Thang máy từ từ đi đến tầng cao nhất, khi ra khỏi thang máy, Bảo Quốc nói:
“Cô Quỳnh Anh, phòng làm việc của Vĩnh Hải ở phía trước.
Anh ấy muốn cô tự đi đến.”
Ông Dương rất lo lắng, vừa định nói thì bị Quỳnh Anh ngăn lại.
“Tôi hiểu rồi, xin hãy giúp tôi tiếp đón chú Dương, cảm ơn anh.” Quỳnh Anh khẽ gật đầu với Bảo Quốc rồi điều khiển xe lăn đi tìm Vĩnh Hải.
Tới nơi, cô đang định gõ cửa, bỗng thấy bên trong có tiếng nói chuyện.
“Vĩnh Hải còn đang bận sao? Quỳnh Anh tự nhủ.
Cô bỏ tay xuống, quyết định đợi một lát cho đến khi người bên trong đi ra.
Quỳnh Anh quay đầu xuống xe lăn, khi chuẩn bị rời đi, giọng nói bên trong phòng đột nhiên lớn hơn.
“Tạo sao anh không tới dự đám tang của bố em? Hôm nay một nửa khách mời đều đến dự, còn anh thì không thèm ló mặt.
Mẹ con em thấy xấu hổ với quan khách lắm anh biết không?”
Đây là giọng của Trâm Anh.
Mắt Quỳnh Anh đột nhiên mở to, cô quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa văn phòng.
‘Cô ta ở đây bao lâu rồi? Quỳnh Anh tự hỏi.
Trong phòng làm việc, không rõ là vô tình hay cố ý, Vĩnh Hải liên tục nhìn ra cửa.
Sau đó anh nở nụ cười chế nhạo: “Tôi như vậy thì đã sao?”
Thái độ thờ ơ của Vĩnh Hải khiến Trâm Anh càng thêm khó chịu.
“Cho dù em và anh đính hôn chỉ là để khiêu khích Quỳnh Anh…” Trâm có chút không bằng lòng, nghiến răng nói tiếp: “Nhưng chúng ta cũng là vợ chồng sắp cưới, cho nên anh không thể không nghĩ cho em nhiều hơn.
Anh không thấy như thế sao?”
“Cô xứng sao?” Vĩnh Hải lạnh lùng nói, ánh mắt đầy chán ghét và thiếu kiên nhẫn.
Trâm Anh bấm chặt ngón tay vào lòng bàn tay, giọng nói của cô ta đột nhiên trở nên sắc bén:
“Anh dùng em làm lá chắn để che giấu việc anh vẫn yêu Quỳnh Anh, có sợ em làm cô ta tủi thân không?”
Khắp người Vĩnh Hải như lập tức toát ra một bầu không khí u ám, lạnh lùng.
Anh nhìn Trâm Anh như đang nhìn người chết:
“Có lẽ, cô muốn thử cách của tôi
trước.”
Quỳnh Anh ở ngoài cửa ngẩn người.
Trâm Anh nói, Vĩnh Hải vẫn còn yêu cô.
Cô bất giác rơi nước mắt.
Quỳnh Anh đã chia tay Vĩnh Hải 4 năm trước để không kéo anh xuống vũng bùn.
Nhưng chưa bao giờ cô nghĩ đến việc liệu anh có chấp nhận sự thật hay không.
Cô lấy tay che miệng, bật khóc nức
nở.
Sự hối hận sâu sắc trong lòng, suýt nữa khiến Quỳnh Anh ngạt thở.
Bên trong phòng, ánh mắt Vĩnh Hải chợt sáng lên, anh lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo cô lần cuối, đừng mưu tính những chuyện không nên làm với Quỳnh Anh.
Ra ngoài đi!”
Vĩnh Hải đã đuổi Trâm Anh ra ngoài.
Lúc này Trâm Anh đã lý trí trở lại, và biết rằng mình không thể tiếp tục gây sức ép, nếu không nhất định sẽ không ra được khỏi cánh cửa này.
Cô ngoan ngoãn rời đi và vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy người phụ nữ mà cô ghét nhất.
“Quỳnh Anh, tại sao chị lại ở đây?” Trâm Anh như xù lông lên và muốn nổ tung khi nhìn thấy Quỳnh Anh.
Quỳnh Anh ngẩng đầu nhìn Trâm Anh một cái, không thèm trả lời cô ta.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, Trâm Anh lập tức nghĩ đến điều gì đó, nghiêm mặt hỏi:
“Chị ở đây bao lâu rồi? Đã nghe thấy tôi và Vĩnh Hải nói với nhau những gì rồi?”
Giọng điệu Quỳnh Anh rất bình tĩnh: “Tôi nghe thấy hết rồi.”
“Chị có thấy vui không?” Vẻ mặt của Trâm Anh méo mó, như muốn ăn thịt Quỳnh Anh.
“Tôi không thể nói gì về về điều này, nhưng tôi khá bất ngờ.” Quỳnh Anh nhìn Trâm Anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trong mắt Trâm Anh tràn đầy sự ghen tị: “Đừng tự đắc, chị cho rằng hai người có thể ở cùng nhau sao?”