bóng, hàng mi đen láy hơi đẫm mồ hôi.
Đột nhiên có chút nhụt chí.
“Không chơi nữa.” Cô ngồi xổm ở đó không đứng dậy, ồm ồm nói.
Cái người này làm sao mà hung dữ như vậy, một chút cũng không chịu nhường cho cô.
Cô đều nhặt bóng về biết bao nhiêu lần rồi.
Không ăn thì không ăn, càng nghĩ càng ấm ức, hàng mi dài rũ xuống, tinh thần trở nên không vui, bỗng nhiên, một cái bóng dài phủ xuống, Ban Thịnh chậm rãi ngồi xổm xuống, thong thả ung dung nhìn cô, đưa tay bóp chiếc mũi của cô, cười nhẹ một tiếng:
“Tính cách của tiểu cô nương lớn thật đấy.”
Lâm Vi Hạ bị bóp mũi có chút không thở được, vươn tay hất tay của cậu ra, tinh thần không vui: “Không cần anh quản.”
Ban Thịnh cười một cái, mặt mày lưu manh câu ra một tia bất lực, kéo người ngồi xổm dậy.
Lâm Vi Hạ đứng ở trước mặt nam sinh, cậu ôm một quả bóng rổ, đột nhiên ngồi xổm xuống, chậm rãi lên tiếng: “Lên đây.”
“Hả?” Lâm Vi Hạ ngây người ngước mắt lên nhìn.
Cô còn chưa phản ứng kịp, cơ thể đã vô thức làm theo chỉ thị của nam sinh, tiến lên trước hai bước, dang rộng hai chân ra, Ban Thịnh đưa tay nhẹ nhàng nâng mông của cô lên, ra hiệu Lâm Vi Hạ ngồi lên vai của cậu.
Lâm Vi Hạ tách đôi chân dài thẳng tắp của cô ra, hai cánh tay thon dài của Ban Thịnh nắm lấy bắp chân nõn nà của cô, cả người bỗng nhiên đứng dậy.
Những người vây xem tại sân bóng nhìn thấy vậy lập tức huýt sáo một hơi.
Cả người Lâm Vi Hạ ngồi trên bờ vai rộng lớn của Ban Thịnh, có chút kinh hoàng lại hoảng sợ, nhỏ tiếng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Ban Thịnh hất cằm với Khâu Minh Hoa, cậu ta lập tức ngầm hiểu trong lòng đưa quả bóng cho Lâm Vi Hạ, nam sinh cười hừ một tiếng, rõ ràng là đang dỗ người, giọng nói lạnh lùng trước sau như một kèm theo sự cưng chiều, cười một cái:
“Để em ghi bàn.”
Ban Thịnh nâng cô nương của cậu như vậy, để Lâm Vi Hạ vững chắc ném từng quả bóng vào rổ, cả sân bóng vọng lại cuộc đối thoại của hai người:
“Còn muốn ném vào rổ nào?”
“Cái đó.”
“Được, bạn trai đưa em đi ném.”
Một loại tâm tình nhảy nhót ngọt ngào tự nhiên sinh ra, Lâm Vi Hạ như thể bị người khác ép buộc ăn một viên kẹo, ngay cả cơn gió đều toát lên sự vui vẻ.
Những người ngồi xem ở sân bóng, sôi nổi cảm thán: “Chàng trai đó thật soái, có điều tướng mạo trông khá tra, vì cậu ta mà bay vào ngọn lửa chắc có cả khối người.”
“Nữ sinh kia không phải đã thu phục rồi sao? Mày xem nam sinh kia đang dỗ thành cái dạng gì.” Bạn bè tiếp lời.
Có cặp đôi ngồi không yên, nữ sinh chỉ Ban Thịnh vì dỗ bạn gái mà đặt người ngồi trên vai ném bóng vào rổ, tức giận: “Anh nhìn người ta đi, khác biệt làm sao lớn như vậy!”
Hoàng hôn buông xuống, những đám mây ráng đỏ màu cam trải dài trên bầu trời, mềm mại như lụa, khiến người khác nghĩ ngay đến ly kem hồng trà vào đầu mùa hè, gió lùa qua nơi này, thổi trên người thiếu niên thiếu nữ.
Khâu Minh Hoa giơ điện thoại về phía hai người hét một tiếng, nói: “Nhìn qua đây!”
Nữ sinh ngồi trên vai của nam sinh, làn da rất trắng, thanh khiết xinh đẹp, nghe vậy liền ngoảnh đầu lại, đôi mắt sáng long lanh mang theo ý cười, nam sinh vẫn là một mặt cool ngầu trước sau như một, lười biếng không cho bất kỳ biểu tình nào, nhưng bởi vì nghe thấy tiếng cười giòn tan của nữ sinh, cậu cũng câu khóe môi lên theo.
Áo bóng rổ đôi giống nhau.
Xỏ khuyên đôi giống nhau.
Gió vừa vặn, bầu trời sáng rực, “tách” một tiếng, bức ảnh chụp lại khoảnh khắc 21 tuổi của hai người.
Hình ảnh trường tồn, tôn lên nụ cười trên khuôn mặt của nam nữ sinh và khuôn mặt trùng khít với bức ảnh chụp trước trường đại học khi hai người có ước định vào ba năm trước.
Bọn họ vẫn thích nhau như xưa.
Ban Thịnh sai người airdrop bức ảnh sang điện thoại, còn tỉnh bơ xóa bức ảnh gốc trong điện thoại của Khâu Minh Hoa.
Sau khi chơi bóng xong,hai người trở về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó Ban Thịnh dắt cô ra ngoài mua kem, bọn họ đến tiệm đồ ngọt trong trung tâm mua sắm ở gần nhà.
Bọn họ ngồi xuống trước chiếc bàn, cuối tuần rất đông người, cho nên đồ ăn ra lâu một chút, chuông vừa reng lên, Lâm Vi Hạ không thể chờ đợi chạy sang bên kia lấy đồ ăn.
Cô bảo Ban Thịnh ngồi yên tại chỗ, trông điện thoại và ví tiền.
Ban Thịnh tựa lưng vào ghế, cái cổ thẳng tắp cúi xuống, đang chơi điện thoại, đột nhiên, có người nhẹ nhàng gõ lên bàn của cậu, ngẩng đầu, cậu đụng phải một gương mặt xa lạ của một nữ sinh.
“Xin chào, có thể thêm wechat không? Làm quen bạn mới.” Nữ sinh trông đáng yêu, nói chuyện cũng tự nhiên hào phóng.
Ban Thịnh trực tiếp tắt màn hình điện thoại, đặt xuống bàn, ngón tay cái nhấn sáng màn hình, điện thoại sáng lên một bức hình nền, là bức ảnh bọn họ vừa chụp khi nãy.
Ý tứ rất rõ ràng, có chủ rồi.
“Xin lỗi.” Nữ sinh đỏ bừng mặt, sau đó rời đi.
Không chỉ như vậy, có một lần Lâm Vi Hạ ăn cơm cùng Môn Tử, cô ấy trêu chọc: “Bạn trai của cậu rất lẳng lơ nha, đặt bức ảnh làm hình nền vòng bạn bè trên wechat của cậu ta thì thôi đi, cậu ta thế mà còn đồng bộ với tài khoản trong trường.
Bây giờ mọi người đều biết, cậu là của cậu ta rồi.”
Mặt của Lâm Vi Hạ có chút đỏ, trái tim như được phủ một lớp mật ong dày đặc, đến không khí hít thở đều cảm thấy ngọt ngào.
Năm ba đại học rất nhanh đã kết thúc, Lâm Vi Hạ dựa vào thực lực nổi trội của mình thuận lợi được nhận vào nghiên cứu của Bắc Đại, mà Ban Thịnh cũng kết thúc cuộc sống trao đổi một năm ở trong nước, trong kỳ nghỉ hè bay về Mỹ bắt đầu nộp đơn lên nhà trường xin offer, GPA của cậu rất tốt, luôn đứng đầu trong các dự án có liên quan đến nghiên cứu khoa học, việc chuẩn bị cũng xem như thuận buồm xuôi gió.
Sau khi cậu quay trở lại, dốc hết lòng vào việc nộp đơn xin và hoàn thành điểm số trước thời hạn, bận đến tối muộn mới xong, hai người cứ thế bắt đầu yêu xa.
Có khi hai người gọi video, chuyện gì cũng không nói, mỗi người tự bận việc của mình, bận đến mệt rồi thì nhìn đối phương ở trong camera một cái.
Như vậy, rất tốt rồi.
Lại một năm đông chí mới, Ban Thịnh vốn muốn tùy ý trải qua, vừa vặn được nghỉ học, cậu liền bay về nước.
Nhưng cậu không ngờ đến ba Ban một nhà bay đến Bắc Kinh, đặc biệt tổ chức sinh nhật cho cậu.
Thực ra khoảng thời gian Ban Thịnh sinh bệnh, ba Ban thường xuyên bay qua thăm cậu, quan tâm cậu.
Cậu đều biết người ba này đang bù đắp cho cậu.
Ban Thịnh đấu tranh hơn mười mấy năm, không muốn lại sống trong sự thù hận khốc liệt nữa, cậu lựa chọn buông tha cho chính mình.
Mối quan hệ giữa Ban Thịnh và ba Ban được xoa dịu một chút, nhưng thái độ của cậu đối với ba mình vẫn khách sáo lại lạnh nhạt, ngược lại cậu và cô em gái cùng cha khác mẹ rất hòa hợp.
Không ngờ sinh nhật lần này, ba Ban cũng đưa đứa nhỏ qua cùng.
Ban Thịnh vừa đi vào phòng bao, một viên gạo nếp đâm sầm vào chân cậu, em gái một chút cũng không tức giận, gọi cậu bằng giọng sữa: “Anh trai.”
Ban Thịnh ôm em gái vào trong lòng, cái ôm này thật kinh ngạc, đến phía sau, dì của cậu bảo em gái đi xuống, cau mày: “Con mau xuống đây, đừng làm phiền anh trai ăn cơm.”
“Con không.”
Cô bé quay đầu lại, trực tiếp nằm sấp trong lòng của Ban Thịnh, Lâm Vi Hạ ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì mỉm cười.
Lần đầu gặp mặt, Ban Thịnh không có gì cho cô em gái này, cậu âm thầm đi tìm phục vụ lấy một cái hồng bao, nhét đầy một xấp tiền vào bên trong cho em gái.
Em gái nhỏ nhận lấy đôi mắt đen liền phát sáng, cười nói: “Cảm ơn anh trai, Quả Quả cũng có quà sinh nhật cho anh.”
“Cái gì?” Ban Thịnh cười trả lời em gái, giọng nói đầy dịu dàng.
Em gái lấy ra một nắm kẹo trái cây nhét vào trong tay cậu, lại đưa cho cậu một mô hình phi hành gia, Ban Thịnh ngây người, nghe thấy em gái khẽ nói ở bên tai cậu: “Ba luôn nói ước mơ của anh trai là……vũ trụ! Đây là Quả Quả tiết kiệm tiền mua đó, hy vọng anh trai mỗi ngày đều vui vẻ, sau đó nhớ trở về nhà thăm Quả Quả.”
Hàng lông mi đen cụp xuống, cảm xúc dưới đáy mắt dâng trào, yết hầu của Ban Thịnh chuyển động, đáp ứng: “Được.”
Trong lúc ăn cơm, ba Ban nhiều lần thân thiết với Ban Thịnh, liên tục hỏi chuyện học hành và cuộc sống của cậu, hỏi mười câu, Ban Thịnh qua loa lấy lệ đến mức chỉ trả lời một câu, làm cho sắc mặt của ba Ban cuối cùng trở nên lúng túng.
Bữa tiệc sinh nhật này có rất nhiều người, ba Ban gọi họ hàng đến, còn có bạn bè của Ban Thịnh cũng đến, rất náo nhiệt.
Điều khiến Lâm Vi Hạ ngại ngùng chính là hôm nay rõ ràng là sinh nhật của Ban Thịnh, nhưng cô lại nhận được quà gặp mặt đắt tiền của người nhà cậu.
Dì của cậu tặng cho cô một chiếc vòng tay ngọc thạch, ba Ban tặng một cái hồng bao rất dày, Lâm Vi Hạ đang ở trong tình thế khó xử, một lòng bàn tay rộng ở dưới bàn vươn qua, phủ lên tay cô, Ban Thịnh ra hiệu cô nhận lấy, bật ra tiếng cười:
“Chẹp, có hời mà không chiếm.”
Ăn xong bữa cơm, sau khi cắt bánh kem, bọn họ bắt đầu pha rượu, người này còn uống mạnh hơn người kia, phòng bao phức tạp, Ban Thịnh bắt đầu ghét bỏ nhiều người, thấp giọng hỏi cô:
“Đi ngắm sao không?”
“Bây giờ? Có thể không?” Lâm Vi Hạ nhìn đám người ở trong phòng bao.
Ban Thịnh lộ lên nụ cười bỡn cợt với đời, chậm rãi nói: “Có cái gì mà không thể.”
Nói xong, Ban Thịnh cất thuốc lá và bật lửa vào túi quần, dắt Lâm Vi Hạ lén lút chạy ra ngoài.
GTR phát ra tiếng nổ vang, Ban Thịnh ngậm điếu thuốc trong miệng, đưa Lâm Vi Hạ lên sườn núi.
Hai người ngồi trên khoảng đất trống, Ban Thịnh thấy cô có chút lạnh, lấy cái chăn từ trong xe ra quấn chặt người lại.
Gió đêm rất lạnh, xung quanh tĩnh mịch, từ trên cao nhìn xuống, đèn neon của các tòa nhà cao tầng ở Bắc Kinh được thu nhỏ thành một tấm bản đồ trải dưới chân núi.
Ở phía xa không biết ai đã đốt pháo hoa ở bên sông, bắn cao vút trên bầu trời, xán lạn không có gì sánh được, biến hóa thành sao băng tan biến trước mắt bọn họ.
Hai người ngồi gần một tiếng, bầu trời xanh thẳm, một ngôi sao đều không có, Ban Thịnh liếc nhìn đề xuất trên điện thoại, cậu thấy thời tiết hôm nay nắng ráo khô hanh, còn nghĩ sẽ có sao, tức giận cười:
“Tối nay không có sao.”
Lâm Vi Hạ liếc nhìn bầu trời ảm đạm, quả thực không có gì cả, nó rất sáng, nhưng không có ngôi sao ló dạng ra ngoài, mặt trăng cũng không có.
“Nhưng em đã có rồi.”
Ban Thịnh cúi cổ nhìn cô, nhướng mày: “Cái gì?”
Đôi mắt long lanh của Lâm Vi Hạ mang theo ánh sáng, nhìn cậu, nghiêm túc hơn bao giờ hết:
“Bất kể là lý do gì, khoảnh khắc anh xuất hiện trên thế giới này, em đã có một ngôi sao bí mật thuộc về riêng mình.”
“A Thịnh, sinh nhật vui vẻ.”
Cô muốn nói với cậu, cậu đến với thế giới này là điều đáng được chúc phúc, cái chết của mẹ cậu vào ngày đó là ngoài ý muốn, ngày này không phải là một lời nguyền, đông chí cũng là một ngày đáng được chào mừng.
Lâm Vi Hạ nói những lời này là vì cô biết Ban Thịnh đã khó khăn như thế nào, sau khi cậu ngừng uống thuốc, cậu sinh ra phản ứng cắt đứt, những cơn đau khi cậu thỉnh thoảng tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, cô đều đặt trong mắt.
Tiếng gió thổi khiến những chiếc lá phát ra âm thanh vù vù, nơi bọn họ đang ở rất trống trải, như thể cả vũ trụ này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ánh mắt của Ban Thịnh nhìn thẳng vào Lâm Vi Hạ, cảm xúc trong mắt một lúc một sâu, lần đầu tiên có người nói với cậu, cậu xuất hiện trên thế giới này không phải là lời nguyền, là chúc phúc.
Hóa ra cảm giác được người khác xem trọng là thế này, giống như được mặt trời nóng bỏng bao trùm.
Lâm Vi Hạ trong lòng đầy mong đợi nhìn Ban Thịnh, cho rằng nam sinh sẽ nói điều gì với cô, nhưng cậu hình như thẹn thùng rồi, cái cổ phát đỏ, một đường lan rộng đến lỗ tai, cậu cúi cổ, kéo cô đứng dậy, ho nhẹ một tiếng:
“Quay về thôi, gió lớn.”
Sau khi cô đứng dậy, nam sinh đút hai tay vào túi áo khoác gió, để lại cho Lâm Vi Hạ một cái bóng lưng ngầu không thể tả, dưới màn đêm đen kịt, lờ mờ có thể nhìn thấy đôi tai của nam sinh đỏ bừng.
Trên đường lái xe trở về nhà, Lâm Vi Hạ ngồi trên ghế phụ vừa chơi điện thoại vừa thỉnh thoảng nhìn cậu, ánh mắt trêu chọc, màu đỏ ở cổ, lỗ tai của người này còn chưa hạ xuống.
Ban Thịnh lái xe, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, nửa ngày mới nói ra một câu: “Đừng ảnh hưởng đến anh.”
“Oh.” Lâm Vi Hạ cảm thấy buồn cười.
Sau khi trở về nhà, Ban Thịnh đi vào trong, vứt chìa khóa xe lên bàn, cậu cảm thấy khát nước, đi rót một cốc nước, một lát sau lại đi bật máy sưởi, Lâm Vi Hạ đặt tay ra sau lưng đi theo phía sau nam sinh, luôn lén lút nhìn cậu.
Cô chỉ là nói một lời tâm tình, làm sao mà có phản ứng lớn như vậy.
“Anh xấu hổ rồi hả?” Lâm Vi Hạ đứng ở phía sau kéo vạt áo của cậu.
Nam sinh cười hừ một tiếng, không đáp, đi thẳng ra trước ban công đóng cửa sổ sát đất.
Sau khi đóng cửa sổ xong, Ban Thịnh ngồi trên ghế sofa, lười biếng vươn cổ, các khớp xương phát ra tiếng tách tách.
Lâm Vi Hạ quỳ hai chân trên sofa trả lời tin nhắn người khác, một lúc sau lặng lẽ dịch chuyển qua, hai chân thon dài dang rộng, trực tiếp ngồi lên đùi cậu, hai tay vòng qua sau cổ cậu, nam sinh vứt điện thoại xuống, vô thức duỗi tay ra ôm eo của nữ sinh.
Lá gan của Lâm Vi Hạ cũng lớn, vươn tay lên nhéo vành tai nóng rực của cậu, trêu chọc: “Ây da, thật nóng.”
Ban Thịnh nhướng mi liếc nhìn cô một cái, đôi mắt nặng trĩu không nói chuyện, Lâm Vi Hạ cho rằng cậu đang xấu hổ, ôm cái cổ của cậu lắc lư, giọng nói làm nũng: “Được thôi, anh vậy mà không để ý đến em.”
Lâm Vi Hạ ngồi trên đùi của cậu, vừa lắc vừa động, trong lúc ma sát, âm thanh đột nhiên biến mất, rõ ràng cảm nhận được có gì không đúng, thân thể cứng đờ, vô thức đứng dậy muốn chạy trốn.
Cổ tay bị một bàn tay lạnh ngắt kéo lại, cả người ngồi về lại chỗ cũ, đối diện với đôi mắt nặng nề, cảm xúc trong mắt của Ban Thịnh gần như sắp bùng nổ.
Trái tim co rút không kiểm soát được.
“Từ trước đến nay không có ai nói với anh những lời này,” Ban Thịnh nhìn cô khàn tiếng nói, “Nhưng em mới là mặt trời.”
Muốn cẩn thận từng li từng tí cất giấu nó, không để ai phát hiện ra.
Một mặt trời chỉ thuộc về riêng anh..