“Được rồi, tôi sẽ cới” Đột nhiên, một vài từ bật ra khỏi đôi môi tái nhợt của Quỳnh Anh.
Vĩnh Hải cứng đờ, anh chỉ cảm thấy thái dương nhảy hai lần: “Quỳnh Anh, cô có biết mình đang nói cái gì không?”
Quỳnh Anh nhìn anh không liếc mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú quyến rũ tràn đầy vẻ bướng bỉnh:
“Tôi biết rồi.
Tôi đã nói sẽ cởi quần áo.
Chỉ cần anh đưa cho tôi 100 tỷ, tôi sẽ cởi.”
Bây giờ đối với cô, lòng tự trọng đã không còn đáng một xu.
Đổi phẩm giá của một người đi vào bước đường cùng, để cứu gia đình và bố cô.
Quỳnh Anh sẵn lòng làm điều đó.
Vừa nói, đôi tay nhỏ bé của Quỳnh Anh đã bắt đầu cởi cúc áo đồng phục, và sự quyến rũ được bao bọc dưới bộ đồng phục bó sát khiến những người đàn ông và phụ nữ trong toàn bộ căn phòng phải trầm trồ.
Khi Vĩnh Hải định thần lại, trêи người Quỳnh Anh chỉ còn bộ đồ lót.
“Đủ rồi!” Tâm trạng chán nản đột nhiên bộc phát, Vĩnh Hải gắt nhẹ.
Nhưng Quỳnh Anh dường như không nghe thấy, cô đưa tay ra sau chuẩn bị cởi cúc áo ngực.
“Dừng lại!” Vĩnh Hải rốt cuộc chịu không nổi, sải bước đi tới nằm lấy tay cô, khóe mắt có chút hơi chuyển sang màu đỏ.
“Quỳnh Anh, tôi bảo cô dừng lại.” Sức mạnh của người đàn ông khiến tay Quỳnh Anh không thể cử động được nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn Vĩnh Hải, trong mắt không có biểu cảm gì, giống như một con búp bê rách rưới không có linh hồn.
“Vĩnh Hải, anh buông tôi ra, anh đưa tôi 100 tỷ được không?” Quỳnh Anh vẫn không quên rằng cô cần số tiền đó.
Nghe những lời cô nói, trái tim Vĩnh Hải như bị dao cứa.
Vì tiền, cô có thể bản mình cho một người đàn ông xa lạ, cô có thể đến một nơi như “Thời đại Hoàng kim”, và thậm chí cô có thể khỏa thân trước một đám đàn ông không quen biết giữa chốn đông người.
Nếu hôm nay Vĩnh Hải không ở đây, với nhân sắc của Quỳnh Anh, cô nhất định sẽ bị “ăn thịt đến mức không còn xương”.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vĩnh Hải thoáng đờ đần.
Nhưng chỉ trong chốc lát, anh lại cầm điện thoại trêи bàn lên, bấm một dãy số, vẻ mặt đầy chán ghét và sốt ruột.
“Bảo Quốc, viết séc 100 tỷ nữa gửi cho cô Nguyễn Quỳnh Anh” Vĩnh Hải nói qua điện thoại.
“Vâng, thưa sếp Tổng …” Bảo Quốc ngập ngừng.
“Là Quỳnh Anh nào ạ?”
“Cô nghĩ là ai?” Vẻ mặt Vĩnh Hải lạnh lùng tắt máy.
Sau đó, anh nhìn Quỳnh Anh chỉ vào điện thoại của mình: “Thế đã được chưa? Tôi không muốn nhìn thấy em nữa, lập tức đi về nhà.”
Ánh mắt thương cảm của mọi người trong phòng đều nhìn về phía Quỳnh Anh
Cô nói khe khẽ: “Cảm ơn anh.”
Với số tiền này, mọi vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết.
Cô quỳ xuống đất, nhặt quần áo, khoác lên người một cách vội vàng rồi nhanh chóng rời khỏi “Thời đại Hoàng kim
Ánh mắt trầm mặc của Vĩnh Hải nhìn Quỳnh Anh đi khỏi, đôi môi anh mím chặt.
“Chuyện này…” Lúc này, Khánh Minh mới mạnh dạn lên tiếng.
Chưa nói xong, Vĩnh Hải đã vung chân đạp mạnh chiếc bàn rồi hét lên: “Ra ngoài hết cho tôi.”
Nam nữ trong phòng im lặng, không ai bảo tai, lần lượt chạy ra ngoài.